Textfic - Relationship

yunbray110 ---» andreerighthand

yunbray110:

tới rồi

bạn ngồi đâu đấy?

andreerighthand:

đi vào trong, bàn số 3

nhớ đàng hoàng tí hộ tao :)

yunbray110:

có bao giờ mình đéo đàng hoàng à?
2

andreerighthand:

ý là mày nén cái máu chó điên lại

chứ dm tao bảo với nó tao chờ bạn

mà bạn bè đéo gì vừa nhìn thấy mặt đã buột miệng địt mẹ nhau thì nó lại tưởng tao máu m à?
5

yunbray110:

chứ bạn chọn mình tới thay vì người khác thì phải ngẫm đến trường hợp này chứ?

andreerighthand:

thôi tao thà nghe mày chửi còn hơn bị tụi nó trêu tới khi xuống lỗ

yunbray110:

thế bạn có nghĩ tới cảnh

mọi người biết mình tới đây với bạn không :)

andreerighthand:

đéo


sống để bụng chết mang theo :)

yunbray110:

thề đi
2

andreerighthand:

ai làm lộ thì kiếp sau biến thành nguyễn thanh tuấn
5

yunbray110:

dm đéo phải thề độc như thế?

andreerighthand:

kiếp sau thành con chó vậy 🙂
8

yunbray110:

ok nhớ mồm









bảo bước vào quán cafe, bóng dáng andree và cô người yêu cũ ngồi ngay cạnh cửa sổ đập ngay vào mắt nó. khiếp thật, trông hắn đen nguyên cây từ đầu đến đít còn trang bị thêm cả khẩu trang thế này mà vẫn bị tóm thì nó cảm thấy nể cô em kia thật sự. nếu là bảo gặp andree ngoài đường chắc chỉ nghĩ hắn giống thằng khủng bố chuẩn bị cướp ngân hàng thôi.
1

"ngựa ngựa ăn mặc đen đen ngầu ngầu hả mày, bị dí cho chừa cái tật." nó lẩm bẩm, bước tới chỗ andree.
2

bảo vỗ vai hắn "chào..." nó ngập ngừng một lúc nhưng cũng cắn răng nói tiếp, "...anh, em bị tắc đường nên tới hơi muộn, xin lỗi nha."
6

"ờ..ờm...ngồi đi."
2

andree kéo nó ngồi xuống, đoạn quay sang minh thư giới thiệu, "đây là bảo, chắc em đã nghe qua rapname của cậu ấy rồi. hai người cũng từng gặp nhau rồi đấy."

minh thư nhìn bảo, đôi lông mày cau lại. hiển nhiên cô nàng vẫn còn nhớ cái buổi tối ở nhà hàng, cả nó và cô đều có tí men trong người nên chẳng thèm màng đối phương là ai, cứ thế lao vào nắm đầu nhau.

"bảo uống gì không...em?" andree cười giả lả.

"cho em cốc đen đá giống anh là được ạ."

"không đường nhé? anh nhớ em thích uống đắng."
10

"vâng em cảm ơn." ơn cái địt mẹ, thằng già này cố tình đúng không? nó sợ đắng nhất trên đời chứ thích hồi nào.
1

cái này andree oan thật, hắn chỉ định order cho bảo một cốc giống mình rồi thuận miệng chêm câu kia vào cho giống bạn bè thân thiết, ai bảo từ lúc bước vào mặt nó cứ như táo bón mười năm. hắn sợ toát cả mồ hôi mà vẫn cố gồng diễn với nó.
1

nhưng có vẻ diễn xuất dở tệ của cả hai vẫn lừa được một số người. điển hình là cô nàng ngồi đối diện andree đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

"hai người trông thân thiết quá." minh thư che miệng cười duyên, "sao hồi ấy chẳng thấy anh kể với em về bảo thế?"

andree cứng họng, đang định lên tiếng giải thích thì bảo ngồi cạnh đã vênh mỏ.

"chắc anh ấy quên đấy chị ạ. anh andree nhiều bóng hồng vây quanh lắm, thỉnh thoảng sót vài người cũng là chuyện thường tình."
6

minh thư hơi khó chịu vì bị bảo xen ngang, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh "em nói cũng đúng, nhưng hiếm ai có danh phận đàng hoàng lắm em ạ." cô nàng vén tóc mai, nhìn thẳng mắt bảo "thường thì chỉ là bạn thôi."

khích bẩn cái mẹ gì? giờ cô nàng với andree có còn là người yêu đâu? mà nó với andree cũng đéo phải gì của nhau nữa.

dù thế nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn bực mình đến lạ, cái máu hiếu thắng từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ không cho phép bảo nhịn bố con thằng nào hết. kể cả người yêu cũ của thằng già nó ghét.
2


"vâng, cũng may là chia tay xong vẫn làm bạn được." bảo chẹp miệng, "chứ ai cũng lụy xong mặt dày níu kéo thì chết anh của em."
9

đoạn quay sang andree đang giả điếc uống cà phê, "anh nhỉ?"
5

minh thư sượng cả mặt, im lặng không nói gì. còn andree suýt thì sặc, chỉ biết gật đầu cười trừ. trong lòng cảm thán thằng ranh con này đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo, tuy nói chuyện với minh thư nhưng câu nào cũng kéo hắn vào, kháy không chừa một ai.
2

đây là buff kĩ năng của lyrical rapper à? xin lỗi andree từ chối hiểu.
1

đương lúc không khí gượng gạo, nhân viên quán bê cốc đen đá của bảo tới. nhìn thấy ly đen đá đặc quánh, mặt bảo nhăn lại. eo ơi, trông đắng khiếp, nó đéo muốn uống đâu.

"mày đéo uống được đắng à?" andree thấy vẻ mặt của nó như khỉ ăn mắm tôm thì nhỏ giọng thắc mắc.

"hỏi như cặc mong bạn đừng hỏi nữa."

"dm tao có biết đéo đâu, sao mày không nhắc tao."

"nhắc được thì đã nhắc. đéo phải do bạn mồm nhanh hơn não à?"

do ghế sát tường của quán là loại ghế dài ngồi được nhiều người, nên andree nghiêng hẳn người sang nói chuyện với bảo. khung cảnh ấy vào trong mắt minh thư chẳng khác nào hai người đang tình tứ thì thầm to nhỏ với nhau.

bảo thì chẳng quan tâm mấy tới cô nàng nữa, giờ nó chỉ muốn cốc cà phê trước mắt biến mất mẹ đi để khỏi phải uống.

ấy thế mà bằng sự giúp đỡ thiện chí của minh thư, nó không phải uống thật.

trong một khoảnh khắc, trước mắt bảo tối sầm lại, nó ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ trước chóp mũi, và cả tiếng hét thảng thốt của minh thư.

"anh andree!!!"

bảo ló đầu ra khỏi cánh tay của andree, trợn tròn mắt nhìn cà phê đang chảy tong tỏng trên tay áo và quần hắn. thằng này đỡ cho nó thật luôn? tự dưng tốt vãi lồn thế.
1

nhưng nó không có thời gian để suy nghĩ thêm về điều này, ngay lập tức đứng dậy tìm khăn lau. trong lòng thầm cảm ơn cái vẩy tay kì diệu của minh thư đã hất cả cốc cà phê lên người andree, cứu nó một bàn thua trông thấy.

"thôi không cần." andree giữ tay nó lại, "về nhà thay áo luôn."

"hở? về nhà ai?" bảo chưa kịp thắc mắc đã bị andree túm cổ lôi đi, bỏ lại một mình minh thư trong quán.









"lái xe đi." andree đẩy bảo vào xe rồi ngồi xuống ghế phụ, dường như không có chút bài xích nào.

"đi đâu?"

"về nhà tao."


"mắc đéo gì về nhà bạn?" nó hậm hực.

"tao không đi xe."

"kệ con mẹ bạn chứ? mình ra tận đây nói chuyện với người yêu cũ bạn là tận tâm lắm rồi." nó đéo muốn làm tài xế cho andree đâu, nhìn nhục chết mẹ.

"tiền đồng hồ thì sao?"

"dm đéo ai chơi gộp chung như thế? bẩn tính vãi cặc."

"không nói nhiều."

thế là mặc cho hết lời phản đối, bảo vẫn phải chở andree về nhà để không toi công một chuyến chạy vặt mệt như chó.

lần đầu tiên hai đứa ngồi chung xe, chẳng ai nói với ai câu nào. không khí gượng gạo tới nỗi bảo phải tự bắt chuyện.

"ê."

"gì?"

"sao nãy bạn đỡ cà phê cho mình thế, tự nhiên tốt vậy hông quen."

"à, tao thấy dạo này mày bị lây bệnh thằng tuấn, sợ mày dính thêm cà phê não úng hơn thì bỏ mẹ."

"cái lồn hả?"

"đùa tí, do thấy mày mặc áo trắng, bẩn thì tao ngứa mắt." andree chẹp miệng, "tao bị ocd."
12

"ờ, cảm ơn." dù hơi nghi ngờ nhưng nó vẫn gật gù cho qua.

được một lúc, bảo lại ngứa mồm.

"mà này."

"gì nữa?"

"mình hết nợ bạn tiền đồng hồ rồi đúng không?"

"ừ. giờ nợ tao tiền cái áo bẩn dính cà phê nhé."

"cút mẹ bạn xuống xe đi."
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận