"Cô bị sao vậy?"Khải buồn nói.
"Tôi bình thường mà có khùng hay hâm chỗ nào đâu?"Cô chau mày cốc vào đầu Khải.
"Đau...."Khải nhăn mặt lấy tay xoa xoa chỗ cô vừa cốc vào trông đáng yêu phếch.
Cô hơi đơ người và cái cảm giác quen thuộc này hình như cô đã gặp ở đâu vậy nhưng cô không nhớ ra được.Cố tìm trong mớ kí ức của mình đột nhiên cơn đau đầu ập đến.Cô nhăn mặt hai tay ôm đầu.Mọi người thấy vẻ mặt đau đớn của cô liền hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ.Khải và San cuốn cuồng hỏi han nhưng cô chỉ nói là không sao làm cả hai không khỏi sốt sắn.
---------------2 tuần sau---------------
"Đây là nhà của tôi?"Cô ngây ngô hỏi Khải.(Sao cái gì mà chị cũng kêu Khải hết vậy?)
"Ừm....bây giờ cô không nhớ được đến một lúc nào đó cô sẽ nhớ ra tất cả...."Khải cười nói.
"Cậu gì ơi!!!Cậu tên gì nhỉ?.....À nhớ rồi Khải à...cậu cười hoài làm tôi....tôi...."Cô ngượng nói.
"Vô nhà đi!Không ai rảnh mà ở đây coi phim tình cảm của hai người...."San phủi phủi tay ra vẻ "kinh tởm".
Cô nhăn mặt,trong đầu lúc nào cũng nghĩ "Có quan hệ gì đâu mà quan tâm dữ trời?".Cô đã thay đổi hoàn toàn,thay đổi một cách nhanh chóng khiến những con người kia đã có một khoảng cách lớn với cô.
"Nè....trước kia tôi là một người như thế nào?"Cô hỏi mọi người.
"Cô là một người...."
"Đing Đong...."Vâng,tiếng chuông cửa.Chi nhanh nhảu ra mở cửa và lướt theo sau là mọi người(trừ cô).Cánh cửa mở ra ngay lập tức các khuôn mặt của tất cả đều lo sợ.Vì người nhấn chuông không ai khác là......phụ huynh của cô.(tại ba mẹ cô đeo kính nên khi Chi đến đâu biết ai đâu)
"Cô...cô chú...."Chi lắp bắp nói.Thật sự bây giờ Chi rất lo sợ vì chuyện của cô bọn họ là ba mẹ cô mà không biết Chi sợ bọn họ biết thì sẽ trách móc và cực sốc về chuyện của cô.
"Cô chú vừa công tác về thì chạy qua đây liền....bữa giờ cô có cảm giác gì đó rất bất an gọi về thì chả có ai bắt máy nên mới công tác về là cô liền chạy đến đây..."Mẹ cô lo lắng nói.
"Ai tới vậy??"Cô ngây ngô hỏi.
"Ôi con gái cưng của ta...."
Mẹ và ba cô ôm chầm cô vào lòng.Cô ngớ người trong đầu không khỏi hỏi "có quen sao ta?" cô khó chịu đẩy hai người ra.Và việc này đã tác động cực lớn đến hai người.
"Cô chú làm gì mà ôm cháu thế?"Cô hỏi.
"Đoàng...."Như sét đánh ngang tai của đôi vợ chồng....con gái của họ làm sao thế này?Chả nhẽ họ đi công tác bỏ bê cô quá nên cô trở nên xa lánh họ hay sao?
"Tuyết nhi con sao vậy?"Bà Hàn-mẹ cô cố gắng tỏ bình tĩnh nhưng thực sự trong lòng bà bây giờ rối lắm.Đứa con gái của bà tại sao lại trở thành như vậy?
"Mấy đứa có thể nói cho chú biết chuyện gì đang xảy ra hay không?"Cố giữ cho thật bình tĩnh ông Hàn quay ra phía bọn người kia hỏi.
Chi,San và TFBoys khi nhận được cái ánh nhìn của ông Hàn thì liền giật mình.Trên đầu ai cũng toát mồ hôi lạnh.
-------------10 phút sau----------
"Chuyện là vậy cô chú ạ?"San thở phào khi đã kể cho ba mẹ cô nghe hết mọi chuyện đã xảy ra với cô trong thời gian qua.
"Cô chú biết rồi...."Ông Hàn trầm giọng nói.Ông thật không ngờ đứa con gái bé bỏng của ông lại gặp phải nhiều chuyện rắc rối đến như vậy.
"Cô chú có giận cháu không?"Khải nói.
"Không đâu Tuấn Khải.....cháu không có lỗi trong việc này....đó chỉ là định mệnh mà ông trời cho thôi..."Bà Hàn vỗ vai Khải.
"Nhưng..."Khải nói.
"Tuyết Nhi là do cô mang nặng đẻ đau(ghê :3) nên cô biết vì sao mà nó lại làm như thế......"
P/s:Xin lỗi mọi người nha.......bữa hứa với mọi người là gần tết sẽ đăng mà do máy tính của By hỏng nặng nên sửa không được qua tết By đòi ba mẹ By mua cho bằng được cái mới để đăng chương cho mọi người đọc á...thương By không?Chương này là By cấp tốc viết nên không hay đâu.....mong mọi người thông cảm và đừng bơ truyện của By nhé...
s:// .facebook.com/tu.clover.90 ních face của By có gì kết bạn nha.....