"Tuyết Tuyết....cô phải cố lên tới bệnh viện rồi...."Khải hoảng sợ nói.
"Tiểu Khải à.....tôi đã cố gắng....lắm rồi.....nhưng.....tôi xin lỗi.....tôi đã...cố gắng....hết sức....có thể rồi....bây giờ....tôi mệt lắm rồi....xin lỗi....tôi muốn ngủ....quá....."Cô thều thào nói nhỏ sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Khải sợ hãi khi thấy cô nhắm mắt muốn hét thật to tên cô để cô nghe và tỉnh lại nhưng đây là bệnh viện không thể gây ồn ào mất trật tự được.Tới phòng cấp cứu các bác sĩ và y tá chặn không cho Khải vô.Khải lo lắng ngồi xuống ghế chờ nhưng thật sự không thể nào mà không mất bình tĩnh cho được.Cô-người con gái mà Khải yêu lại cứu lấy mạng anh và người con gái đó có thể rời xa anh mãi mãi chỉ vì sự ngu ngốc của anh.Nếu Khải không dừng lại ở giữa đường thì cô sẽ không cứu cô và cô sẽ không ra nông nổi này.Khải tự dằn vặt bản thân mình quá ngu xuẩn,ngu ngốc.
"Tuấn Khải....."Chi và San đồng thanh.
"Các cậu đến rồi à?"Khải nói với giọng đầy mệt mỏi,ánh mắt thì cứ nhìn vô cái phòng mà người con gái anh thích đang nằm trong đó.
"Tuyết Tuyết....cậu ấy sao rồi?"Chi ôn nhu ngồi xuống cạnh Khải đặt tay lên vai anh ý nói anh bớt đau lòng.
"Chắc cậu ấy không sao nhỉ?"San nói rồi nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Đúng vậy....Tuyết Tuyết có phúc lớn mạng lớn sẽ ổn thôi!"Nguyên nói.
"Tôi là một thằng tồi....phải không?"Khải hỏi.
"Không có mà....Tiểu Khải rất tốt...."Chi nói.
"KHÔNG!!!!!TÔI LÀ THẰNG XUI XẺO......hức.....xui xẻo mới khiến Tuyết Tuyết ra nông nổi này hức...."Khải đứng bật dậy nói với giọng đầy oán trách bản thân mình.
1 giọt......2 giọt.....những giọt nước mắt nóng hổi đã rớt xuống từ khuôn mặt điển trai của Khải.Khải chịu đựng hết nổi rồi,con tim của anh bây giờ đau lắm cứ như có hàng ngàn hàng vạn con dao đang đâm sâu vào nó vậy.Bác sĩ bước ra cả đám chạy ùa lại.
"Cậu ấy bị sao?"
"Cậu ấy sẽ ổn thôi phải không?"
"Mấy cháu bình tĩnh.....cháu ấy khá nhiều máu nhưng cầm cự tới giây phút này đã là một kì tích rồi đấy.....Bây giờ cháu ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch cần phải phẫu thuật gấp mấy cháu liên hệ với gia đình để làm thủ tục nhập viện!"Bác sĩ nói.
"Chúng ta không thể nói cho ba mẹ của Tuyết Tuyết biết được?"Chi nói.
"Sao vậy?"Tỉ lên tiếng.
"Vì ba của Tuyết Tuyết có thể lên huyết áp còn mẹ Tuyết Tuyết sẽ sinh bệnh....."San nói.
"Chúng cháu có thể làm thủ tục nhập viện cho bạn ấy được không ạ?"Khải hỏi bác sĩ.
"Chuyện này không thể nhưng....vì tình trạng hiện giờ của cháu ấy rất nguy hiểm nên đành vậy!"
Thế là cả bọn cùng cô y tá đi làm thủ tục nhập viện.Làm xong không chần chừ chuyện gì các bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện được mời tới để phẫu thuật cho cô.Trong khi mọi người đang hoảng sợ,lo lắng cho cô còn cô thì đang trong một giấc ngủ dài....
----------------------------
Cô đang đứng giữa một thế giới chỉ vẻn vẹn một màu đen lạnh lẽo.Nhìn xung quanh chả thấy một bóng người,cô chạy khắp nơi để tìm kiếm nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không.Tuyệt vọng cô khuỵu xuống nền đất lạnh buốt khuôn mặt thẫn thờ tuyệt vọng.
"Mình....đã chết....rồi sao?Đây có lẽ là thế giới mà người chết sẽ đến sao?"Cô nói trong tuyệt vọng.
"Cũng có thể cho là vậy đó cô gái nhỏ ạ?"Một tiếng nói được phát ra.
Tiếng nói vừa mới dứt cô vội nhìn theo hướng mà tiếng nói ấy phát ra và nhìn thấy một người phụ nữ khoảng tuổi trung niên đang ngồi dưới một phiến đá.Cô đứng lên chạy lại chỗ người phụ nữ đó.
"Cô là ai?"
"Ta có thể cho là người cai quản nơi này!"Người phụ nữ nói.
"Thì ra tôi đã chết!"Cô nói.
"Chưa hẳn..."Người phụ nữ nhún vai nói.
"Ý của bà là......."Cô khó hiểu hỏi.
"Ý ta là ngươi có thể lựa chọn hai con đường.....con đường màu đỏ bên trái ta đây là con đường của cái chết còn con đường màu xanh bên phải ta đây là con đường của sự sống nếu ngươi chọn con đường màu đỏ thì cái tên của ngươi ngay tức khắc sẽ vĩnh viễn được xóa bỏ trong danh sách con người của trần gian....nếu chọn con đường màu xanh thì ngươi có thể sống nhưng với tình trạng của ngươi thì con đường màu xanh sẽ giúp cho ngươi được sống nhưng sống với một cuộc sống của người thực vật suốt đời....."
"Vậy à....."
"Đúng vậy!Cô gái nhỏ cô hãy suy nghĩ vào chọn lựa cho thật đúng đắn để không phải hối hận hay oán trách bản thân mình...còn về phần ta sẽ ở đây bầu bạn với ngươi để ngươi sẽ không cô đơn trong cái nơi tối tăm lạnh lẽo này!"
p/s:Liệu cô sẽ chọn con đường nào?Mời mọi người cố đọc típ vào chương 39 hen ^_^Đọc truyện vui vẻ.....