CHƯƠNG 11 : ĐI CHƠI ! LÃNG MẠN ! HẠNH PHÚC
- Nó tung tăng bước xuống câu thang . " Chào ba mẹ con đi chơi hihi" Nó cười nói . " Được rồi hai đứa đi chơi cẩn thận đó" BA MẸ KHẢI đồng thanh . " Dạ thưa ba mẹ con đi" KHẢI lễ phép..
- Ra khỏi nha KHẢI liền lấy tay ôm eo nó, hai người đi vào khu chợ đêm mua sắm . " NAM THẦN chúng ta mua ốp điện thoại nha nha " Nó năn nỉ . " Ừm BẢO BỐI thích thì mua " KHẢI chìu nó . Hai người đi vào trong shop , bên trong có rất nhiều ốp lưng cute lắm luôn , nó đi một hồi thì liền thấy có rất nhiều cái ốp lưng có hình KHẢI .
" NAM THẦN xem này " Nó cầm cái ốp lưng đưa cho KHẢI . " HAHA ai đẹp quá vậy ta " KHẢI đắc ý . " PLE PLE đẹp đâu mà đẹp " Nó lè lưỡi chọc quê KHẢI. KHẢI thấy vậy liền dã bộ quay đi . Đúng kế của KHẢI nó liền năm tay KHẢI kéo lại " NAM THẦN em mua cái này" Nó cầm cái ốp lưng lúc nãy cười.
" Ừm vậy anh mua cái có hình em " Xong xuôi KHẢI liền đi tính tiền . Nó cầm cái ốp lưng tính gắn vào nhưng sao gắn mà không vào được . " BẢO BỐI để anh giúp " KHẢI liền lấy gắn vào giúp nó .
- Dạo một quanh chợ hai người mua rất nhiều đồ couple , ăn uống đùa giỡn cùng nhau . Nhưng không may hai người đang đi thì có một fan bỗng la lên " VƯƠNG TUẤN KHẢI ! VƯƠNG TUẤN KHẢI" Thế là chưa được một phút thì lực lượng fan hùng hồ bỗng dưng suất hiện chạy theo hai người . KHẢI thấy vậy liền nắm tay nó chạy vào chỗ đông người , lẫn vào bên trong rồi tấp vào trung tâm thương mại .
- Vào bên trong hai người thở hì hục " BẢO BỐI anh xin lỗi , em có sao không " KHẢI quay qua hỏi nó.
'' Em không sao nhưng gót chân em " Vừa nói nó vừa nhìn xuống chân . " Đưa anh xem nào " KHẢI ngồi xuống tháo chiếc giày ra rồi đặt chân nó lên chân mình . " Rớm máu rồi , cũng tại anh đáng lẽ không nên dẫn BẢO BỐI đến chỗ đông như thế , ...." KHẢI giận bản thân
" Em không đau không đau " Nó thấy KHẢI lo lắng liền trấn an . " Em có mang băng keo dán lại thì không sao nữa " Nó lại trấn an KHẢI một lần nữa . " Đưa băng keo cho anh , anh giúp em " KHẢI lấy băng keo từ tay nó rồi băng lại thật cẩn thận cho nó , lúc này nó cảm thấy vô cùng hạnh phúc .
" NAM THẦN em muốn xem phim cùng anh " Nó chỉ vào quày bán vé . " Chân đau thế mà vẫn muốn đi chơi , BẢO BỐI ngốc này chừng nào mới lớn đây" KHẢI trêu nó . " Thật sự không muốn lớn " Nó cười.
- Thế là KHẢI dẫn nó đến quày mua vé , mua xong thì lại đi mua bắp . Hai người vào rap chiếu phim xem phim rất ư là tình cảm lun
TRUNG QUỐC 21H30
- Xem phim xong thì hai người đi về . " BẢO BỐI chân đau để anh cõng em " KHẢI để nghị ." Không được thắt lưng anh không tốt không thể cõng em " Nó lắc đầu. " Anh không sao mà " KHẢI nói . " Không chịu , không được " Nó lắc đầu . KHẢI nói thế nào nó cũng không chịu , không nói với nó nữa KHẢI đành hạnh động thôi, KHẢI một chút đã nhấc bỗng nó trên lưng.
" TIỂU KHẢI bỏ em xuống " Nó vùng vằng . " Yên không thôi té bây giờ " KHẢI nói . " KHẢI CA mau để em xuống " Nó vùng vẫy . " Không anh không để em xuống " KHẢI nhây với nó . " ĐẠI CA mau bỏ em xuống lưng anh không tốt không thể cõng em " Nó cố leo xuống . " BẢO BỐI em biết nãy giờ em đã gọi anh bằng bao nhiêu tên chưa?" KHẢI đánh trống lãng . " ỪM MMMMMM" Nó không thể trả lời .
" TIỂU KHẢI , KHẢI CA, ĐẠI CA BẢO BỐI rốt cuộc em có muốn anh trừng phạt không mà dám gọi như thế?" KHẢI dọa nó . " HIHI gọi thế cũng hay mà em không sợ anh , mai mốt em sẽ cứ gọi như thế. " Nó bướng . " Được rồi về nhà biết tay anh , xem anh trừng phạt em thế nào." KHẢI cười ranh .
- Về tới nhà nó và KHẢI đi vào thì vẫn thấy ba mẹ KHẢI đang xem tivi " Thưa ba mẹ tụi con mới về " Nó và KHẢI đồng thanh . " Sao hai đứa về sớm thế " Ba KHẢI hỏi . " HIHI tại con buồn ngủ rồi ạ " Nó trả lời . " Được rồi con gái mết rồi lên ngủ sớm đi " ME KHẢI nói . " Dạ thưa ba me con đi " Nó liền phóng vèo lên vì sợ KHẢI trừng phạt ấy mà.
- Chạy trời không khỏi nắng , dù nó chạy thế nào KHẢI vẫn đuổi kịp nó , KHẢI nhấc bỗng nó vào phòng rồi khóa chặt cửa lại . Đặt nó xuống giường " TIỂU KHẢI rốt cuộc muốn làm gì em chứ ? Nó hỏi . "Lại dám kêu anh là TIỂU KHẢI , BẢO BỐI em biết tay anh . " KHẢI cười ranh rồi đè nó xuống giường .
" NAM THẦN em vẫn còn là tiểu thịt tươi đấy nhé anh không được làm gì em" Nó cố đẩy KHẢI ra. " BẢO BỐI em có biết thịt tươi ngon như thế nào không ?" KHẢI ranh mãnh. " NAM THẦN nếu anh động vào em em sẽ không thương anh nữa " Nó đe dọa . " Anh không sợ lời dọa của BẢO BỐI đâu ." KHẢI tỉnh bơ. " NAM THẦN em xin lỗi mà mai mốt sẻ không dám gọi như thế " Nó năn nỉ . " Anh không biết " KHẢI trả lời . " Mau buông em ra em ghét anh" Nó đánh vào ngực KHẢI . KHẢI như thế mà cứ nhìn nó hết sắc thái này đến sắc thái khác từ dọa qua năn nỉ rồi qua dùng bạo lực . Nó như con nít khiến KHẢI không thể nhịn cười.
- Thấy vậy KHẢI liền cù lét nó , nó cười vật vã cả ra lăn lộn khắp giường làm chăn gối bay tứ tung . Đùa giỡn một hồi hai người cũng thắm mết , KHẢI đành để nó về phòng đi ngủ .
2h30 sáng
- Bên phòng thì KHẢI còn thức để cày GAME cùng hai đồ đệ . Còn nó thì đã chìm vào giấc ngủ sâu. Bỗng dưng nhà lại cụp điện . Nó đang ngủ liền thức dậy , vì nó rất nhạy cảm và cực kì sợ bóng tối. Ngồi dậy nó thấy trong phòng không một chút ánh sang , gió lạnh từ cửa sổ lùa vào .... Nó cảm thấy sợ hãi nước mắt nó giàn giụa từ lúc nào không biết.
- Sợ quá nó chẳng biết phải làm sao nên nó xách lẹ cái gối vọt nhanh qua phòng KHẢI . Do là KHẢI quên khóa cửa nên nó bay thẵng vào trong . Thấy tiếng động KHẢI quay qua liền thấy nó , trên mặt thì nước mắt tùm lum .
" BẢO BỐI sao lại khóc sao lại qua phòng anh?" KHẢI lo lắng . Nó không nói gì cứ như thế bay vào lòng KHẢI ôm chặt . KHẢI thấy nó khóc nên dỗ dành vuốt nhẹ mái tóc nó . " BẢO BỐI em không ngủ được hay mơ thấy gì mà lại khóc ?" . " Em sợ bóng..ng.. tối..iii" Nó ấp úng. " Anh ngủ cùng em được không?" Nó ngước khuôn mặt đằm đỉa nước mắt lên hỏi KHẢI .
" BẢO BỐI đừng sợ anh ngủ cùng em " KHẢI xếp lại gồi đặt nó nằm trên cánh tay ôm nó vào lòng . Nó được KHẢI ôm vào lòng thì cảm thấy bớt sợ , ngửi được mùi thơm từ cơ thể anh làm nó dễ chịu và lại chìm vào giấc ngủ. KHẢI thấy nó ngủ , hơi thở đã đều lại thì mới yên tâm . Bỗng NGUYÊN gọi KHẢI " ĐẠI CA sao đang chơi game mà anh thoát ra vậy gần thắng rồi mà ?" NGUYÊN hỏi . " Thôi ngày mai chơi tiếp bây giờ anh phải ngủ rồi " KHẢI NÓI. " Haizzzz vậy ĐẠI CA ngủ đi em với THIÊN chơi típ ." NGUYÊN trả lời . " Hai đứa mau đi ngủ không thì anh sẽ nói cho PINK & MINT biết đây!" KHẢI dọa . " Thôi ĐẠI CA bon em đi ngủ " NGUYÊN trả lời ." Hai đứa ngủ ngon " KHẢI nói." ĐẠI CA cũng vậy " Nói xong NGUYÊN cúp máy.
- KHẢI củng cất điện thoại đi rồi ôm nó và ngủ , từ cơ thể nó có một mùi hương ngọt diệu làm KHẢI say đắm nên KHẢI chìm vào một giấc ngủ thật ngon từ trước tới giờ từng có .
* 7h30 Sáng
- Nó giật mình thức dậy , cảm thấy trên người nặng nặng nó liền mở mắt và nhìn thấy KHẢI đang ôm nó , ôm rất chặt vào lòng. Nằm một chút thì nó mới nhớ ra chuyện tối hôm qua , nhớ ra được thì mặt nó bắt đầu đỏ lên vì ngượng.
- Nó quay người tính nhấc cánh tay KHẢI ra để đi về phòng , Nhưng mỗi lần nó lấy ra thì lại bị KHẢI ôm lại. Càng cố lấy ra thì KHẢI càng ôm chặt nó thêm . Nó đành bỏ cuộc quay người qua để nhìn KHẢI ngủ , gương mặt lúc KHẢI ngủ rất đẹp , ánh sáng ngoài cửa sổ đang đùa nghịch trên gương mặt thanh tù này . Đôi mắt khi ngủ nhắm nghiền lại làm lộ cả đôi lòng mi dài và cong . " Tại sao long mi của anh lại đẹp như thế ? đẹp hơn của em luôn nè" Nó ganh tị
- Nó liền láy tay tính bức long mi của KHẢI vừa đưa tay định bức thì KHẢI liền mở mắt " BẢO BỐI em tính làm gì đấy?" . '' HIHI em chỉ muốn sờ hàng long mi của anh " Nó cười . KHẢI liền ôm chặt nó vào lòng '" Sao em không ngủ thêm một chút?" KHẢI hỏi. " Tại anh ôm em chặt quá đó" Nó đùa . " Anh ôm một chút , thực sự rất yêu em " KHẢI nói .
" Em cũng yêu anh " Nó nép vào lòng ngực của KHẢI . KHẢI lấy tay vuốt mái tóc nó âu yếm ." NAM THẦN em không muốn rời anh dù chỉ một chút " Nó nủng nịu ." BẢO BỐI NGỐC em nghĩ anh muốn để em rời xa anh sao ? Em mà đi anh sẽ bắt cóc em lại " KHẢI cười .
CHƯƠNG 11 HƠI DỠ XIN LỔI MẤY BẠN NHA ! CÓ GÌ GÓP Ý KIẾN GIÙM MINH NHA ! XIE XIE ^^