"Cô đi đâu vậy?"Khải hỏi cô.
"Đi về?"Cô nói hai từ ngắn gọn khiến cho cả bọn khẽ lạnh người mà đi về.
Về nhà thì cô lại cảm thấy buồn bã.Dạo này cô cảm thấy mình hay buồn bã,cô đơn và lạnh lẽo khi ở trong căn nhà rộng lớn này.Chẳng lẽ cô đã thay đổi rồi sao?Lúc trước khi Khánh mất cô luôn nhốt mình ở trong nhà,không nói chuyện với ai kể cả Chi và San.Cô sống như một cái xác không hồn,bắt đầu xa lánh mọi người kể cả ba mẹ cô hai người mà cô rất yêu quý.Sống xa lánh mọi người có thể nói là cô sống tách biệt với thế giới bên ngoài luôn chỉ trừ những lúc đi học và đi mua đồ về ăn thôi những việc ấy đã tạo cho cô một lớp băng giá bao quanh người cô như những tảng băng trôi ngàn năm không tan chảy vậy.Nhưng mà giờ đây cô cảm thấy nhớ một người(mấy bạn tự đoán đi).Nhớ cái nụ cười ấy,vóc dáng ấy và sự ấm áp đó toát ra từ người đó.Cô chịu không nổi cái cảnh cô đơn này nên đã gọi cho San và Chi tới nhà mình sống.
"Mình nhớ trước kia cậu ghét có người ở chung nhà mà?"Chi hỏi cô.
"Trước khác giờ khác."Cô nói.
"Ưm.."
Buổi tối,trời bắt đầu se lạnh.Cô đi dạo khuôn viên nhà và ngồi lên chiếc xích đu cạnh hồ bơi như mọi ngày.Cô mặc chiếc váy lụa để ngủ mỏng manh rất dễ bị cảm đã làm ột người lo lắng.Người đó ngồi trên sân thượng ăn mặc thì cũng khá ấm nhưng cũng cảm thấy lạnh mà tại sao cô lại không có cảm giác.Người đó lo lắng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
[Trời lạnh sao không mặc áo khoác vào mà mặc váy ngủ mỏng manh thế kia?Nhở bị cảm thì sao?]
[Khải à,thân tôi tôi tự biết anh có cần làm thế không?Tôi mặc sao là quyền của tôi không có mượn anh quan tâm?]
[Tại sao cô phải lạnh lùng với tôi chứ?Tôi đau lắm cô có biết không?]Khải nhắn cho cô.
[Xin lỗi vì đã làm anh đau lòng.Nhưng đừng lo lắng cho tôi mà hãy tự lo cho bản thân của mình đi.Dạo này anh ốm lắm đấy?]
[Ưm]
Kết thúc cuộc nhắn tin của cô với Khải.Cô thở dài mệt mỏi,cô không muốn có bất cứ quan hệ nào với Khải nữa vì cô không muốn Khải như Khánh.Nhưng cô làm không được cứ mỗi lần cố xa lánh Khải thì Khải càng làm cho khoảng cách giữa cô và anh càng gần hơn.Cô nghĩ không khéo cô lại yêu Khải mất thôi(Chị yêu anh ấy rồi mà chị không nhận ra thôi!Nói Nguyên với Tỉ như vậy mà không nghĩ về bản thân mình ra sao?Yên tâm em sẽ cho hai người thành một cặp sớm.).
"Sao nhìn cậu có vẻ mệt mỏi vậy?"San ngồi cạnh cô nói.
"À cậu ngồi xuống đây mình có chuyện muốn nói."
"Nói đi."
Cô nhìn lên trời và cúi xuống nhìn đất để tiện mở ghi âm.Mở xong cô nhìn về phía San.
"Cậu yêu Thiên Tỉ?"Cô nói.
"Mình là người thẳng thắng nên mình cũng nói ra luôn.Mình có tình cảm với Tỉ cũng lâu rồi lúc mình mới vào công ty của ba cậu làm ấy.Chắc được một tháng thì mình có một lần gặp được nhóm TFBoys.Mình đã bị Tỉ đánh tiếng sét ái tình rồi nhưng mình nghĩ chắc cậu ấy không có tình cảm với mình đâu nên mình cứ thế mà im lặng cho khỏe?"San San buồn bã nói.
"Cậu không nói càng đau hơn đó?"Cô nói.
"Nói ra mà bị từ chối thì càng đau hơn."
"Cậu có nghĩ Tỉ yêu cậu không?"Cô hỏi.
"Chuyện đó thì sao xảy ra được chứ?Có mơ thì mình cũng chả tin là cậu ấy yêu mình."Nói đến đây mắt San đỏ ửng.
"Tôi thật tình chả hiểu cậu bị gì nữa?"Cô lắc đầu nói.
"Mình sẽ du học Mĩ?"San nói.
"Cậu chắc chứ?Vậy chừng nào cậu đi?Hay để tôi đi cùng cậu nha?"Cô hỏi San.Thực sự lúc này cô cũng muốn đi đến một nơi xa xôi nào đó để quên đi hình bóng con người đó.
"Ưm....Khoảng 8 giờ ngày mai,cậu không cần đi theo mình hãy ở lại mà vung đắp tình cảm giữa cậu và Tuấn Khải đi...."
"Nhưng....."Cô nói.
"Không nhưng nhị gì cả.Trong mười năm qua,mình cậu và Linh Chi đã làm bạn thân thiết với nhau.Tụi mình coi nhau như người thân trong nhà.Lúc đi du học Anh ai ngờ cậu lại đem lòng mà cảm nắng Khánh-anh của Chi cơ chứ.Lúc ấy tụi mình cũng hơi ngạc nhiên và Chi còn cho rằng cậu là chị dâu trong tương lại ý chứ nên mới đổi cách xưng hô đó.Nhưng ông trời thật chớ trêu lấy đi tính mạng Khánh làm cậu đau khổ và lạnh lùng suốt hai năm trời,tụi này nhìn cậu như vậy lòng đau như dao cắt ấy,mà cậu nỡ lòng nào xa lánh luôn tụi này.........."San chưa nói hết câu thì bị cô nhảy vô.
"Xin lỗi....."
"Từ ngày có Tuấn Khải xuất hiện thì mình nghĩ cậu dần thay đổi vì cậu ấy rồi đấy."San nói.
"Tỉ sẽ đau lòng khi cậu đi."Cô nói.
Đang nói chuyện của cô thì cô lại nhắc đến Tỉ khiến San khóc.Cho dù San cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng San nghĩ lại những gì mình đã cố gắng tiếp xúc với Tỉ và cố gắng làm Tỉ yêu mình nhưng San lại nhận được sự lạnh lùng và những lời nói tựa như lông hồng mà giết chết trái tim nhỏ bé mong manh,dễ vỡ của San.San khóc,khóc rất nhiều là đằng khác,San khóc cho sự ngu ngốc của mình biết người ta không yêu mình mà cố đâm đầu vào để rồi lại đau khổ,cô khóc cho số phận mình quá chớ trêu yêu ai không yêu,cảm nắng ai không cảm nắng mà lại đi cảm nắng một người lạnh lùng như Tỉ.Nhìn cô bạn của mình khóc lòng cô đau như dao cắt.Cô lưu cuộc ghi âm lại và ôm nhỏ bạn thân ngốc nghếch của mình vào lòng để cho cô bạn ấy có diểm tựa lúc này.
"Khóc đi,cậu hãy khóc hết những uất ức,buồn tủi,đau khổ và khóc cho vơi đi cái sự nhớ nhung về người đó đi?"Cô vuốt tóc San.
"Mình thật.....hức....rất đau......mình...hức....có gì không tốt đâu.......Mình cũng dễ thương.....hức......hát hay nhưng sao cậu ấy lại không có một chút tình cảm nào với mình chứ.....Huhu..."San nói trong những tiếng nấc đau xé lòng.
"Tôi sẽ cho cậu thấy người Thiên Tỉ yêu là ai?"Cô nói.
"Thôi bỏ đi mình về nhà chút chuyện?"Lau nước mắt San nói rồi đi.
Chỉ còn mình cô giữa nơi khuôn viên lạnh lẽo.Cô ngồi đó suy nghĩ và tìm cách nào đó để giữ chân San lại và cho hai người Tỉ và San đến với nhau.Nhưng rồi bỗng vụt tắt với dòng tin nhắn mà Khải nhắn cho cô.
[Vô nhà chưa?]
[Chưa]
[Trời lạnh vô nhà đi kẻo cảm thì nguy]
[Ưm]Cô nghe lời Khải vô nhà và lên phòng ngủ.
P/S:Thôi xong,chuẩn bị tới khúc đau lòng rồi.Khải phải chịu đựng sự đau khổ tới những 4 năm luôn nà,em không đành lòng nhưng vẫn cố viếtTT_TT.Mọi người đọc truyện vui vẻ.