Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Đánh răng càn quét một vòng, Hạ Lục Nhất dùng áo tắm bọc Hà Sơ Tam lại, vác cậu như vác hàng ra ngoài, trước ném lên trên giường mình, sau đó gọi người đến hỏi —— phòng khách dọn cả buổi chiều đã xong chưa!

“Báo cáo lão đại! Giường hỏng!” A Nam nói.

“Đầu mày hỏng hay nó hỏng!? Có cần bổ ra nhìn không hả?! Còn không đi mua cái mới?!”

A Nam nhớ lời Sâm ca dạy, cẩn thận nghiền ngẫm tâm ý lão đại: “Báo cáo lão đại, quán bán… ách, lúc này đều đóng cửa?”

“Đóng cái con mẹ mày!” Hạ Lục Nhất nâng gối đạp gã ra ngoài: “Bớt biện lý do đi! Đi dọn sô pha qua đây! Chuyển thằng nhóc kia qua đó cho lão tử!”

“Vâng!”

A Nam ôm đầu gối chật vật chạy trốn, chạy đến dưới lầu hỏi Sâm ca nhà gã: “Làm sao giờ? Chuyển thật sao?”

Sớm đã nghe rõ động tĩnh bên trên, A Sâm bình tĩnh nói: “Nói với lão đại, vừa nãy có người không cẩn thận đổ bia lên sô pha.”

“Hả? Ai mà không cẩn thận vậy?”

A Sâm nhét lon bia rỗng vào tay gã: “Cậu.”

Sau khi cầm lon bia rỗng lên, Hạ Lục Nhất bạo hành gia quy trong đêm, chộp lấy gậy gỗ tẩn cho hai tên ngu xuẩn tự cho mình là thông minh này một trận. Hà Sơ Tam dùng gối đầu lót chân bó bột, nằm trên giường Hạ Lục Nhất, nghe tiếng gậy đập mông bôm bốp giòn vang cùng với tiếng quỷ khóc sói tru của hai vị hảo hán, yên lặng nâng tay lên vẻ hình thập giá vì hai vị xưa nay không quen biết lại ra tay tương trợ, rồi nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hạ Lục Nhất chưa hết giận đẩy cửa vào phòng, Hà Sơ Tam lập tức phát ra tiếng hít thở trầm ổn.

“Đừng giả chết, dậy uống sữa.” Hạ Lục Nhất đạp giường một cước.

Hà Sơ Tam ngoan ngoãn ngồi dậy nhận ly trong tay hắn.

Sau khi uống xong, hắn đẩy Hà Sơ Tam vào bên trong một chút, ôm lấy một cái chăn khác, cởi tất và áo khoác, tắm cũng không tắm, bọc chăn ngả đầu ngủ. Hôm qua lo lắng cả đêm, hôm nay vừa đấu trí lại đấu dũng, hắn mệt muốn chết. Hà Sơ Tam lén động tay động chân, gian nan di chuyển thân hình với ý đồ muốn tiếp cận hắn. Kết quả Hạ Lục Nhất xê mông, tránh càng xa.

“Lăn xa một chút.” Hắn nhắm mắt thấp giọng mắng.

Hà Sơ Tam da mặt dày như tường thành, ỷ vào mình bị thương, xác suất bị đánh không cao, lại lăn lại gần cọ cọ, Hạ Lục Nhất không kiên nhẫn xoay tay đẩy cậu, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm nói: “Cút, nửa đêm tôi lật người, sẽ áp vào vết thương…” Lời còn chưa dứt đã ngáy lên

Hà Sơ Tam sau lưng hắn lại ngẩn người —— Hóa ra Hạ Lục Nhất không muốn ngủ cùng giường với cậu là vì lý do này.

Cậu ngây ngốc nhìn bóng dáng Hạ Lục Nhất, đột nhiên cảm thấy mắt hơi xót xót.

Cậu không biết một ngày một đêm này Hạ Lục Nhất đã trải qua cái gì, nụ hôn mãnh liệt lại thô bạo trong bệnh viện ấy, cậu lại nhận ra sự run rẩy không kiềm được của hắn, nhận ra đối phương kinh hãi và vui mừng quá đỗi. Cảm xúc cuộn trào mãnh liệt vượt xa tầm dự liệu của cậu, cậu không biết trên đường chạy tới đây trong lòng Hạ Lục Nhất như thế nào.

Cậu giống như một chú thỏ nhỏ ngồi xổm trước nhà sói xám hát bài “thỏ nhỏ ngoan ngoãn”, vừa hát vừa lén thò đầu nhìn, muốn tìm cơ hội tiến dần từng bước, nhưng không ngờ sói xám đã sớm không kiên nhẫn kéo nó vào trong phòng, đeo lên xiềng xích còng trong lòng mình.

Cậu vẫn luôn khao khát giờ khắc này, chưa bao giờ đoán được nó sẽ đến nhanh chóng và cuồng nhiệt như vậy, nhưng chờ đi đến bước này, cậu càng sợ và lo lắng không yên —— cậu mạo hiểm trốn chạy không chỉ vì riêng bản thân cậu, nếu lúc ấy cậu không tìm cơ hội đào tẩu, nếu trên đường không có cảnh sát giúp đỡ, nếu cậu bị thương nặng thậm chí có thể chết đi… Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì đó, điều này thật tàn nhẫn với Hạ Lục Nhất. Người này có lẽ đem cái chết của mình đóng chặt mình, đến cuối đời, sẽ không bao giờ mở lòng với người thứ ba.

Hiện giờ cậu không cảm thấy may mắn khi mình sống sót sau tai nạn, mà thấy bản thân mình quá ngu ngốc và xúc động, nhỏ yếu đến mức không thể tự bảo vệ mình. Cậu muốn kéo Hạ Lục Nhất ra khỏi vũng nước bùn không đáy ấy, chứ không phải làm trói buộc của hắn, kéo hắn sâu thêm vào đó.

Bên nay Hà tinh anh đang u sầu đau não, lăn lộn khó ngủ, bên kia Hạ lão đại không hề nghĩ nhiều, ngáy o o ngủ say, quả đúng là sau khi ngủ thì lật mình, một tay nện thẳng vào ngực Hà Sơ Tam, thiếu chút nữa đập cậu tàn phế.

Hà Sơ Tam đau đớn nhưng vẫn lĩnh hội được kiến thức ‘nửa đêm lật mình’ của lão đại, vì tư thế ngủ chuẩn mẫu, an ổn giấc ngủ, cậu thuận thế kéo cả người hắn vào trong lòng, dùng hai tay ôm chặt. Kết quả, Hạ Lục Nhất cảm thấy cả người không thoải mái, một tay huých vào bụng cậu, lập tức cong thành con tôm, thiếu chút nữa thì tắt thở, triệt để ngủ không được.

……

Hạ Lục Nhất nặng nề ngủ đến khi mặt trời lên cao, vô cùng sảng khoái, chỉ là thấy ngực hơi bị ngộp. Hắn mở mắt cúi đầu nhìn, chân bó bột của Hà Sơ Tam đặt trên gối đầu giường, nhưng toàn bộ nửa người đều vùi trong lòng hắn, hai tay ôm eo hắn, mặt dán vào ngực hắn —— đó là tư thế mười phần chim nhỏ nép vào người.

“……” Hạ lão đại rùng mình, đẩy Hà Sơ Tam ra.

Hà Sơ Tam gần như hừng đông mới ngủ, trước mắt đều là quạ đen, bị thô bạo đẩy ra cũng không tỉnh, nhắm mắt lim dim ngủ tiếp, duy trì tư thế nửa người bất động, cố đem đầu vùi vào vai hắn, tay hướng lên ngực hắn sờ sờ, tinh chuẩn(tinh tế + chuẩn xác) kẹp lấy ‘tiểu nhòn nhọn’.

Hạ Lục Nhất đánh cái rùng mình thứ hai.

……

Đến giữa trưa, Hà Sơ Tam buồn ngủ lắc lư, lấy tư thế ‘gà vàng một chân’ đứng trước bồn đánh răng, vừa cà cà vừa cảm thấy gò má đau nhức, nửa bên má hơi sưng đỏ giống như lúc ngủ mơ bị ai đó vả một cái.

Cậu luôn cảm thấy từ người đánh mình từ tối qua tới giờ cũng không nhiều, thổn thức cảm khái một phen, bỗng nghe thấy dưới lầu tiếng động cơ rầm rầm, xe Hạ Lục Nhất nghênh ngang đi.

Hạ Lục Nhất đập chốn làm ăn, thiêu mã tử nhà người ta, ngày hôm sau còn ngang nhiên mời Kiều gia đến phòng tắm ngồi. Kiều gia là đại nhân vật, có vết xe đổ của Phì Thất nhưng vẫn dám ở một mình với Hạ Lục Nhất. Hai vị lão đại quấn khăn tắm ngồi trong ôn tuyền, phất tay cho lui cận vệ, ở trong nước nóng tỏa hương nói chuyện chính sự.

Luận về sự từng trải và thân phận, Kiều gia vẫn hơn Phì Thất một bậc, khi Thanh Long còn sống cũng phải gọi gã một tiếng Nhị gia. Lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mặt mũi mất hết, gã rất muốn dùng một số thủ đoạn để diệt trừ Hạ Lục Nhất. Nhưng Hạ Lục Nhất có chuẩn bị mà đến, ở trong điện thoại khơi dậy hứng thú của gã. Cho đến khi gặp mặt, Hạ Lục Nhất nói từng chút quan hệ lợi hại, sắc mặt gã âm trầm rất nhiều, không thể không thừa nhận Hạ Lục Nhất nói không sai.

Sự kiện lần này tuy hai bên đều từ thù cũ mà thành, nhưng lửa để đốt lại có người có ý khơi lên —— cảnh sát muốn mượn con tin dẫn hai bên trai cò tranh chấp, cuối cùng ngư ông đắc lợi. Bọn họ không thể hành động theo cảm tính, tranh đoạt không ngừng mà cái lợi lại rơi vào tay cảnh sát.

Ở trong mắt gã, Phì Thất là mười phần ngu xuẩn, không hề có năng lực, chỉ biết kêu gào gây chuyện, mắt thấy Sa đại lão lang đang bỏ tù, đã không có cảnh giác thì thôi, lại còn sinh sự với Hạ Lục Nhất, hơn nữa còn có ý đồ ăn cháo đá bát xử lý Hoa tham trưởng —— về sau làm gì còn có tham trưởng nào muốn hợp tác nữa đây? May mà Phì Thất bị Hạ Lục Nhất xử lý, không chỉ giảm đi một khối phiền não cho Kiều gia mà còn có thể thuận thế đẩy sai lầm và thù hận lên người Hạ Lục Nhất. Quan hệ giữa gã và Phì Thất cũng không có mấy tình cảm, chỉ là, bị một tên vô danh chưa ai biết đến như Hạ Lục Nhất khiêu chiến, quét sạch mặt mũi gã, mới chính là nguyên nhân gã ôm hận. Ban đầu gã muốn lấy danh báo thù để nuốt Kiêu Kỵ đường vào bụng, nhưng không ngờ một trò khôi hài này được Hạ Lục Nhất trần thuật lại một phen, gã mới ý thức được cái tên nhóc chưa dứt sữa này, quả thật là nhân vật không thể xem thường. Muốn dẹp yên Kiêu Kỵ đường, không phải chuyện dễ làm như vậy.

Người trẻ tuổi lại lòng dạ khó lường, làm việc quyết đoán cay nghiệt, lại có thể co được giãn được, ẩn nhẫn bình tĩnh, dưới xung đột kịch liệt như vậy, vẫn có thể lãnh tĩnh phân tích cái lợi cái hại với gã, ý đồ muốn biến chiến tranh thành tơ lụa. Khó trách có thể trong hai, ba năm ngắn ngủi mà dẫn dắt Kiêu Kỵ đường đi ra khỏi thành Giao Long mà bành trướng lớn mạnh như bây giờ.

Gã có phần nghiền ngẫm nhìn Hạ Lục Nhất đối diện được sương khói bao quanh, nước nóng hun đỏ, nhìn từng vết sẹo nổi lên trên vân da. Thật muốn nhìn xem nghé con này có dã tâm lớn đến đâu, có năng lực cắn chết lão hổ hay không.

Hạ Lục Nhất bình tĩnh đối diện với tầm mắt của gã, nhìn như đang kiên nhẫn chờ gã trả lời, thật ra là đang mất tập trung, tính chờ bao giờ Hà Sơ Tam khỏi thì mang cậu ta đến ngâm ôn tuyền.

—— Ngâm rồi chưng rồi lại chưng, tìm một thầy mát xa chà đạp cậu ta khóc cha gọi mẹ, da xương vụn nát, băm cho chó ăn! Chán sống rồi! Mẹ nó, cả ngày chọc lão đại hắn phiền tâm!

“Ba phần.” Cuối cùng Kiều gia mở miệng nói.

Hạ Lục Nhất thoáng nhướn mi: “Anh?”

“Cậu.”

Hạ Lục Nhất ha ha cười: “Kiều gia, vài năm này thành Giao Long bị thanh trừ, chính phủ tăng cường loại bỏ, đường nhập hàng bị chặt không ít, nghe nói sau khi Sa Gia Tuấn bị bắt, anh sửa đường tìm ‘Hòa thượng’ lấy hàng, hàng nhà gã chất lượng kém thế nào, nói vậy anh cũng đủ biết. Hàng của tôi độ tinh khiết cao, toàn Hongkong có mấy nhà không thể so được, bây giờ là thật lòng muốn cùng anh hơp tác, còn mời anh giơ cao đánh khẽ, chừa chút phúc lợi cho thủ hạ và huynh đệ nhà tôi.”

Kiều gia híp mắt nhìn hắn: “Muốn bao nhiêu?”

Hạ Lục Nhất lại cười, ngữ khí lại có phần cung kính: “Bốn phần năm. Nửa phần kia là hậu bối hiếu kính anh, hi vọng sau này mọi người hợp tác vui vẻ.”

“Thành giao.”

“Kiều gia thật sảng khoái.”

“Hậu sinh khả uý, cậu cũng không kém.”

Thương nghị thành công, hai vị lão đại đều ra khỏi nước, bảo tiêu hai bên canh giữ bên ngoài lập tức tiến vào phủ áo tắm cho họ, Kiều gia híp mắt nhìn Hạ Lục Nhất, Hạ Lục Nhất lễ độ cung kính nói: “Kiều gia, mời anh đi trước.”

Hắn nhìn Kiều gia được vài tên cấp dưới vây quanh, ra khỏi nhà tắm. Khóe miệng nhếch lên hạ xuống, sắc mặt âm trầm. Tiểu Mã từ ngoài tiến vào, mắng một câu về hương Kiều gia rời đi: “Chó Vương Bát Đản! Chỉ xứng liếm chân cho lão đại nhà chúng ta!”

“Được rồi.” Hạ Lục Nhất ngại ồn, tùy tay cởi áo tắm, lại xuống nước: “Gọi thợ mát xa tới.”

“Hắc hắc, lão địa, hay là anh để em giúp đi?”

“Mày cút về coi bãi cho lão tử! Còn nữa, phân hai câu lạc bộ đêm cho Đại Ba Đầu, còn mày chuyên tâm chuyện tổng công ty, cuối năm theo tao đi một chuyến sang Thái Lan.”

“Vâng!”

Nhìn Kiêu Kỵ đường và Hòa Nghĩa xã lúc trước như nước với lửa, hôm sau đã cười hiền giải ân oán, thật là khiến mấy vị hảo hán trên giang hồ đang ngồi xem náo nhiệt đều mở mang tầm mắt. Nhưng khi tin tức này truyền đến tai Tạ Gia Hoa, gã chỉ thoáng dừng động tác, mặt không đổi uống cạn ly nước ấm.

“Kiều gia và Hạ song đao giảng hòa, anh không thấy kỳ quái sao?” Người của gã là một tên côn đồ trên mũi và lông mi đều bấm khuyên bạc, nói. Lúc này bọn họ đang ở một Disco dưới trướng Hòa Nghĩa xa, tiếng nhạc chấn động khiến mặt đất như phát rung, trên sàn nhảy một đám người điên cuồng nhảy loạn, không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì. Tạ Gia Hoa mặc jacket đen và quần bò rách, trên đầu vuốt một loại keo gay mũi, cũng là một ngụy trang côn đồ. Gã bình tĩnh lắc lắc đầu: “Kiều nhị và Hạ Lục Nhất đều là người có tâm cơ sâu, lúc này xung đột đối với cả hai bên đều không có lợi, bọn họ sẽ không xúc động như vậy.”

“Cũng đúng! Tôi thấy trước đó Kiều gia chỉ là nhất thời hồ đồ, thế mà lại tin thằng nhóc kia là tình nhân của Hạ song đao, còn bắt thằng nhóc đó để áp chế Hạ song đao! Ha ha ha ha! Hạ song đao sao có thể thích đàn ông được chứ? Một tin tức ngu xuẩn như vậy cũng không biết ai nói nhảm bên tai Kiều gia!”

Tạ Gia Hoa đặt xấp tiền lót dưới ly, đứng lên: “Cám ơn cậu đã giúp tôi thám thính được nơi bắt giữ người, cậu đã cứu một thị dân vô tội. Tôi đi, lần sau gặp lại, tự cậu cũng nên làm việc cẩn thận.”

“Này! Loại tiểu nhân vật như tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ!”

Một đêm quần ma loạn vũ này, cuồng hoan đến tận đêm khuya, ảm đạm dưới ánh trăng, một tên côn đồ uống say khướt vừa hừ hừ hát vừa lắc lư vịn tường đi, lúc đi qua một ngõ tắt thò đột nhiên bị mấy bóng đen kéo vào!

Bên trong ánh đèn mờ tối chỉ nghe thấy tiếng quyền cước đấm đá vào da thịt và ẩn ẩn tiếng kêu thảm thiết bị bịt miệng, không lâu sau, lại là tiếng bao tải kéo lê trên mặt đất.

……

Cùng Kiều gia bắt tay giảng hòa, sau khi giải trừ uy hiếp, Hạ Lục Nhất phái người đến nhà trọ Hà Sơ Tam lấy vài đồ dùng hằng ngày tới, Hà Sơ Tam dặn riêng, muốn một xấp giấy trên đầu giường, còn muốn một chiếc máy ảnh giấu trong tủ.

Bảo tiêu quay đầu đem hết chuyện lớn chuyện nhỏ báo cáo hết cho Hạ Lục Nhất, Hạ lão đại vừa nghe thấy máy ảnh thì nổi điên, đến lúc nửa đêm tìm một thợ mát xa, xách về chà đạp Hà Sơ Tam một trận —— thằng nhóc này nghẹn uất không chịu khóc cha gọi mẹ, nhưng nhìn một thân đổ mồ hôi lạnh kia cũng biết là có nỗi khổ không dám nói. Sau một phen bi thảm, Hà Sơ Tam quả thật được đả thông kinh mạch, cảm thấy tai thính mắt tinh, đầu não không còn lơ ngơ như mấy ngày trước.

Tinh thần chuyển tốt cậu bắt đầu tính đến chuyện việc làm, Hạ Lục Nhất lắc lư cùng cậu đánh Thái Cực, từ đầu đến cuối đều không đồng ý cho cậu vào công ty quản sổ sách. Cậu bắt đầu xuống tay với người bên cạnh Hạ Lục Nhất, nói bóng nói gió muốn hiểu thêm một số thứ. Cậu ngồi xe lăn mang bát cơm rau dưa cho bảo tiêu A Nam phụ trách công việc chiếu cố cậu, moi được không ít thông tin về thói quen sinh hoạt của lão đại, nhưng A Nam cũng không biết nhiều —— Hạ Lục Nhất người này bình thường trông có vẻ tùy tiện, cùng thủ hạ hòa thành một khối nhưng các hạng mục công việc bảo mật lại rất cẩn thận, kỷ luật nghiêm khắc.

Bất đắc dĩ, cậu chỉ đang thò tay vào phía cao tầng, tiến hành theo chất lượng.

Hôm nay Thôi Đông Đông nói chuyện phiếm trong văn phòng lão đại, khơi ra một câu: “Gần đây Tiểu Tam tử sao rồi? Cậu ta hỏi tôi chuyện công ty. Anh muốn dùng cậu ta sao?”

Hạ Lục Nhất ngậm thuốc hừ lạnh: “Đừng để ý đến hắn.”

“Quả thật tôi đang thiếu thủ hạ.” Thôi Đông Đông nói: “Trong bang không có nhiều người có văn hóa, thiếu một phó trướng.”

“Thiếu thì tự đi mà tìm.” Hạ Lục Nhất búng tàn thuốc: “Cái tên chán sống đó đá hắn lăn càng xa càng tốt!”

“Tôi biết anh muốn che chở cậu ta.” Thôi Đông Đông nói: “Nhưng cậu ta đi gần anh như vậy, đến một ngày đó cũng bị người ta nhìn ra. Hôm nay có một Kiều gia bắt, về sau còn có người khác, để cậu ta làm việc ở bên ngoài cũng không bớt lo, không bằng để trước mắt cho an toàn hơn chút. Huống hồ cậu ta rất khôn khéo, có tài năng, anh để cậu ta quản một số s…”

“Đủ rồi!” Hạ Lục Nhất không kiên nhẫn đánh gãy lời cô: “Nhìn ra cái quái gì chứ! Tôi và hắn không có quan hệ gì cả! Về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa!”

Thôi Đông Đông đối với việc hắn mở mắt nói dối, thì vô cùng khinh bỉ, lại không muốn cùng lão đại tranh luận, thôi thì khinh bỉ trong lòng vậy. Đến khi gặp Hà Sơ Tam thì chuyển lại lời Hạ Lục Nhất, Hà Sơ Tam lại không biểu hiện bất ngờ.

“Ừ, em biết, Đông Đông tỷ.” Cậu ngoan ngoãn nói.“Không có cái gì, để em tìm chuyện khác vậy.”

“Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn bị biệt nữu chết!” Thôi Đông Đông khinh thường nói: “Nói đến chuyện tình cảm thì cứ co đầu vào! Thích nam nhân thì đã sao? Lão nương tán gái hơn mười năm, ai dám ho he trước mặt lão nương đâu?”

Đại tẩu Hà Sơ Tam trấn an cô: “Người sống bằng phẳng tiêu sái như Đông Đông tỷ cũng không nhiều.”

Bản thân cậu cũng vậy, tuy ăn hùng tâm báo, dũng cảm theo đuổi Hạ Lục Nhất nhưng lại không dám về come out với lão ba.

Thôi Đông Đông kiêu ngạo mà nhếch khóe môi, hừ ra một tiếng. Sau khi được ca ngợi một phen, cảm thấy Tiểu Tam tử thuận mắt hơn nhiều: “Cậu là đứa có can đảm cẩn trọng, chị nói với cậu, có việc gì thì đừng kéo dài, đừng do dự. Cậu và lão đại đã ‘cái kia’ chưa?”

“Kia gì?” Hà Sơ Tam mờ mịt.

“Ai nha, cái kia ấy!” Thôi Đông Đông ra vẻ bát quái ‘cậu còn giả vờ giả vịt cái gì chứ’, một ngón tay đâm vào vòng tròn tay kia.

Hà Sơ Tam thẹn thùng cúi đầu: “Ừm, chưa. Vết thương em chưa tốt.”

Thôi Đông Đông lộ vẻ tươi cười “Quả nhiên là thế”, mắt hồ ly nheo lên,“Đông Đông tỷ có thứ tốt tặng cậu, trước đó để cậu nghiên cứu qua, chờ sau khi lành hẳn thì… hắc hắc.”

Hà Sơ Tam cùng cô cười, chân thành nói: “Cám ơn Đông Đông tỷ, hắc hắc.”

Diễm Thiếu: Thương lão đại, hắc hắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui