Đã hơn ba tháng trôi qua, tin tức về em tôi một chút cũng không có. Em nơi phương nào liệu có nhớ tới tôi?
Tham gia hoạt động lịch trình, tôi chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này. Mệt vì công việc và mệt cả vì em.
Tôi đã quen với sự hồi sinh của em trong một cái tên xa lạ mà lại trở lên thân quen. Giờ lại chỉ mình tôi cô đơn, tự hỏi em đang ở trốn nào?
***
Giật mình khi chiếc xe hơi từ đâu lao tới, Thiên Lam đứng tại chỗ nhíu mắt lại vì ánh sáng. Đưa tay lên che mắt, trong lòng có chút hoảng sợ.
Cũng may, đầu chiếc xe dừng lại chỉ còn cách Thiên Lam vài centi. Cửa xe mở ra rồi đóng lại tiếp đó là tiếng bước chân đạp lên đường ướt mưa chạy vội tới. Còn nó, vì quá sợ hãi nên đã ngồi sụp xuống, hai tay chống mặt đường đầu gục xuống, tiếng nấc vang lên.
- Em là đồ ngốc, sao lại chạy ra ngoài vào lúc mưa thế này?
Ngồi xuống bên cạnh Thiên Lam, Chí Hoành vội cởi chiếc áo trên người khoác lên người nó. Cậu xoay người nó lại, tay nâng cằm để nó đối diện với cậu. Vì là đang mưa nên cậu không có thấy nước mắt nó rơi, nhưng tiếng nấc run rẩy từng hồi cậu cảm nhận được từ tay cũng đủ để hiểu nó đang khóc.
- Cậu mặc tớ! Tớ muốn đi ra ngoài!
Gạt mạnh tay Chí Hoành, Thiên Lam nói trong tiếng nấc. Đẩy mạnh cậu một cái làm cậu ngã chống hai tay ra sau. Nó đứng dậy định rời đi, còn chưa kịp bước đã bị cậu nhanh hơn vội đứng dậy từ phía sau giữ nó lại.
- Tôi không cho em đi đâu hết. Hôm trước Kỳ Hàn nói em chạy ra ngoài mấy hôm mới về là thế nào? Đừng ngốc thế chứ?
Chí Hoành nắm chặt cổ tay Thiên Lam khi nó giằng co muốn thoát. Cậu giật mạnh nó trở lại, ôm chặt nó trong lòng. Tâm cậu vừa đau vừa giận.
Đã ba tháng trôi qua, người cậu yêu vì kẻ khác mà trở lên tiều tuỵ. Cậu có cố nói gì cũng không nghe, không để tâm. Càng lúc càng trở lên hồ đồ.
- Mặc kệ tớ!
Một Thiên Lam đã sớm trưởng thành, suy nghĩ tuy có chút còn non nớt nhưng lại có sự điềm tĩnh hơn người giờ đây đang giãy giụa hét lớn lên. Nó hét, hét để giải toả nỗi lòng. Thời gian qua nó rất mệt mỏi, mệt vì chuyện tình cảm và cả mệt mỏi bởi lời chỉ trích của Kỳ Hàn. Đầu óc nó dối tung, không còn làm chủ được chính mình.
- Em bình tĩnh đi có được không? Em làm thế này thì được ích lợi gì hả???
Ôm chặt Thiên Lam từ phía sau, Chí Hoành cũng không còn đủ bình tĩnh mà cất lớn giọng mắng. Nó cũng không còn phản kháng, bật khóc nức nở, cả người mềm nhũn cũng may có cậu đỡ nếu không nó đã khuỵu xuống đất.
- Chí Hoành tớ phải làm sao đây? Tớ cứ nghĩ chỉ cần trốn đi như xưa thì sẽ không sao. Nhưng mà kể từ hôm đấy, tớ rất buồn, rất đau. Nhìn anh ấy trên ti vi, lòng tớ thắt lại. Có phải tớ bỏ đi là sai không???
Thiên Lam quay người lại túm hai bên bắp tay Chí Hoành bấu mạnh ghim sâu móng tay vào xuyên qua áo cắm thẳng lên da cậu làm cậu miễn cưỡng nhăn nhó. Nó ngước lên nhìn khuôn mặt cậu hiện rõ dưới ánh đèn xe chiếu ngang thẳng lên mặt cậu. Nó nức nở vừa khóc vừa nói.
Chí Hoành nghe những gì Thiên Lam nói, lòng cậu khéo còn đau hơn những gì nó chịu. Hai tay cậu nắm chặt thành quyền, cậu khó xử lia mắt đi chỗ khác tránh đối diện với nó. Cậu rõ biết người nó thật lòng yêu là ai mà còn cố lao vào để rồi người chịu thiệt không chỉ có nó.
- Cậu nói gì đi??? Tớ cũng nhận ra, tớ không chỉ đơn giản là yêu anh ấy mà thật ra tớ đối với anh ấy còn hơn cả vạn chữ yêu. Ở cạnh anh ấy, tớ rất bình yên chỉ hận không thể chết trong tay a--...
- Im đi! Tôi không muốn nghe nữa...
Không thể chịu đựng thêm, Chí Hoành tức giận lạnh lùng lớn tiếng. Đôi mắt hạnh nhân phẫn nộ nhìn thẳng người phụ nữ đối diện. Nhưng trong tim đau quặn như thể bị bóp nát, cả hô hấp cũng khó khăn.
Anh biết, trong lòng em từ lâu không phải mớ tình cảm trẻ con một trái tim ba hình bóng năm xưa. Em đã trưởng thành, cũng đã tự định hình tình cảm thật sự của bản thân. Anh còn biết, em yêu kẻ đó nhiều như thế nào.
Người ta nói, yêu rất khó hiểu. Đôi khi là chỉ cần gặp một lần, cũng có khi là một cuộc cãi vã, hay một lần trò chuyện cũng khiến cho trái tim sống chết hướng về một người.
Người ta nói, yêu là muốn chiếm đoạt. Người chỉ cần cười một cái cũng đủ để vui một ngày, khóc một lần đủ để buồn một ngày, nhắc tới người đàn ông khác đủ để đau cả một đời.
Chí Hoành cũng giống như người ta nói, cậu khó chịu khi người cậu yêu lại hướng tới người khác. Cậu không biết cậu yêu Thiên Lam thế nào, cậu biết tình cảm của cậu không thua kém gì tình cảm Vương Nguyên giành cho nó. Nhưng mà, kẻ đến sau vĩnh viễn không có kết cục tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu trong vòng tay gã đàn ông khác.
Đương nhiên, cậu không thể chấp nhận rồi!!!
- Chí Hoành...
Thiên Lam giật mình, trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên hoang mang nhìn Chí Hoành. Khuôn mặt ướt bởi nước mưa của cậu khiến nó sợ hãi thả lỏng tay khỏi cậu, chân run rẩy cất bước lùi lại chầm chậm về phía sau.
- Em nói em yêu hắn ta tới như vậy sao còn trốn tránh làm gì??? Để rồi lại khóc lóc kêu than cái gì? Em là đồ ngốc! Em yêu hắn, vậy tôi yêu em, em có nhận ra hay không???
Chí Hoành càng nói càng thêm tức giận, căn bản không còn biết bản thân đang nói cái gì.
- Tớ không quan tâm.
Rứt khoát quay lưng bỏ đi, còn chưa đi được vài bước Thiên Lam lại bị Chí Hoành giữ lại. Nó gào lên, giãy giụa phản kháng cho bằng được.
- Không quan tâm? Bao việc tôi làm vì em, em còn nói không quan tâm? Đâu quá khó để nhận ra? Làm gì có thằng nào mất công tốn sức vì một người phụ nữ? Tất cả chỉ vì người họ yêu. Em cũng làm thế cho hắn, tại sao em không nhận ra???
Túm chặt cổ tay giữ Thiên Lam lại mặc nó gào khóc kêu đau, mặc nó kiên cường phản kháng lại. Chí Hoành càng thêm lực xiết chặt tay nó lại.
- Không chỉ cậu, bất kể ai cũng vậy. Ngoài Vương Nguyên ra, những kẻ khác tôi đều không để vào mắt. Mau buông tôi ra!
Thiên Lam nhẫn tâm bỏ qua sự đau đớn sâu trong tim người đàn ông đang giữ chặt nó lại. Thấy vòng tay tóm cổ tay nó lỏng dần, nó nhanh chóng thoát khỏi Chí Hoành nhấc chân chạy. Còn chưa chạy được vài bước đã bị cậu túm lại đập mạnh vào gáy một cái làm bất tỉnh nhân sự ngã vào lòng cậu.
- Thật lòng xin lỗi em.
Cẩn thận ẵm ngang trên tay, Chí Hoành quay người bế Thiên Lam đi thẳng lên lầu.
***
- Chí Hoành sao cậu để con tớ khóc mà không dỗ thế?
Ra khỏi phòng ngủ sau khi đã giúp Thiên Lam thay đồ xong. Kỳ Hàn đóng nhẹ cửa lại, bước tới gần Chí Hoành đang bế Lam Phong thẫn thờ đi đi lại lại. Cậu còn để mặc nhóc ré khóc nãy giờ, vội vàng tới giành lại con.
- A... xin lỗi...
Chí Hoành vừa xin lỗi vừa trả con cho người ta.
- Cậu ấy sao rồi?
Ngồi xuống ghế, chống hai khuỷu tay lên hai đầu gối Chí Hoành bất lực dùng hai tay đỡ đầu. Tiếng thở dài phát ra rõ ràng từ người đàn ông trẻ.
- Không sao...
Kỳ Hàn ngồi xuống ghế, không một chút ngại ngùng vạch một bên ngực căng mọng sữa ra cho Lam Phong ti. Vừa vỗ mông nhóc dỗ dành con, vừa cẩn thận kéo ống quần, ống tay áo chỉ tề cho nhóc, vừa dịu dàng vuốt mái tóc tơ đen bóng mềm mại của nhóc.
Làm mẹ, thật sự rất kỳ diệu.
- Chí Hoành, tớ khuyên cậu thật lòng...
Kỳ Hàn ngập ngừng, đảo mắt vài vòng không biết nên nói như thế nào cho phải để Chí Hoành hiểu ra. Cô nhìn chỏm đầu đầy tóc đang chĩa thẳng về phía cô, nén tiếng thở dài.
- Cậu nên từ bỏ đi. Đừng dấn chân vào nữa, người đau lòng chỉ có cậu.
Cắn môi trên lưỡng lự khi Chí Hoành đột ngột ngẩng lên nhìn, Kỳ Hàn có chút lo lắng.
- Vậy... cậu đã hoàn toàn buôn bỏ Nguyễn Lam Thiên chưa?
Chí Hoành không trả lời, cậu còn hỏi vặn lại đẩy Kỳ Hàn vào tình huống bế tắc.
Kỳ Hàn nghe được câu nói này từ Chí Hoành, cô cúi đầu không biết tại sao nước mắt lại rưng rưng. Nhìn ngắm Lam Phong mơ màng ngậm đầu ngực, thải mái luân động cái miệng nhỏ xinh ti, nuốt từng ngụm sữa xuống bụng nhỏ. Cô kéo vạt áo sau lưng nhóc, lướt qua sau mông cảm nhận độ dày của chiếc bỉm em bé bên trong chiếc quần mỏng.
- Ha! Không ngờ, tớ, cậu và bọn họ đồng loạt bị đánh bại chỉ vì một vài người đến từ Việt Nam. Hay thật, hồi xưa chiến tranh Trung Hoa chúng ta thua Việt Nam. Bây giờ, tình cảm người Trung Hoa chúng ta lại điêu đứng sống không bằng chết bởi người Việt Nam!
Chí Hoành nhếch môi cười chế nhạo trước biểu hiện của Kỳ Hàn. Ngã người ra sau ghế, vắt chéo gác thẳng chân lên mặt bàn.
- Đúng là tớ không thể quên được anh ấy và khó có thể quên khi cốt nhục của anh ấy lại do tôi sinh ra lại giống anh ấy tới vậy.
Nguyễn Lam Phong. Nguyễn là họ của anh ấy, Lam là sắc màu đặc chưng của biển và trời, Phong là ngọn gió. Lam Phong nghĩa là ngọn gió phiêu diêu khắp tứ hải, tám phương trời.
Nhóc có khuôn mặt giống ba y đúc, đặc biệt đôi mắt cafe lạnh lùng đó của nhóc khiến Kỳ Hàn nhìn vào vừa đau lòng vừa sợ hãi. Càng đau cành yêu, càng sợ càng nhớ. Thì ra, đời Kỳ Hàn cô được định mãi mãi bại trong tay Nguyễn Lam Thiên - ba ruột Nguyễn Lam Phong.
- Vậy, lý do gì cậu nói tớ từ bỏ? Không phải tớ từng nói, yêu cũng như rơi xuống đầm lầy khi thoát ra được tức là đã chết rồi!
Chí Hoành ruỗi thẳng chân đặt xuống đất. Cậu đứng dậy tiến lại gần Kỳ Hàn, vươn tay xoa má bầu bĩnh bũng ra sữa của Lam Phong mỉm cười nhẹ.
- Cậu không định để Tiểu Phong Phong nhận ba sao?
Chí Hoành không đối diện với Kỳ Hàn, để mặc cô đang nhìn cậu đầy khó khăn.
- Tớ chỉ sợ, Bảo Bối bị ba ruột nó chối bỏ chỉ vì mẹ nó không phải người ba nó yêu.
Kỳ Hàn cúi gầm mặt, đau lòng nhìn con trai đang say ngủ trong miệng vẫn ngậm đầu ti.
- Thật lòng, tớ không vui vẻ gì khi mà chỉ vì một người phụ nữ mà khổ tâm. Tớ vào thăm cậu ấy một chút!
Chí Hoành xoa đầu Lam Phong thêm một cái trước khi vào trong thăm người phụ nữ khiến cậu khổ tâm.
***
Ngạc nhiên khi mà trong nhà thì tối om, còn cửa chính lại mở toang ra. Gạt bỏ điều đó, Chí Hoành đi vào trong không quên đóng cửa lại. Ngước lên nhìn chiếc bóng đèn treo trên tường nối cầu thang yếu ớt sáng do tuổi tác đã cao, cậu nhấc chân đi về phía đó.
Còn cách cầu thang hai mét, Chí Hoành bị tiếng vỗ tay làm cho buộc phải dừng bước. Cậu cảm nhận được rõ sự chế nhạo có bên trong tiếng vỗ tay đó, quay về phía phát ra thanh âm - phòng khách tối đen. Còn chưa nhận thức, cậu đã bị đánh cho một cú vào mặt ngã năn xuống nền nhà.
Cổ áo Chí Hoành bị túm chặt và hai cú đấm nữa lần lượt giáng xuống mặt cậu không hề lưu tình dù chỉ một chút.
- Cuối cùng cũng về, Lưu Chí Hoành!
Giọng nói này...
- Vương Nguyên, cậu...
Chống tay ra sau nâng mình dậy, tay còn lại đưa lên lau dòng máu trên khoé miệng. Chí Hoành không còn ngạc nhiên, cậu hoàn toàn bình tĩnh và có sự lãnh khốc trong cậu. Cậu đoán được lý do Vương Nguyên lại làm vậy.
- Hay, hay lắm! Cậu biết được sự tồn tại của Thiên Lam từ lâu mà còn hùa vào với cô ấy, hùa cùng Nhi Lam giấu nhẹm đi. Giờ biết được cả nơi ở của cô ấy, cậu cũng giấu, cậu có ý gì?
Vương Nguyên túm chặt cổ áo Chí Hoành, tay kia nắm chặt lại bất cứ khi nào cũng có thể giơ cao tay đánh người. Lúc này, chỉ có hai từ miêu tả cậu - "phẫn" - "nộ"!!!
- Đúng vậy! Tôi biết cô ấy còn sống, hiện tại tôi cũng biết cô ấy ở đâu...
Chí Hoành cười khẩy lạnh lùng, giật mạnh tay Vương Nguyên ra khỏi cổ áo. Loạng choạng đứng dậy chỉnh tề lại trang phục trên người.
- Cậu đừng chọc tức tôi!
Vương Nguyên đứng thẳng dậy, đôi mắt nổi lửa giận căm phẫn nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không của Chí Hoành.
- Đừng nói những điều vô ích, tôi không nói cho cậu biết được đâu...
- Cậu...
- Cậu thông minh như vậy, chắc hiểu lý do của tôi chứ?
Đặt một tay lên lan can cầu thang, Chí Hoành đặt một chân lên bậc đầu tiên hơi nghiêng người nhìn lại Vương Nguyên, cười nửa miệng...
Không lẽ...
Chí Hoành cười lạnh lùng, nhấc chân một mạch bỏ thẳng lên phòng để lại Vương Nguyên vì quá đỗi tức giận mà đấm mạnh vào bức tường ngay đó.
Vương Nguyên tôi không tin tôi lại không tìm được người phụ nữ của riêng tôi!
Vương Nguyên quay người đi thẳng ra nán xe, leo lên xe khởi động xe rời khỏi TFHome, hoà mình vào bóng đêm theo trái tim đi tìm người trong lòng.