Sau khi ăn xong thì cả nhóm rời nhà hàng, xe của Trịnh Kình đậu bên trái còn xe của Trần Ngạn thì đậu bên phải, hai bên chào tạm biệt nhau tại lối vào của trung tâm thương mại.
Tạ Ngạn Vinh và Đặng Quảng Lâm đều ngồi xe của Trần Ngạn để về.
Xung quanh người ra người vào, vừa nói vừa cười, tiếng mời chào, tiếng hò reo khắp nơi, cảnh tượng vừa ồn ào vừa náo nhiệt.
Ba người Tạ Ngạn Vinh hòa vào dòng người mà đi về phía trước, Đặng Quảng Lâm không khỏi tò mò mà đặt câu hỏi: “Rốt cuộc thì hai người bạn của cậu có lai lịch là như thế nào vậy? Sao trước đây sao chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ thế?”
Đặng Quảng Lâm và Tạ Ngạn Vinh cùng bước ra từ một học viện cảnh sát, lúc còn ở trường là anh em tốt, trước đây anh ta chưa bao giờ nghe Tạ Ngạn Vinh nhắc đến nên giờ mới cảm thấy khó hiểu.
“Mới quen không lâu.” Tạ Ngạn Vinh không giải thích nhiều mà chỉ nói đại khái: “Thân phận của cả hai người này không phải bình thường đâu, các cậu cũng đừng xem nhẹ bọn họ.”
Trần Ngạn cười nói: “Có thể nhìn ra được.
Khí chất của cả hai rất khác so với người thường, trông không thích hợp và không ăn khớp với môi trường xung quanh.
Hơn nữa bọn họ cũng đẹp trai quá đi, chẳng hề thua kém gì người nổi tiếng cả, tối nay các cô gái trong nhà hàng đều nhìn về phía bàn ăn của chúng ta, đây là lần đầu tiên tôi nhận được người ta nhìn chăm chú như vậy đấy.”
“Có ai nói không phải đâu, nếu không phải khí chất của hai người bạn của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta không dám tùy tiện đến gần, thì nói không chừng người muốn xin Wechat sẽ xếp hàng xuống tận tầng dưới đấy.” Đặng Quảng Lâm cười nói xong thì dùng vai đụng vai Tạ Ngạn Vinh, cười nói: “Nói vậy thôi chứ, hai người bạn kia của anh đang độc thân phải không? Nếu đúng thì…”
Tạ Ngạn Vinh nghe vậy thì vội vàng ngắt lời: “Cậu dừng lại trước đi.
Bọn họ không hợp với em gái cậu.”
“Tôi còn có hai cô chị họ xinh đẹp, cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.”
“Thực sự là không hợp đâu.” Tạ Ngạn Vinh dở khóc dở cười: “Bọn họ đều có người yêu rồi.
Cậu thực sự không nhìn ra được chút gì sao?”
Đặng Quảng Lâm bối rối: “Nhìn ra cái gì?”
Trần Ngạn và Tạ Ngạn Vinh nhìn nhau cười một cái, bọn họ ngầm hiểu nhau mà không nói ra.
Dù sao thì tối nay Tiêu Chước và Trịnh Kình trên bàn ăn đều không hề che giấu tấm lòng của mình, mỗi một hành động của bọn họ đều thể hiện sự thân mật.
Chỉ có thẳng nam thẳng sắt thép như Đặng Quảng Lâm mới không nhận ra được gì hết.
Ba người vừa nói vừa cười đi đến bãi đậu xe, khi đi đến lối vào của một cửa hàng nào đó thì Tạ Ngạn Vinh chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu rồi đi theo một bóng người vừa mới lướt qua.
Bóng người đó cao thẳng, mặc áo khoác gió đen, đội mũ, bước chân khi đi ngang qua anh ta rất là nhẹ, nhưng vẫn khiến anh ta chú ý ngay lập tức.
Không biết tại sao mà tim Tạ Ngạn Vinh bỗng nhiên đập nhanh hơn, anh ta cất bước đuổi theo bóng người đó mà không chút nghĩ ngợi.
Đặng Quảng Lâm thắc mắc gọi anh ta: “Này, cậu đi đâu thế?”
Tạ Ngạn Vinh hoàn toàn không nghe thấy, anh ta xuyên qua đám đông mà đuổi theo người đó, nhưng tiếc rằng trong quảng trường có nhiều người quá nên tầm nhìn của anh ta thỉnh thoảng bị chặn lại.
Anh ta đứng tại chỗ nhìn xung quanh, thấy người đó đang đứng dưới gốc cây nghe điện thoại, đang định đuổi theo thì một đoàn tàu hỏa nhỏ đột nhiên rẽ qua chắn mất đường đi của anh ta.
Đợi cho đến khi đoàn tàu nhỏ chạy qua, Tạ Ngạn Vinh lại nhìn qua chỗ cũ thì chẳng thấy bóng người kia ở đâu nữa.
Anh ta không khỏi hơi thất vọng, thậm chí còn chạy đến chỗ người đó vừa đứng nữa, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy trên mặt đất có một sợi dây chuyền.
Tạ Ngạn Vinh nhặt sợi dây chuyền lên.
Sợi dây chuyền này trông hơi cũ, nhưng rõ ràng là được bảo quản rất tốt, phía dưới rủ xuống một con khỉ rất dễ thương.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Ngạn và Đặng Quảng Lâm thở hổn hển đuổi tới: “Không phải là phát hiện tội phạm truy nã đấy chứ? Chưa bắt được người à?”
Tạ Ngạn Vinh nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, đáy lòng trầm bổng nhưng trên mặt lại như không có gì, chỉ lắc đầu: “Không phải.
Tôi vừa nhìn thấy một người quen, đã nhiều năm không gặp rồi, nhưng vừa rồi có nhiều người quá, lúc tôi đuổi tới thì chẳng thấy người đâu nữa cả.”
Trần Ngạn và Đặng Quảng Lâm nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, bảo rằng nếu người đó đã ở Hải Thành thì có duyên vẫn có thể gặp lại nhau.
Tâm trạng Tạ Ngạn Vinh vừa kích động vừa phức tạp, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận không có bóng dáng quen thuộc đó nữa rồi mới cất bước theo sau Đặng Quảng Lâm.
Khi đám người Trần Ngạn lái xe đi thì Tiêu Chước và Trịnh Kình vẫn còn mắc kẹt trên con đường cách trung tâm mua sắm không xa.
Xe của bọn họ bị chặn ở phía trước, rất gần với chiếc xe xảy ra tai nạn, xe ở phía sau bọn họ xếp thành một hàng dài.
Vì ở rất gần nên cả Tiêu Chước và Trịnh Kình đều có thể nghe thấy giọng nói của cảnh sát giao thông, nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Mười phút trước, một chiếc xe sang màu đen bỗng nhiên quay đầu lại, sau đó đâm vào một chiếc xe đang chạy tới với tốc độ cực nhanh.
Nhiều xe tránh không kịp mà bị tông trực diện, gây ra chuỗi tai nạn tông vào đuôi xe nhau, may là Trịnh Kình kịp phản ứng nhanh mà phanh xe lại, vì thế mà trách được tai nạn.
Chiếc xe chạy theo sau xe Trịnh Kình vẫn luôn cẩn thận vì sợ làm trầy xước rồi sẽ bồi thường không nổi, lúc phanh gấp thì suýt chút nữa là đâm vào, tim như muốn nhảy ra ngoài ngay tức thì.
Vụ tai nạn này cực kỳ nghiêm trọng, tổng cộng có tám người thiệt mạng, bốn người ngồi trong chiếc xe sang màu đen gây tai nạn không ai may mắn qua khỏi.
Ban đầu cảnh sát giao thông cho rằng do tài xế say rượu hoặc hút ma túy nên mới gây ra tai nạn, nhưng khi đưa thi thể ra mới phát hiện trong chiếc xe ô tô màu đen đó, trừ tài xế ra thì ba người kia lại bị người ta dùng vật sắc nhọn đập vào đầu mà chết.
Mà bên trong xe còn có dụng cụ gây án, trên người tài xế toàn là vết máu bắn lên.
Đúng lúc có một người xem náo nhiệt bên đường có quen biết tài xế, vẻ mặt đầy kinh sợ mà nói một chút tình huống: “…Anh ta và tôi làm cùng một công ty.
Anh ta là tài xế riêng của sếp chúng tôi, đó là ông chủ của chúng tôi…”
Người đàn ông chỉ tay về phía một thi thể đàn ông khác mặc vest và đi giày da bên cạnh.
Bên cạnh thi thể nam là thi thể phụ nữ và bé gái.
“Đó là bà chủ của chúng tôi và con gái… Gần đây tôi luôn cảm thấy tài xế Hồ không thích hợp cho lắm, cứ luôn nhắc tới cái gì đó… Chẳng lẽ là cả nhà ông chủ đều do anh ta giết hay sao? Tại sao anh ta lại làm như vậy? Ông chủ đối xử tốt với anh ta vậy cơ mà…”
“Hơn nữa tôi cũng biết rõ tài xế Hồ là người như thế nào, trung thực không nhiều chuyện, bị thiệt thòi cũng không kêu ca gì cả, cộng thêm gan cũng nhỏ, có chuyện gì thì cũng nhịn đi cho rồi, sao anh ta có thể giết người được chứ? Đây hoàn toàn không giống chuyện anh ta sẽ làm…”
Con đường nhanh chóng được khai thông, Trịnh Kình đi theo xe phía trước, dưới sự hướng dẫn giải tán của cảnh sát giao thông mà rẽ vào con đường vắng vẻ bên cạnh để rời đi.
Hiện trường vụ tai nạn ô tô dần bị bỏ lại phía sau, tiếng cảnh sát giao thông và đám đông xây xem hiện trường cũng nhanh chóng rời xa.
Tiêu Chước nhớ đến những lời đám người Tạ Ngạn Vinh đã nói tối nay rồi lại liên tưởng đến chuyện vừa xảy ra, trái tim không khỏi chùng xuống.
Cũng không biết có bao nhiêu vụ việc tương tự đã xảy ra mà họ không nhận ra.
“Nếu chuyện này do yêu quái gây nên,” Tiêu Chước nghi ngờ hỏi: “Vậy mục đích của chúng là gì?”
Trịnh Kình lắc đầu: “Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ mặc cho chuyện như này phát triển thêm nữa, phải nhanh chóng bắt được hung thủ đứng sau màn mới được.”
Con yêu quái nấp sau màn kia hành động rất cẩn thận, nếu không phải tối nay nghe được đám người Tạ Ngạn Vinh nói thì có lẽ bọn họ vẫn không phát hiện được chỗ khác thường.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng đã mệt mỏi rã rời, họ chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon, vậy nên họ tạm biệt nhau chỗ cầu thang rồi ai nấy trở về phòng của mình.
Trịnh Kình nói chúc ngủ ngon, nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chước thì vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, anh đang muốn gọi Tiêu Chước lại để tạo cơ hội ngủ chung, vậy mà lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì cửa phòng của Tiêu Chước đã đóng lại.
“…” Chân Trịnh Kình vừa lộ ra ngoài đột nhiên rụt lại, thầm nói Tiêu Chước cũng mệt rồi, vẫn nên để em ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi vậy.
Chẳng qua là đêm dài đằng đẵng, bên cạnh chính là phòng ngủ của người yêu, nhưng lại không thể đụng được, thì ra là cô đơn gối chiếc khó ngủ quá đi.
Đêm nay Tiêu Chước rất ngon, ngủ cho đến khi tự tỉnh lại, chẳng qua là mở mắt ra thì đã nhìn thấy Trịnh Kình, khiến cậu sững sờ một hồi.
Trịnh Kình vẫn mặc đồ ngủ, ngồi bên mép giường nghiêm túc nhìn Tiêu Chước, cũng không biết anh đã nhìn như vậy bao lâu rồi.
Ánh mắt anh mang theo sự quan sát và nghiên cứu, khác hẳn với thường ngày, Tiêu Chước liếc một cái là nhìn ra ngay.
“Sao anh lại ở trong phòng em?” Tiêu Chước hỏi.
Giọng điệu của cậu bình tĩnh, không mang theo ý chất vấn hay không vui mà chỉ là tò mò đơn thuần mà thôi.
Nhưng Trịnh Kình lại đáp một nẻo: “Tối qua anh nằm mơ, cực kỳ chân thật.”
Tiêu Chước chẳng biết tại sao, nhưng khi bị Trịnh Kình nhìn như vậy cậu lại hơi chột dạ: “Mơ… mơ gì?” Rõ ràng là Trịnh Kình chưa nói gì hết nhưng nhìn vào ánh mắt của anh lại khiến Tiêu Chước có cảm giác như bị nhìn thấu.
Trịnh Kình vẫn nhìn Tiêu Chước không chớp mắt, không nhanh không chậm mà nói: “Anh mơ thấy quá khứ, hình như đã lâu lắm rồi, giấc mơ rất mơ hồ, anh không nhớ được nhiều cho lắm.
Nhưng anh luôn nhớ rõ có một đại yêu quái khắp người đen nhánh luôn ức hiếp anh, trêu chọc anh và cướp đồ của anh nữa, còn bắt anh lại mà ném anh xuống vách đá nữa, suýt nữa hại anh té mất mạng… Sau đó, trong lúc tức giận mà anh cắn con yêu quái kia một cái thật mạnh, cắn chảy máu luôn, rồi còn bị phạt mấy ngày không được ăn…”
Trịnh Kình nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, nghiêng người tiến tới trước mặt Tiêu Chước, giọng điệu mang theo nguy hiểm mà hỏi cậu: “Chước Chước, anh nhớ trên người em cũng có một vết sẹo, nói là bị con yêu quái nào đó cắn.
Cái con đại yêu quái đã ức hiếp anh kia chắc không phải là em đâu nhỉ?”
Tiêu Chước trở nên hỗn loạn ngay lập tức, cậu tuyệt đối không ngờ Trịnh Kình lại đột nhiên nhớ tới những chuyện cũ kia, nhưng rõ ràng là đối phương không nhớ rõ, nếu không thì cũng không thể chạy tới hỏi cậu như vậy được.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau giây phút hỗn loạn ngắn ngủi kia, ung dung không vội mà trả lời: “Sao anh lại nghi ngờ em? Vết sẹo chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không phải chỉ có em mới là yêu quái có sẹo trên người.
Nếu đại yêu quái kia thực sự là em thì sao em lại chẳng có tí ấn tượng nào thế? Chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta không chịu được thử thách đến vậy sao?”
Tiêu Chước nói như đinh đóng cột, còn mang theo sự tủi thân bị oan nữa, vốn Trịnh Kình chỉ mơ hồ nhớ tới một ít nội dung, anh nghe vậy thì bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tiêu Chước lộ ra vẻ mặt cực kỳ chân thành: “Sao em có thể nói dối anh chứ.”
Cậu diễn cực tốt, quả thực là không để Trịnh Kình nhìn ra sơ hở gì.
Đã đến mức này thì Tiêu Chước cũng không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, có thể giấu thân phận của mình bao lâu thì cứ giấu bấy lâu.
Dẫu sao thì ánh mắt vừa rồi Trịnh Kình nhìn cậu cũng mang theo sát khí, nếu cậu bị Trịnh Kình phát hiện cậu là đại yêu quái tàn nhẫn đáng sợ ức hiếp anh rồi ném anh xuống vách đá thật thì bọn họ chắc chắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Đến lúc bại lộ thân phận, trước khi Trịnh Kình chia tay với cậu thì Tiêu Chước vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp mà xa xỉ này với Trịnh Kình.
Như vậy sau này nghĩ đến thì vẫn có thể lưu giữ một chút kỷ niệm đẹp.
Chỉ là nghĩ đến năm tháng vội vã, thời gian sống chung của bọn họ rất có thể chẳng được mấy hồi thì Tiêu Chước lại không khỏi thương cảm.
Trịnh Kình suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy lời nói của Tiêu Chước rất có lý, anh cũng nên tin tưởng cậu mới phải, thế là xóa bỏ nghi ngờ đối với Tiêu Chước.
Đại yêu quái trong giấc mơ của anh vừa hung ác vừa đáng sợ, sao có thể là Chước Chước vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn như vậy chứ.
Nhất định là trùng hợp.
Càng nghĩ càng thấy chính là đạo lý này, Trịnh Kình nhanh chóng ném vấn đề ra sau đầu, quay đầu lại nhìn Tiêu Chước một hồi thì phát hiện vẻ mặt của đối phương đang tràn đầy thương cảm.
“?” Trong đầu Trịnh Kình hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: “Em sao thế?”
Tiêu Chước nghiêm túc nhìn Trịnh Kình, càng nhìn càng ân hận, nếu biết trước bản thân sẽ yêu Trịnh Kình thì xưa kia cậu đã không ứng hiếp A Cầu, ức hiếp đến mức thê thảm như vậy, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
“Anh không hiểu.” Tiêu Chước yếu ớt nói.
Tình yêu ngọt ngào của cậu vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu mà đã phải đếm ngược ngày chia tay rồi..