Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi FULL


Tiêu Chước dành nửa ngày học chạy xe điện, một ngày đi loanh quanh để làm quen với các tuyến đường gần đó, thứ hai cậu mới đến trạm chuyển phát báo danh.
Trước tiên cậu ký hợp đồng thử việc với quản lý, đóng tiền đặt cọc rồi được phát quần áo bảo hộ lao động, mũ bảo hiểm, hộp cơm,… sau đó anh ta lại nói với Tiêu Chước một số điều cần chú ý.
“Điều quan trọng nhất trong công việc của chúng ta là phải đúng giờ.

Chúng ta phải giao thức ăn cho khách hàng đúng giờ và đầy đủ.

Nếu cậu trễ giờ hoặc bị khách hàng khiếu nại, cậu sẽ bị trừ tiền”.
“Chú ý bảo quản đồ ăn thức uống trong quá trình giao hàng tránh việc làm hỏng hoặc giao nhầm đồ.”
“Mỗi đơn hàng chúng ta được 6 tệ, giao được càng nhiều đơn được càng nhiều tiền, cho nên tiền và lượng đơn giao sẽ có quan hệ trực tiếp với nhau, chỉ cần cậu không ngại khổ ngại khó thì mỗi tháng kiếm được bảy, tám nghìn là chuyện bình thường.”
Nói xong quản lý mỉm cười vỗ vai Tiêu Chước: “Nếu cậu nghĩ mình làm được thì cứ chăm chỉ, không hiểu thì hỏi mấy nhân viên cũ.

Mọi người đều rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”
Tiêu Chước được cổ vũ đến ý chí sục sôi chiến đấu, gật đầu mạnh: “Tôi sẽ làm tốt.”
Tiêu Chước làm quen với các nhân viên giao hàng khác sau đó mới chính thức bắt đầu giao hàng.
Lúc đó khoảng tám giờ sáng, không có nhiều người gọi đồ ăn.

Tiêu Chước nhanh chóng nhận được một đơn đặt hàng giao đồ ăn trên ứng dụng mới được cài đặt trên điện thoại di động.
Bộ đồng phục rẻ tiền mặc trên người Tiêu Chước lại khiến cho người ta cảm thấy như hàng hiệu.
Cậu đội mũ bảo hiểm, đặt thùng giữ ấm lên xe, nhìn vị trí người bán đồ ăn, rồi cậu lái xe đi theo định vị.
*
Lúc này trên diễn đàn yêu quái.
Thông báo về việc bổ nhiệm tư yêu của Cục quản yêu ở thành phố Hải ngay lập tức gây chấn động rất mạnh trong giới yêu quái.
Chúng yêu quái đều rất khiếp sợ.
“Là thật sao? Thật sự là tư yêu của Cục quản yêu thành phố Hải?”
“Cục quản yêu thành phố Hải đã đưa ra thông báo rồi, còn có thể là giả à? Tôi chỉ tò mò, tên Tiêu Chước này rốt cuộc là loại đại yêu gì mà có thể ngồi ở vị trí ngang hàng với đội trưởng Trịnh chứ.”
“Chắc chỉ là loại được cái mã ngoài thôi, gần đây tôi không nghe nói cục quản yếu có đại yêu nào xuất hiện cả, Cục quản yêu không bị lừa đấy chứ?”
“Lầu trên ơi, chuyện này đã được Bạch Trạch và đội trưởng Trịnh thông qua rồi, bạn cảm thấy họ sẽ bị lừa sao? Tôi dám khẳng định, tên Tiêu Chước này cũng không phải là loại đại yêu bình thường đâu.”
“Tôi nghe nói kẻ vượt ngục Chư Hoài đã bị người này bắt được, tuy không biết gốc gác của con đại yêu này là gì, nhưng chắc chắn không đơn giản đâu.”
“Ừm.

Chư Hoài là mãnh thú thượng cổ, lúc trước tôi cũng từng gặp gã ta một lần, còn bị dọa đến mức suýt nữa hiện nguyên hình, thật sự rất đáng sợ.”
“Không biết gốc gác, ngoại hình cũng không biết, vị đại yêu này bí ẩn quá, không biết khi nào mới thấy được dáng vẻ của anh ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng tò mò chết đi được, muốn ôm đùi đại yêu.”
“Đại yêu thường rất lạnh lùng rất khó gần, chúng ta chỉ là yêu quái nhỏ sao có cơ hội, mấy người đừng mơ mộng hão huyền.”
Ở văn phòng Cục trưởng Cục quản yêu.

Trịnh Kình ngồi trước máy tính, xem bình luận của yêu quái trên diễn đàn quái vật.
Hầu hết bọn yêu quái vật đều ngưỡng mộ và tôn thờ tư yêu mới được bổ nhiệm, mượn diễn đàn để gửi lời chúc mừng đến tư yêu, như thể muốn đưa Tiêu Chước lên bàn thờ vậy.
Trịnh Kình kéo xuống trang dưới, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, có tin nhắn mới đến.

Anh nhấc điện thoại lên phát hiện đó là tin nhắn Wechat Tiêu Chước gửi đến.
Tiêu Chước: Cảm ơn anh.

Tôi vừa giao thành công đơn hàng đầu tiên, khách hàng đã nhận xét tốt, con người rất thú vị.
Cậu còn gửi kèm theo một bức ảnh.

Bức ảnh do Tiêu Chước tự chụp, cậu mặc đồng phục, đội mũ bảo hiểm, chiếc xe điện phía sau cũng lọt trong ảnh.

Nhưng rõ ràng Tiêu Chước còn chưa biết chụp ảnh, góc chụp từ dưới cằm lên, may mà ngoại hình của cậu đã vượt quá vẻ đẹp nhân loại, dù ở góc độ này, trông cậu vẫn đẹp trai không kém.
Trịnh Kình nhìn chằm chằm bức ảnh vài giây, rồi trả lời: Ừm, cố lên.
Trả lời xong, anh vốn định xóa đi, nhưng dừng lại, lưu tấm ảnh kia xuống.
Trịnh Kình nhìn những bình luận cảm phục và ngưỡng mộ Tiêu Chước trên diễn đàn, nghĩ đến bức ảnh mà Tiêu Chước vừa gửi đến, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi buồn cười.
Không biết bọn tiểu yêu này sẽ thế nào nếu biết thần tượng Tiêu Chước mà bọn chúng đang tôn sùng đang phải chăm chỉ giao đồ ăn nhỉ.
*
Ở tiểu khu dưới lầu, Tiêu Chước chụp xong ảnh gửi tin nhắn cho Trịnh Kình, rất nhanh sau đó cậu lại nhận được đơn đặt hàng mới.

Cậu nhìn lướt qua địa chỉ, sau đó cất điện thoại, chuẩn bị đến quán ăn lấy đồ.
Địa chỉ giao đồ ăn hơi xa nên cậu phải đến cửa hàng lấy đồ ăn rồi phóng nhanh đến địa chỉ giao hàng, nếu trên đường có kẹt xe thì thời gian sẽ rất gấp.
Tiêu Chước đã nhìn bản đồ suốt chặng đường cảm thấy phần mềm này rất tuyệt vời.

Gần đây cậu đã tiếp xúc với rất nhiều thứ do con người phát minh ra, cậu càng cảm thấy con người thật thú vị và phi thường.
Hôm nay thời tiết rất tốt, không có nắng, cậu đi xe điện, làn gió mát thổi nhẹ.
Tiêu Chước rẽ vào một khúc cua, lái xe thẳng về phía trước, nơi này cách cửa hàng rất gần.
Càng đi về phía trước, đường phố càng ồn ào, đông đúc, nhiều ô tô buộc phải dừng lại.

Tiêu Chước đi xe điện, có thể luồng lách nên không bị ngăn cản.
Cậu đi về phía trước chưa được bao lâu thì nhìn thấy một cô gái gục xuống ở bên đường, khóc khản cả cổ.
Cô ấy gào khóc thảm thiết cầu cứu những người xung quanh: “Cầu xin mọi người ai đó cứu con tôi với.

Cầu xin mọi người…”
Có rất nhiều người đứng xem, một số người do dự, nhưng không có ai bước đến giúp cô ấy.

“Gọi cảnh sát đi.” Ai đó trong đám đông nói.
Cô gái trẻ khóc nức nở: “Tôi đã báo rồi, phải một lúc nữa nhưng cảnh sát mới tới.

Cầu xin mọi người giúp tôi với, chiếc xe đó mới đi không xa, giờ đuổi theo vẫn kịp…”
Trong đám người không có ai đứng ra giúp cô ấy cả, tất cả mọi người đều nghĩ rằng thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, sợ rước thêm phiền phức cho bản thân.
Tiêu Chước không hề nghĩ ngợi qua đó hỏi chuyện.
Nhưng cậu chưa đi qua, đã bị một đồng nghiệp ngăn lại.

Người đồng nghiệp đó có làn da ngăm đen, đôi mắt sáng, anh ta là át chủ bài của công ty, cũng là người đứng đầu về lượng đơn hàng giao được.
“Đừng qua đó.

Loại chuyện này rất phiền phức.

Cậu không thấy mọi người cũng chỉ đứng nhìn thôi sao?” Người đồng nghiệp nói nhỏ: “Cậu giúp cô ấy, sẽ làm trễ đơn hàng.

Giao hàng chậm sẽ bị trừ tiền, nếu nghiêm trọng còn bị khiếu nại đấy.”
Tiêu Chước dừng một chút, lắc đầu phản bác: “Nhưng không thể thấy chết mà không cứu được.”
Nói xong, cậu đi về phía trước, hỏi xem người phụ nữ trẻ đó đã xảy ra chuyện gì.
Người đồng nghiệp nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chước, bất lực lắc đầu.

Những người trẻ tuổi vẫn còn quá bốc đồng, thời đại này chỉ cần quan tâm việc của chính mình, làm anh hùng quá rắc rối.

Nếu bạn giúp đỡ người khác chính bạn sẽ bị tổn thương.
Thấy Tiêu Chước hỏi, cô gái như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Con gái tôi bị bắt cóc rồi.

Chúng lái một chiếc xe van màu trắng, biển số là 8825.

Anh đẹp trai, anh giúp tôi với, cứu được con gái tôi, tôi sẽ cảm ơn anh vạn lần.

Chiếc xe đó mới đi chưa được bao lâu.

Đây là đường thẳng, điều kiện đường xá không tốt, rất dễ kẹt xe.


Anh chỉ cần đi qua con hẻm này rồi tiếp tục đi.

Rất có thể sẽ chặn được bọn chúng…”
“Được rồi.” Tiêu Chước nghe cô gái nói, cô ấy chưa kịp nói xong, cậu đã chạy xe điện vào trong ngõ, phóng xe về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Ngõ nhỏ hẹp, may là đường thông thoáng, không có người qua lại, cậu chạy chạy rất nhanh.

Tiêu Chước không hề dừng lại, nhanh chóng ra khỏi ngõ nhỏ, rẽ ra đoạn đường lớn.
Cậu quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe van màu trắng mang biển số 8825 đang lao tới.
Tiêu Chước đi sát chiếc xe đó, cố gắng ngăn chiếc xe lại.

Tuy nhiên, những người trên xe vẫn không hề giảm tốc độ như sẵn sàng cán qua người cậu.
Lúc chiếc xe màu trắng đến gần, Tiêu Chước không có cách nào khác, đành phải lùi sang một bên.

Cậu không sao, nhưng cậu sợ chiếc xe điện mới mua sẽ bị nát mất.

Giờ cậu không có một xu dính túi chắc chắn không thể mua nổi cái mới.
Lúc chiếc xe điện tránh sang một bên, chiếc xe van màu trắng lướt qua Tiêu Chước.

Tất cả chỉ xảy ra trong một chớp mắt.

Tiêu Chước nhìn qua kính cửa sổ thấy ánh mắt khinh thường của kẻ đội mũ lưỡi trai đang lái xe, và khuôn mặt đẫm nước mắt đầy sợ hãi của cô gái nhỏ ngồi trên ghế.
Thời gian không có nhiều, Tiêu Chước không kịp nghĩ ngợi, không thể để đứa nhỏ bị bắt đi.
Cậu dừng xe điện, sau đó mạnh mẽ nhún người nhảy lên, “rầm” đập vỡ kính cửa sổ của chiếc xe van đó.

Kính vỡ rơi vào hàng ghế sau, người đàn ông cao gầy đang bịt miệng bé gái sửng sốt, anh ta chưa kịp phản ứng đã bị cú đấm của Tiêu Chước làm cho choáng váng, cậu ôm chầm lấy cô bé nhỏ đang khóc la trong hoảng sợ.
Cô bé sợ hãi, nhưng theo bản năng, em cũng biết rằng Tiêu Chước đến để cứu mình, cô bé nhanh chóng ôm lấy Tiêu Chước nhưng trên mặt không giấu được vẻ dè dặt.
Trong chiếc xe, người đàn ông có gầy gò đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen cực kỳ sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Gã ta không thể tưởng tượng được Tiêu Chước đã lao vào như thế nào.

Trước đó một giây gã ta vẫn còn chế nhạo cậu.

Con người có thể làm được chuyện này sao?
“Dừng xe.” Tiêu Chước bảo vệ đứa nhỏ, giọng cậu dù nhỏ nhưng đầy uy hiếp: “Nếu không tao sẽ giết mày.”
Gã ta ngồi yên không dám cử động, người đàn ông đó nhận ra chiếc vô lăng gã ta đang cầm đang dần biến dạng.

Gã nhìn ánh mắt hung tợn của Tiêu Chước, lại nhìn chiếc vô lăng đã biến dạng hoàn toàn, kinh hãi thả vô lăng ra đạp mạnh phanh.
Trước khi chiếc xe dừng hẳn lại, gã ta đẩy cửa xe, chân run bần bật lao ra khỏi xe.
——- Đây là loại yêu quái gì vậy?
*
Lúc cảnh sát đến, tên bắt cóc kia đã bị dọa chạy được một đoạn xa, nhưng vẫn bị bắt lại.

Người phụ nữ ôm chặt con gái mình, trên mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ, luôn miệng cảm ơn Tiêu Chước, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu con gái tôi.

Nếu không tôi thực sự không biết phải làm thế nào.

Cha của đứa nhỏ đang trên đường đến.

Anh đừng đi vội chúng tôi nhất định phải cảm tạ anh.


“Không cần, chuyện nên làm mà thôi.” Tiêu Chước lắc đầu, ghi lời khai xong lập tức lên xe điện, cậu ơi lo lắng nói: “Tôi phải giao đồ ăn gấp.

Đơn hàng này sẽ bị chậm mất.”
Cậu không cho người phụ nữ có cơ hội nói tiếp, cậu chào mọi người rồi vội vàng rời đi.
Con của con người cũng như con của yêu quái, rất cần được bảo vệ và chăm sóc.
Cô bé cuộn tròn trong vòng tay mẹ vẫy tay chào Tiêu Chước, đôi mắt trong veo, sáng ngời, đầy ngưỡng mộ nhìn cậu đi xa dần.

Sau đó cô bé lại ghé vào tai mẹ nói nhỏ: “Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe một bí mật nhé, anh đẹp này là Siêu nhân đó.”
Cảnh sát đến xử lý xong hiện trường, tên bắt cóc và đồng bọn gầy kia bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Trong lúc thẩm vấn, họ gặp phải một chuyện rất kỳ lạ.

Chẳng hiểu kẻ bắt cóc vì sợ hãi hay ngu ngốc một mực khăng khăng rằng người dũng cảm kia không phải con người.
“Lúc đó tôi lái xe rất nhanh, không nói đến người, ngay cả chim cũng không bay vào được, vậy mà cậu ta lại có thể đập vỡ kính cửa sổ rồi nhảy vào trong xe.

Anh thử nghĩ xem, một người bình thường làm sao có thể làm như vậy được?Anh làm được không? Hay anh làm được?”
“Lúc cậu ta nhìn tôi làm tôi cảm thấy rất sợ hãi.

Tôi cảm thấy máu của mình như đông cứng lại.

Đó chắc chắn không phải là ánh mắt của con người.

Hơn nữa, cậu ta còn có thể dùng tinh thần làm cho vô lăng của tôi biến dạng.

Anh có thấy không? Biến dạng hoàn toàn rồi.”
“Cậu ta chắc chắn không phải con người! Có thể Cậu ta là gián điệp do người ngoài hành tinh phái tới.

Anh mau nhanh chóng bắt cậu ta đi, mục đích của cậu ta có lẽ là hủy diệt trái đất này đấy.”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, cảnh sát nghe thấy những lời khai vô lý của gã ta chỉ cười nhìn nhau.

Không phải người bình thường, hủy diệt trái đất, tên này bị dọa cho ngu người rồi à..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận