Canh Thần mất, khắp nơi quanh núi Quy Long treo vải trắng, gió thổi qua, vải trắng chầm chậm bay lên.
Dạo này núi Quy Long vô cùng tĩnh lặng, không còn cảnh tượng náo nhiệt xôn xao như trước nữa, hồi trước Tiêu Chước ghét nghe mấy yêu quái này ồn ào, giờ thì yên tĩnh cả, không biết sao lại thấy không quen.
Phần lớn ở trên núi Quy Long là tiểu yêu bị đại yêu bắt nạt ở nơi khác, sau khi đến núi Quy Long, mới có được cuộc sống bình yên dưới sự che chở của Canh Thần.
Thế nên Tiêu Chước thấy chắc Canh Thần đầu thai nhầm rồi, nào có yêu quái nào ngu xuẩn như anh ấy, mọi chuyện đều không nghĩ cho mình mà chỉ toàn nghĩ cho người khác.
Lúc cậu tìm thấy Canh Thần, chỉ kịp nhìn thấy giây phút cuối cùng của đối phương, lời phó thác của Canh Thần vẫn vọng lại bên tai, Tiêu Chước nằm lên giường, lấy viên yêu đan ra nhìn cẩn thận kỹ lưỡng, tâm trạng càng cảm thấy bực dọc tức tối.
Cậu không kiềm được bắt đầu thấy giận lẫy, ngay cả A Cầu hay những tiểu yêu khác đều thấy không ưa, Canh Thần cứu bọn họ từ trong dầu sông lửa bỏng, còn cho bọn họ một cuộc sống mới, nhưng bọn họ thì sao? Ngoại trừ kéo chân Canh Thần thì có làm được gì? Nhiều yêu quái như vậy mà có một con cổ điêu cũng không đánh lại được, khi ấy nếu không vì cứu bọn họ thì sao Canh Thần lại hao hết tia tinh thần cuối cùng mà bỏ mạng?
Mặc dù Canh Thần đã luôn nhấn mạnh, anh ấy có thể quay lại núi Quy Long đã là cực hạn rồi, kiếp nạn này đã định trước chẳng thể vượt qua được, không có liên quan gì đến cổ điêu kia, nhưng Tiêu Chước vẫn không nhịn được thấy tức giận.
Chuyện càng khiến cậu phiền muộn hơn là, khi đó đáng lẽ không nên nảy sinh tranh chấp với Canh Thần, nguôi giận một chút thì ít nhất cậu còn có thể giúp được Canh Thần rồi.
Cả ngọn núi Quy Long yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy mỗi tiếng gió, Tiêu Chước một mình đợi trong hang động ba mươi ngày.
Ngày thứ ba mươi mốt, cậu tìm A Cầu, đưa viên yêu đan cho đối phương.
A Cầu mặc đồ trắng, đồ trắng mang ý nghĩa chịu tang của loài người.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhìn thôi cũng đã thấy nó gầy đi rất nhiều, nó vẫn đang đắm chìm trong đau khổ buồn bã, nhìn thấy yêu đan cũng không phấn khích nổi, hỏi: “Cái này là gì?”
Tiêu Chước nói: “Yêu đan của Canh Thần.”
A Cầu nghe thế thì lập tức kích động, hầm hầm nhìn Tiêu Chước: “Tại sao yêu đan của huynh ấy lại ở đây? Là huynh làm sao? Sao huynh lại dám…”
“Là huynh ấy tự nguyện.” Tiêu Chước ngắt lời: “Huynh ấy bảo ta đưa viên yêu đan này cho đệ.”
A Cầu đỏ mắt, không đắn đo gì mà từ chối ngay: “Ta không cần!”
“Không cần cũng phải cần, chuyện này không theo ý đệ được.
Đây là yêu đan của Canh Thần, có nó, đệ sẽ trở thành Ứng Long thật sự.
Lẽ nào đệ muốn cả đời làm một con rồng không có yêu đan, bị đồng tộc của đệ sỉ nhục, cười nhạo sao?”
A Cầu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, hai mắt mờ mịt, vừa quật cường vừa cố chấp nói: “Ta đã bảo không cần là không cần, huynh trả lại nó cho Canh Thần đi, ngoại trừ Canh Thần, ta không cần gì cả.”
Nó nói xong thì chạy ra ngoài, cật lực kiềm chế cảm xúc đau thương, nếu không rời đi chỉ sợ sẽ bật khóc thành tiếng.
Nhưng nó còn chưa chạy đến cửa hang đã bị Tiêu Chước kéo lại.
Người nó động đậy không được, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chước mở miệng nó ra, bỏ yêu đan kia vào trong miệng nó.
Yêu đan vừa vào miệng thì quay về đan điền, cùng lúc đó, A Cầu cũng rõ ràng cảm giác được đan điền ấm áp dào dạt, một năng lượng mạnh mẽ đang khuấy động trong đó.
“Ta đã bảo rồi, chuyện này không theo ý đệ.” Tiêu Chước ép Trịnh Kình nuốt yêu đan, lúc ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện A Cầu nước mắt đầy mặt, trông rất uất ức đáng thương.
Không biết sao, lòng Tiêu Chước chợt mềm nhũn, đưa tay qua loa lau nước mắt cho nó, cúi đầu hỏi: “Khóc cái gì? Đợi dung hợp yêu đan xong, đệ sẽ là Ứng Long thật sự, mạnh mẽ hơn tất cả các Ứng Long khác, đến lúc đó không còn Ứng Long nào dám bắt nạt đệ nữa đâu.
Đây là chuyện mà từ trước đến giờ Canh Thần vẫn muốn làm cho đệ.”
A Cầu khóc ướt cả mặt, đứt hơi khản tiếng đau khổ nói: “Nhưng rốt cuộc huynh ấy cũng không nhìn thấy được, nếu là vậy thì ta thà không có yêu đan còn hơn.
Ta chỉ muốn Canh Thần, ta chỉ hy vọng huynh ấy có thể quay về, có thể sống một cuộc sống như trước kia với chúng ta, ta không cần thứ gì khác hết.
Huynh chẳng hiểu gì cả, ta ghét huynh!”
Nó nói xong, đẩy Tiêu Chước ra, bỏ ra ngoài, thân hình loạng choạng, nhìn đau lòng cực kì.
Tiêu Chước nhìn A Cầu chạy đi xa, nhìn hang động trống rỗng trước mắt, trong lòng đột nhiên cũng trống rỗng.
Hang động trước mắt này là nơi lớn nhất ở núi Quy Long, cậu, Canh Thần và A Cầu đều ở đây, đi vào trong hang động, còn phân ra ba hang động to khác nữa, chia thành chỗ cho mỗi người đi ngủ.
Tiêu Chước cứ tưởng lần này A Cầu đi lâu lắm mới về, dù sao Canh Thần đã mất, A Cầu chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Nhưng không ngờ chạng vạng hôm sau, A Cầu đã về, trông nó lại gầy hơn, cũng không nói chuyện với Tiêu Chước, chỉ đáng thương chui vô một góc, giống như đứa nhóc bị vứt bỏ vậy.
A Cầu năm nay một trăm hai mươi tuổi, đối với yêu tộc có sinh mệnh dài dẳng, nó thực sự chỉ là một đứa nhóc.
Tiêu Chước nghĩ mình đã hứa với Canh Thần sẽ chăm sóc tốt cho A Cầu, thấy A Cầu gầy đi rất nhiều, không khỏi rất áy náy, cảm thấy mình thật sự không làm tròn bổn phận, thế là ra ngoài bắt gà rừng, chuẩn bị bắt làm theo cách làm gà nướng mà Canh Thần đã học từ loài người.
Đây là lần đầu tiên cậu làm đồ ăn, vốn thấy Canh Thần thao tác rất đơn giản, vậy mà đến lúc mình ra tay mới phát hiện mỗi bước đều khó khăn, không cẩn thận một chút là thịt bị nướng khét ngay.
“Bên ngoài không được lắm, nhưng hương vị bảo đảm không tệ, đệ đừng chê thế chứ, nếm thử một miếng rồi hẵng nói.” Tiêu Chước đưa gà rừng nướng tới trước mặt A Cầu, lòng tràn đầy mong chờ nói.
A Cầu hoài nghi nhìn Tiêu Chước, rõ ràng gà nướng Canh Thần làm hồi trước đâu có mùi như thế này đâu.
Nó mang tâm tình thử một lần cho biết, xé một miếng thịt ra nếm thử.
Thịt vừa vào miệng, vị khét đặc tràn ngay vào miệng, A Cầu phun ngay miếng thịt vừa ăn ra, bị sặc đến mức ho khan liên tục, trong miệng toàn là hương vị vừa kỳ lạ vừa dọa chết yêu quái kia.
“Có cần phải phản ứng thái quá vậy không?” Tiêu Chước bị dọa, xé miếng thịt ra ăn thử, sau một lúc thì mặt bỗng thay đổi, không nói lời nào mà quăng gà nướng ra khỏi hang động.
Hai yêu quái tuyệt đối không ngờ rằng sau khi Canh Thần mất, khó khăn đầu tiên mà bọn họ gặp phải lại là thức ăn, hơn nữa đã quen ăn đồ nấu chín Canh Thần làm rồi, đồ sống ăn không quen nổi.
Sau này Tiêu Chước lại thử nướng vài lần, hoặc là còn sống, hoặc là nướng khét, tóm lại hương vị một lời khó nói hết.
Cuối cùng A Cầu nhìn không nổi nữa, nhận lấy nhiệm vụ khó khăn này, thử đi nướng.
Không ngờ gà nướng thất bại đủ đường của Tiêu Chước cuối cùng lại để nó chỉ một lần đã nướng thành công, nếm thử thấy hương vị rất không tệ, có chút tinh túy của Canh Thần.
Tiêu Chước vì thế mà khen ngợi A Cầu có thiên phú.
A Cầu không đáp lời, chỉ thấy bây giờ nó không nên đặt hi vọng lên người Tiêu Chước nữa, đối phương tuy là đại yêu nhưng nướng gà lại không bằng được chút xíu nào của nó.
Nếu nó ra tay sớm hơn thì đã được ăn gà nướng thơm nức từ lâu rồi.
Xua tan được khủng hoảng ăn uống, nhiệm vụ nướng thịt cũng được giao cho A Cầu phụ trách, việc Tiêu Chước cần làm là hàng ngày ra ngoài tìm đồ ăn mang về.
Theo thời gian trôi qua, đông đảo đại yêu tiểu trên núi Quy Long dần dần thoát khỏi đau thương, bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Chỉ là sau khi Canh Thần mất, trong lòng các tiểu yêu vẫn luôn bất an, bọn họ ít nhiều cũng hiểu được Tiêu Chước không thích bị trói buộc, không biết sau này cậu có ở lại núi Quy Long không, nếu rời đi, núi Quy Long mà mất đi người bảo hộ cũng sợ sẽ chẳng còn là chốn an toàn nữa.
Bọn họ cũng không biết lai lịch của Tiêu Chước, chỉ có thể đoán tu vi của Tiêu Chước không thấp, ít nhất là trên bọn họ, tuy không bằng đại yêu, nhưng đối phó với một vài tiểu yêu thì hẳn không có vấn đề gì.
Núi Quy Long là ngọn núi lớn bát ngát và màu mỡ nhất quanh đó, có rừng rậm có sông suối, bị rất nhiều đại yêu dòm ngó, chỉ vì có Canh Thần ở đây nên mới không có yêu quái nào dám đến xâm phạm.
Sau khi tin tức Canh Thần bỏ mình truyền ra xa, những đại yêu đó lại quan sát hồi lâu, cuối cùng quyết định phát động tấn công về phía núi Quy Long, muốn chiếm lĩnh núi Quy Long.
Danh tính của yêu quái dẫn đầu là Ngạo Nhân, đã nhìn trúng ngọn núi này lâu rồi, lúc trước kiêng kỵ Canh Thần nên không dám xâm phạm, bây giờ Canh Thần đã mất, theo như gã ta thấy, tất cả các tiểu yêu khác ở núi Quy Long đều không đáng nhắc tới, lập tức quyết định ra tay, đợi đến khi chiếm được núi Quy Long xong thì tiện tay thu nhận thêm một đám em trai nữa.
Ngạo Nhân dẫn đầu đại yêu tiểu yêu dưới quyền cuồn cuộn tiến tới, Thanh Điểu trông coi núi kinh hoảng bay đến bẩm báo chuyện này cho Tiêu Chước, giọng nói khó giấu sự hoảng loạn.
Đối với tiểu yêu bọn họ, đại yêu Ngạo Nhân này vô cùng đáng sợ.
Cũng vì thế, khi tin tức Ngạo Nhân đến xâm phạm truyền ra, chúng yêu núi Quy Long không khỏi kinh hoảng lúng túng, thấp thỏm lo âu.
“Làm sao đây? Ngạo Nhân mạnh như thế, ở núi Quy Long, ngoại trừ Canh Thần đại nhân ra thì hoàn toàn không có yêu quái nào đánh được gã ta cả.”
“Canh Thần đại nhân bảo hộ cho chúng ta bao nhiêu năm trời như vậy, cho dù thế nào, dù cho liều mạng, chúng ta nhất định phải bảo vệ A Chước và A Cầu, tuyệt đối không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất nào.”
“Đúng, chúng ta nhất định không được phụ lòng Canh Thần đại nhân.
Tuy tu vi của chúng ta thấp, nhưng khi hợp tất cả lại với nhau, vẫn có thể giữ chân Ngạo Nhân được một lúc, nhân cơ hội đó nhanh chóng đưa A Chước với A Cầu đi.”
“Có ai biết giờ bọn họ đang ở đâu không?”
Đúng lúc Thanh Điểu bay ngang qua đỉnh đầu, nghe thế thì đậu trên cành cây, lo âu nói: “Ta vừa đi báo cho bọn họ, bọn họ đã chạy xuống chân núi rồi.”
Sư Yêu lớn tuổi nghe thế thì la lên: “Tiểu Thanh, ngươi làm gì thế? Sao không ngăn bọn họ lại? Nếu bọn họ gặp phải Ngạo Nhân, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
Trước đó Thanh Điểu không nghĩ nhiều như thế, nghe Sư Yêu nói thế thì cũng lo lắng, chán nản mình không báo cho Tiêu Chước và A Cầu biết.
Bọn họ mà không đánh lại Ngạo Nhân, đi đến đó chẳng phải là uổng công chịu chết sao.
“Nhanh lên, chúng ta cũng mau qua đó.” Sư Yêu nói.
Giọng vừa dứt, chúng yêu hóa thành nguyên hình chạy như bay xuống núi, khí thế hùng dũng, tràn đầy quyết tâm không chút lo sợ, quyết sống chết với ngạo nhân.
Nhưng khi bọn họ xuống đến chân núi, tình hình nhìn thấy lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng.
Chỉ thấy Ngạo Nhân bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, những yêu quái dưới quyền khác thì quỳ rạp trên mặt đất xin tha liên tục, mà đối tượng bọn chúng van xin lại là Tiêu Chước và A Cầu mà bọn họ nói phải hợp sức bảo vệ.
Sư Yêu lập tức sững người, có chút hoài nghi cuộc đời: “Thế này… là sao?”
Bọn họ biết tu vi của Tiêu Chước cao hơn bọn họ, nhưng lần này kẻ tìm đến núi là Ngạo Nhân đó, nghe nói long tộc bình thường cũng không phải đối thủ của gã ta, hơn nữa trông Ngạo Nhân còn thua thảm hại, không chiếm được chút tiện nghi nào cả.
Chúng yêu vội vã chạy đến, Tiêu Chước quay đầu nhìn, ánh mắt lại quay về người Ngạo Nhân, hỏi: “Còn muốn đánh núi Quy Long nữa không?”
“Không dám, không dám.” Mặt Ngạo Nhân bị đánh lệch qua một bên luôn rồi, run rẩy nói: “Từ nay về sau, nếu không có sự cho phép của ngài, ta tuyệt đối không bước vào núi Quy Long nửa bước, xin ngài tha cho bọn ta, sau này ta và yêu quái dưới trướng đều nghe lệnh ngài cả, ngài bảo đi sang đông thì đi sang đông, bảo đi sang tây thì đi sang tây.”
Tiêu Chước hài lòng gật đầu, lại chỉ sang các yêu quái khác của núi Quy Long, nói: “Không chỉ ta, phải nghe lời bọn họ nữa.”
“Vâng vâng vâng.” Ngạo nhân và các yêu quái dưới trướng lại quay sang các yêu quái khác của núi Quy Long, liên tục dập đầu tỏ vẻ thuần phục, một chút phẩm chất và chí khí đều không có.
Chúng yêu vốn đã chuẩn bị xong tâm lý liều mạng nhìn thấy cảnh này, tâm trạng nhất thời rất phức tạp, sau đó mới muộn màng nhận ra, hình như bọn họ ôm được một cái đùi lớn rất tuyệt thì phải.
A Cầu đứng bên cạnh Tiêu Chước, cũng nhìn cậu với tâm trạng phức tạp, nhưng dường như trong đáy mắt lại xen chút vui vẻ.
Mấy trăm năm về sau, núi Quy Long lại gặp phải sự ngấp nghé không ít đại yêu, ý đồ chiếm đoạt làm địa bàn, nhưng đều bị Tiêu Chước đánh chạy cả, cậu làm theo như những gì đã hứa với Canh Thần, bảo vệ A Cầu, cũng bảo vệ núi Quy Long mấy trăm năm bình yên vô sự..