Lão hổ biến dị hiển nhiên không muốn tắm lại lần nữa, nhưng nó cũng không cam lòng bại trận mất mặt như thế.
Chờ đến khi nó thật vất vả thoát khỏi cơn choáng váng thì lập tức gào rống với Tiểu Thất.
Tiểu Thất móc một chai dầu gội đầu ra từ ba lô, “Quả nhiên vẫn muốn tắm lại lần nữa đúng không.”
Lão hổ, “……”
Vừa mới quay mòng mòng 360 độ như nằm trong máy giặt, hiển nhiên lão hổ biến dị trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này nó không tùy tiện tấn công nữa mà dạo bước xa xa để quan sát, dường như muốn tìm thời cơ tốt nhất để công kích.
Trong nháy mắt, lão hổ biến dị lại lần nữa phóng lên, góc độ lúc này rõ ràng xảo quyệt hơn nhiều so với khi nãy, tốc độ cũng nhanh hơn, Âu Lương chỉ kịp thấy một đạo tàn ảnh.
Nhưng ‘phịch’ một tiếng, lão hổ biến dị lại lần nữa đâm đầu vào một thủy cầu thật lớn, Âu Lương thả lỏng trong lòng.
Nhưng giây tiếp theo, hắn liền hoảng sợ phát hiện thân ảnh lão hổ xuất hiện sau lưng Khúc Thanh Thủy, nhìn lại thủy cầu thì thân ảnh lão hổ ở đó đã hóa thành bọt nước biến mất không thấy.
Lão hổ biến dị này vậy mà có thể chế tạo ảo cảnh cho đối thủ thấy!
“Cẩn thận!”
Theo tiếng gào thét khàn cả giọng của Âu Lương, Khúc Thanh Thủy quay đầu lại, nhưng lúc này cho dù động tác cậu có nhanh đến cỡ nào cũng không có khả năng né tránh, thậm chí bởi vì lão hổ đã gần trong gang tấc nên cũng không kịp ngưng tụ thủy cầu.
Quả nhiên, móng vuốt lớn của lão hổ biến dị kia đã nặng nề đạp vào đầu Khúc Thanh Thủy, đồng thời hàm răng cũng cắn phập xuống, trực tiếp cắn đứt người nọ.
Âu Lương cảm thấy tim như ngừng đập, nhưng khi cẩn thận xem lại đột nhiên phát hiện không có một giọt máu nào bắn ra cả.
Trong nháy mắt, Khúc Thanh Thủy cắn đứt lại hóa thành một bãi nước rơi trên mặt đất.
Âu Lương ngây ngốc, lão hổ biến dị cũng ngây ngốc.
“Mèo con, quay đầu lại.” Một âm thanh bình đạm truyền đến từ phía sau lão hổ biến dị, nó theo bản năng quay đầu, kết quả đầu bị đá một cái.
Thân thể khổng lồ của nó bị đá đến lùi lại, sau đó vì đạp trúng mặt sàn trơn trượt liền mất đi trọng tâm trực tiếp vào bên trong thủy cầu to lớn.
Hóa ra Âu Lương nhân tay mắt lanh lẹ đã nhân cơ hội mà biến ra một tầng băng bóng loáng dưới chân lão hổ biến dị.
Cách một lớp màn nước, lão hổ biến dị liền thấy được Khúc Thanh Thủy vừa mới thu hồi chân, còn có Âu Lương vừa mới thu hồi tay, nhân loại đáng khinh! Vậy mà chơi hai đánh một! Lão hổ biến dị bi phẫn muốn rống giận, nhưng khi há mồm chỉ hộc ra vài tiếng ọc ọc, nhân tiện uống thêm một bụng nước.
Này còn chưa phải đáng sợ nhất, nam nhân kia đổ một lọ chất lỏng kỳ quái vào, sau đó thủy cầu lại lần nữa xoay tròn.
Rất mau Âu Lương đã không nhìn thấy nổi thân ảnh của lão hổ biến dị, lúc này chẳng những là vì tốc độ quá nhanh mà còn vì thủy cầu nổi lên rất nhiều bọt biển.
Chờ lão hổ biến dị lần nữa thấy được ánh mặt trời thì chẳng còn sức lực nôn ói luôn.
Cho nên khi Khúc Thanh Thủy dùng ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng dò hỏi nó còn muốn tắm lần nữa không thì nó quyết đoán lựa chọn thần phục.
“Vậy có ăn củ cải không?” Khúc Thanh Thủy dò hỏi.
Lão hổ, “……” Này thật quá khi dễ hổ rồi! Nhưng hổ trong máy giặt không thể không cúi đầu, vì thế nó trầm trọng nện bước qua, sau đó nhắm mắt lại cắn củ cải.
Một ngụm xuống bụng, hai mắt lão hổ biến dị đột nhiên mở to, thậm chí lỗ tai dựng đứng lên.
Hóa ra đây là củ cải à, vì sao lại ăn ngon như vậy!
Tiểu Thất thấy thế vừa lòng gật đầu, “Xem ra loại củ cải biến dị này rất thích hợp để nuôi lão hổ.”
Âu Lương, “……” Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu.
Thu hoạch được vũ khí sắc bén là lão hổ biến dị, Tiểu Thất có thể ngang nhiên đi thẳng ở vườn bách thú, mãi đến khi bọn họ gặp đàn sư tử, trong đó cũng có mấy con sư tử biến dị, hình thể tuy rằng nhỏ hơn lão hổ một chút nhưng lão hổ biến dị cũng trấn không được đám kia.
Lão hổ biến dị khinh miệt nhìn đám kia sư tử, chờ mong cảnh tượng đàn sư tử nôn mửa tập thể.
Nhưng khi Tiểu Thất móc ra củ cải từ ba lô dò hỏi có muốn đi theo cậu không thì cả đám liền đồng ý.
Lão hổ, “……” Còn chút cốt khí nào của mãnh thú không hả!
Sư tử vương đi ngang qua lão hổ, phun ra hơi thở thật mạnh, ánh mắt cũng đồng dạng khinh miệt.
Đường đường là hổ vương sao lại lăn lộn đến mức độ này? Còn tôn nghiêm gì đó á hả, trong buổi sáng này toàn bộ vườn bách thú đều đã truyền khắp tin tức hổ vương bị đánh đến nôn mửa rồi, cúi đầu chút thì có vấn đề gì đâu.
Thu hoạch được đàn sư tử, lúc sau cái gì bầy sói, linh cẩu đàn chờ quần cư mãnh thú cũng liền dễ dàng giải quyết, theo thu hoạch đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng dựa vào số lượng cũng đã có thể nghiền áp hết thảy.
Cứ như vậy, Tiểu Thất ở vườn bách thú đi bộ một vòng, thành công thu hoạch một quân đoàn động vật biến dị.
Trong đó khí phách nhất chính là hổ vương; đàn sư tử; bầy sói; voi, ngoài ra còn có đà điểu chạy như tia chớp; thiên nga trắng và thiên nga đen ưu nhã mê người có thể cưỡi bay lên trời; một đám vẹt không tác dụng gì nhiều nhưng ít ra có thể truyền tin; động vật đáng yêu cũng có, ví dụ như gấu trúc dựa vào nghề bán manh để kiếm cơm hay là con thỏ không có tác dụng gì nhưng lại được Tiểu Thất yêu thích vô cùng.
Khi một đoàn động vật biến dị theo Tiểu Thất rầm rập trở về tiểu khu cao ốc trùm mền, nhóm động thực vật biến dị bản xứ bên trong đều sôi nổi sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Tuy rằng đại bộ phận đám động vật từ vườn bách thú kia đều không tiến vào tiểu khu nhưng chúng nó vẫn càng thêm chăm chỉ tu hành, nếu không sớm muộn gì cũng phải bị bài trừ.
Có một đại quân biến dị như vậy, Tiểu Thất cảm thấy đã có thể mở rộng kế hoạch, trên vai mang theo vịt, cưỡi thiên nga đen biến dị siêu bự mà hô sư gọi hổ ra cửa.
Âu Lương có mới nới cũ cũng từ bỏ ngỗng bự chuyển sang ngồi trên gấu trúc bày ra bộ dáng cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc.
Có vịt mỹ mạo dụ hoặc đứng đầu bảng và quân đoàn bá khí uy vũ lên đường, quá trình khuếch trương căn cứ tiến hành dị thường thuận lợi, thậm chí khiến Âu Lương có ảo giác như đang ra ngoài tới ngắm cảnh du lịch vậy.
Cứ tiếp tục với tốc độ này thì căn bản không cần tới ba tháng, thành phố Hạ Châu liền có thể hoàn toàn thống nhất.
Khi lãnh địa khuếch trương, một ít vấn đề cũng bắt đầu xuất hiện, ví dụ như nhân thủ không đủ, ngay cả Lân ca cũng được như ý nguyện trở thành người quản lý một khu vực nhỏ.
Đương nhiên sau khi trải qua này ba tháng giáo huấn đầy máu và nước mắt, hắn đã nhận thức rõ ràng sự khủng bố của tiểu khu cao ốc trùm mền, không dám có chút tâm tư nào.
Ai biết phía sau có con quỷ đang giám sát mỗi tiếng nói cử động của mi hay không chứ.
Trừ cái này ra thì có vấn đề đặt tên cho căn cứ, đối mặt với nghi vấn này, Tiểu Thất hứng thú bừng bừng đề nghị cái tên ‘Căn cứ nhạc viên mãnh quỷ’, sau đó bị mọi người phủ quyết.
Tiểu Thất còn chưa từ bỏ ý định mà lại lần nữa đề nghị hay là tên ‘Căn cứ cao ốc trùm mền’ đi.
Cuối cùng, ngoại trừ Tiểu Thất thì mọi người đều nhất trí quyết định không thay đổi tên, cứ để là căn cứ Hạ Châu đi cũng được.
Tiểu Thất tiếc nuối không thôi, cảm thấy không ai thưởng thức tài hoa của sên hết, rõ ràng hai cái tên cậu đặt mới càng chuẩn xác hơn mà.
Đối với việc căn cứ khuếch trương, Tiểu Thập vừa mới tự học xong tài liệu quản lý nhân sự vô cùng hứng thú, bắt đầu quy hoạch và phân bố nhân tài, vật tư trong căn cứ thành phố Hạ Châu lần nữa.
Mới đầu rất nhiều căn cứ bị thu phục còn không phục, cảm thấy đối phương cũng chỉ ỷ vào quân đoàn biến dị động vật mà thôi, mãi đến khi đám Tiểu Thất trên đường thu phục nhân tâm lại gặp một lãnh đạo căn cứ cường đại là dị năng giả không gian hệ, tất cả thủ đoạn công kích từ phía địch đều bị hắn dựng không gian ngăn cách bên ngoài, mà bên trong căn cứ của hắn cũng chứa đựng rất nhiều vật tư nên không sợ vây khốn.
Đối mặt loại tình huống này, không ít người bị thu phục không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy rốt cuộc có thể xem náo nhiệt rồi.
Ai ngờ Khúc Thanh Thủy chỉ phất tay, một cái lồng nước thật lớn xuất hiện bao phủ toàn bộ căn cứ của đối phương ở trong.
Sau đó không đến một giờ, đối phương liền đầu hàng, nguyên nhân rất đơn giản: vật tư rất đủ, dưỡng khí mẹ nó không đủ!
Cứ như vậy, Tiểu Thất phụ trách thu phục lãnh địa, Tiểu Thập phụ trách điều phối quản lý, mà Âu Lương lại trở thành người quản lý gia viên gấu trúc, bởi vì ngoại trừ nuôi nấng gấu trúc, hắn cũng không có chuyện khác để làm.
Ngẫm lại khoảng thời gian ba tháng trước kia mình một mình ra ngoài, hắn còn từng oán giận vì sao chỉ có hắn phải cực khổ ra ngoài thu thập vật tư, Khúc Thanh Thủy lại ở căn cứ né tránh quấy rầy.
Hiện tại hắn đã minh bạch rồi, Khúc Thanh Thủy sở dĩ không ra là vì để hắn thể hiện giá trị của mình mà thôi.
Không đến hai tháng, thành phố Hạ Châu liền hoàn thành thống nhất, Âu Lương đã chuyển từ tâm lý khϊếp sợ đến bình tĩnh, rồi lại thấy đương nhiên.
Cũng chỉ qua hai tháng này, Khúc Thanh Thủy ở trong mắt hắn đã trở nên bất bại, cường đại đến mức hắn thậm chí không dám thổ lộ chút tình ý nho nhỏ trong lòng mình nữa, mỗi ngày chỉ lén lút cày độ hảo cảm từ vợ chồng Khúc gia.
Cha Khúc hiện giờ đã bắt đầu trải qua sinh hoạt nhàn nhã mỗi ngày chơi cờ, câu cá cùng ông bạn già, mẹ Khúc nổi lên tlamf nghề cũ, mỗi ngày dạy dỗ bọn nhỏ học tập.
Hai người tuy rằng không thức tỉnh dị năng, nhưng dưới sự tẩm bổ của linh lộ thì thân thể khỏe lên trông thấy, một quyền knock out một con tang thi cũng không thành vấn đề.
Khiến Âu Lương mừng thầm chính là tuy Khúc Thanh Thủy không có hứng thú với hắn, nhưng cũng chưa bao giờ biểu hiện hứng thú với cả những người khác, nhiều nhất chính là hứng thú với cải trắng.
Điều này làm hắn cảm thấy, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa hắn vẫn sẽ có cơ hội.
Mãi đến nửa năm sau tận thế, một hàng khách không mời mà đến đã đánh đổ sự mừng thầm của Âu Lương.
Đây đúng là đoàn nam chủ của Khúc Lưu Thương trải qua gian khổ mới rốt cuộc đến được Hạ Châu.
Nghe nói Khúc Lưu Thương một mình dẫn dụ thi triều, lại nghe nói trong đám người đó có một người là đã từng là học trưởng kiêm đối tượng thầm mến của Khúc Thanh Thủy, Âu Lương cả người đều không tốt.
Mà đám vai chính đến Hạ Châu cũng cảm giác phi thường không ổn, bởi vì vừa vào địa giới Hạ Châu, bọn họ liền kinh tủng phát hiện nơi này động thực vật biến dị cực kỳ nhiều, cứ năm bước thấy một con, mười bước gặp một cây luôn, nhưng cố tình động thực vật biến dị vốn có ý thức lãnh địa cực kỳ cao nay lại hài hòa ở chung.
Đi tiếp một lát, bọn họ thực mau liền thấy được một mảnh ruộng cực lớn đầy ắp cây nông nghiệp đang sinh trưởng, nhìn sơ qua thì có lúa gạo có rau dưa, thậm chí còn có vài thửa vườn trái cây, bên trong gieo trồng cây ăn quả biến dị.
Trên không còn có rất nhiều thủy cầu đang tự tưới nước, bên bờ đồng ruộng còn có một ít người hóng mát nói chuyện phiếm, bộ dáng nhẹ nhàng thích ý kia hoàn toàn tách biệt với tận thế giãy giụa cầu sinh.
Thông qua khu canh tác bên ngoài, bọn họ liền tiến vào khu công nghiệp, sau đó phát hiện Hạ Châu vậy mà đã khôi phục điện lực, bởi vì có vài nhà xưởng đang vận hành.
Chẳng lẽ tận thế tránh đi thành phố Hạ Châu sao?
Mang nghi hoặc như vậy, bọn họ tiến vào nhà xưởng thì thấy được đông đảo tang thi đang vất vả lao động.
Vai chính đoàn: Quần què gì đây???
Đám vai đều rơi vào hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Có phải tang thi ở đây có chủng loại khác với mấy con bọn họ gặp ở bên ngoài không vậy?
Trên thực tế, tang thi vẫn là loại tang thi kia, nhưng khi giám đốc nhân sự Tiểu Thập phát hiện cho dù tính cả toàn bộ người sống sót thì vẫn còn thiếu rất nhiều nhân thủ liền bắt đầu khống chế tang thi làm một ít công việc đơn giản.
Sau đó Tiểu Thập liền mở ra cánh cửa đến thế giới mới, tang thi không cần ăn uống tiêu tiểu, không cần nghỉ ngơi, thật sự dùng quá tốt luôn.
Vì thế những người sống sót ở thành phố Hạ Châu bắt đầu bắt giữ tang thi từ khắp nơi, sau đó đưa đi cải tạo.
Rời khỏi khu công nghiệp, đám vai chính tiến vào khu cư trú, sau đó kinh ngạc phát hiện khắp nơi trên đường phố đều có thể thấy xe ba bánh đang chạy, dị năng giả thổ hệ đang tu sửa đường đất, dị năng giả kim loại hệ đang sửa chữa nhà lầu, còn có một dị năng giả mộc hệ đang đuổi theo một cây liễu để tu bổ cành.
“Tiền ca, có phải chúng ta đã chết rồi tới thiên đường không vậy?” Một thanh niên mở miệng dò hỏi.
Người được gọi Tiền ca đang cầm một thanh đường đao, biểu tình cũng mờ mịt chẳng kém.
“Xem ra thành phố Hạ Châu hẳn là có cường giả hạng nhất.
Như vậy cũng tốt, ít ra chứng minh tỷ lệ sống sót của người nhà Lưu Thương lớn hơn.” Một nam nhân đeo mắt kính mở miệng.
“Vậy đi thôi, chúng ta hỏi thăm thử xem xem có thể tìm được người hay không.
Lưu Thương hiện tại sống chết còn chưa biết, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của cậu ấy.”
Vì thế, đám vai chính liền thử tìm một người dò hỏi thông tin về ba người Khúc Giang Châu, Mai Linh và Khúc Thanh Thủy.
“Biết chứ, ở Hạ Châu có ai mà không biết đâu.
Bọn họ đang ở trong tiểu khu cao ốc trùm mền kia kìa.” Người nọ chỉ cho bọn họ một hướng, “Mấy người cũng từ nơi khác đến đúng không, mấy ngày nay người tới từ bên ngoài cũng không ít, tất cả đều vì hâm mộ mà đến.”
Vài người vừa nghe thấy cao ốc trùm mền thì tâm tình tức khắc không còn tốt nữa.
Hạ Châu này lớn như vậy, hơn nữa rõ ràng có rất nhiều dãy phòng còn trống, vậy mà người Khúc gia lại ở cao ốc trùm mền, xem ra sinh hoạt cũng không tốt lắm, hẳn là gặp chuyện khó xử gì đó rồi.
Không còn chút tâm tư hàn huyên nào, một hàng năm người lập tức liền đi về hướng cao ốc trùm mền.
Còn chưa đến tiểu khu cao ốc trùm mền, bọn họ lại đụng phải một đám sư tử đang ngủ gật chắn trước cửa, trong đó có vài con sư tử biến dị lớn kinh người khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hy vọng đàn sư tử này mau mau rời khỏi.
Thật vất vả chờ đến khi đàn sư tử rời đi, lại tới một đám sói đến đây, chờ bầy sói rời đi, lại tới nữa một con hổ biến dị hình thể dọa người.
Khi bọn họ đang kinh nghi bất định sâu sắc thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía sau biến dị hổ, người nọ có vẻ ngoài giống Khúc Lưu Thương, nhưng biểu tình và ánh mắt lại rât thanh lãnh.
Trong nháy mắt, đám vai chính đã biết thân phận của người này, anh trai song sinh củaKhúc Lưu Thương - Khúc Thanh Thủy.
Đồng thời lão hổ biến dị dường như cũng nhận ra được động tĩnh phía sau, nó quay đầu thì liền nhìn thấy Khúc Thanh Thủy, lão hổ đánh ngáp một nửa thì cứng rắn nghẹn trở về, ‘xoạch’ một chút đã đứng lên, sau đó đột nhiên nhào tới hướng Khúc Thanh Thủy.
“Cẩn thận!” Năm người trốn ở gần đó lập tức hoảng sợ, bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới vừa mới tìm được người đã phải nhìn người ta bị ăn luôn.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ kinh tủng phát hiện con hổ biến dị thật lớn kia chạy đến bên người Khúc Thanh Thủy liền ngừng lại, sau đó cúi xuống đầu to kêu hai tiếng ‘meo meo’ lấy lòng với Khúc Thanh Thủy.
Vai chính đoàn: Lại cái quần què gì nữa đây??? Chẳng lẽ đây thật ra là một con mèo biến dị?
Khúc Thanh Thủy giơ tay bình tĩnh xoa xoa đầu mèo cỡ siêu lớn, ngữ khí bình đạm, “À, đến phiên mèo lớn trực ban sao?”
“Meo ~” Mèo lớn ngoan ngoãn trả lời.
Vai chính đoàn: “……” Đây quả nhiên là con mèo biến dị! Hóa ra mèo còn có thể biến dị đến lớn như vậy! Cao gần bằng một tầng lầu luôn rồi!.