Tha cho em, được không?

Chương 21: Sóng gió
  Biết chuyện của bà Génie tôi chẳng còn tâm trạng để tiếp tục du lịch ở Marsellie nữa. Từ lúc ở nghĩa trang về tôi chẳng nói một lời nào cả. Tôi chỉ lẳng lặng lên giường rồi nhắm mắt. Nếu tôi kể cho anh về những gì chiều nay tôi lo lắng không biết anh có nghĩ gì không. Chắc anh lại bảo tôi nghĩ nhiều nên tôi cũng giữ kín trong lòng. Lúc này, có một cánh tay ôm qua bụng tôi từ phía sau. -          Không ăn tối hả em? – Anh vén tóc tôi sang một bên và hỏi. -          ...  – Tôi lắc đầu. -          Em sao vậy? – Anh xoay người tôi lại. – Còn buồn chuyện bà Génie à? Ai rồi cũng sẽ vậy mà em. -          ... – Tôi gật đầu. -          Vì sao lại đồng ý về với anh? -          Vì sao anh lại muốn em về? – Tôi ngước lên nhìn anh và tất nhiên ánh mắt kia không tự nhiên. -          Trước giờ anh vẫn muốn em về mà? – Anh nhắm chặt mắt và siết chặt tôi hơn. -          Vì anh muốn nên em sẽ về. Em ngủ đây. Ngủ ngon! – Tôi hôn lên trán anh. -          Em không ăn tối thì anh cũng không ăn luôn. Thôi thì ngủ sớm nào! – Anh kéo chăn rồi ôm tôi vào lòng. Tôi thực sự cũng không biết mình đang lo lắng cái gì và buồn bã chuyện gì. Chuyện bà Génie mất cũng không thực sự ảnh hưởng tới tôi lắm nhưng tôi vui vẻ như thường được. Thực sự không muốn anh bỏ ăn tối, nhưng tôi không tài nào ăn được, mà anh thì lại rất cố chấp thì tôi đành để anh nhịn vậy. Tôi không tin vào giác quan thứ sáu của mình lắm nhưng lần này không hiểu sao tôi lại cảm giác được rõ ràng như vậy. Nhìn anh nhắm mắt nhưng vẫn ôm chặt tôi thế này tôi chợt mỉm cười. Có lẽ tôi nên tin rằng, dù gì xảy ra thì anh sẽ vẫn đứng về phía tôi và bảo vệ tôi. Vì chuyến đi đã bị thay đổi ngoài ý muốn nên khi về nhà, ông bà Smith rất ngạc nhiên. Tôi thấy ông bà liền chạy đến ôm hai người. Tôi không thân với bà Génie lắm nhưng khi biết bà mất tôi lại vô cùng xót xa. Tôi không dám nghĩ đến một ngày nào đó không được gặp ông bà nữa. Trước khi gặp lại Long tôi đã có ý định định cư ở đây, sống với ông bà, và làm việc ở đây. Nếu có thể được đưa bố mẹ qua cùng, nhưng tôi biết mình không đủ khả năng, nên cũng đã tính việc hằng năm về thăm bố mẹ. Nhưng tôi đã đồng ý với Long rằng sẽ về nước với anh và điều đó đồng nghĩ tôi sẽ xa rời ông bà, xa rời gia đình thứ hai của mình. -          Cháu sẽ về Việt Nam bà ạ! – Tôi kéo bà ra xích đu và tựa đầu lên vai bà. -          Cháu suy nghĩ kĩ rồi à? -          Bà ạ, cháu sẽ sang đây thăm bà và cả nhà ta thường xuyên bà ạ. Nếu có dịp bà cũng sang thăm cháu và gia đình cháu đi ạ. Nhất định bà sẽ thích bố mẹ cháu! -          Ừ, bà cứ tưởng đến tết âm lịch cháu mới về chứ? -          Dạ, Long muốn cháu về với anh ấy. Anh ấy còn có công việc nên cháu không thể để anh ấy cứ sang đây mãi được ạ. Bà ạ, cháu sẽ nhớ bà nhiều lắm đấy! -          Ừ, bà cũng vậy. Nhưng cháu đã tìm được hạnh phúc của riêng cháu rồi nên bà không còn lo lắng cho cháu nữa. Cháu phải hạnh phúc, hiểu không? -          Dạ. -          Cháu phải mạnh mẽ hơn nữa, Anh ạ. Cuộc sống sắp tới có lẽ yên bình nhưng cũng có thể sóng gió, cháu phải mạnh mẽ hơn, phải biết sống ình một chút. Bà tin Long sẽ luôn ở bên cháu và bảo vệ cháu, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho cháu nên bà không lo một chút nào cả. Tôi cũng lần lượt báo tin cho ông Ryan và John. Ông cũng chỉ xoa đầu và bảo tôi sẽ hạnh phúc. John thì không ngạc nhiên lắm, anh bảo từ khi anh thấy Long thì anh biết tôi sẽ về nước, không ngờ tôi lại quá cứng đầu ở đây thêm được vài tháng. Anh bảo tôi hạnh phúc rồi nên sẽ không chúc gì nữa, chỉ phải hứa với anh sang thăm gia đình anh và Elisa thường xuyên. Anh còn không quên dặn phải đến dự đám cưới của anh. Từ lúc có Long, mọi người đều bảo tôi thực sự đã tìm thấy hạnh phúc của mình và nhất định tôi sẽ hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng thực sự anh là hạnh phúc của tôi? Nếu đúng như vậy một ngày nào đó mất anh này? Thì tôi sẽ không còn được hạnh phúc nữa?. Hôm đó ở Pháp về Long đã đặt ngay vé máy bay cho tôi, là năm ngày sau đó. Anh bảo rất muốn về với tôi, nhưng hôm đó công ty có việc nên anh sẽ đón tôi ở sân bay. Năm ngày này Long không ở đây, còn John và Elisa thường xuyên về nhà ăn cơm cùng tôi. Hai người thông báo lại là đợi Elisa sinh em bé xong rồi mới làm đám cưới vì sắp tới John phải đi công tác tại Paris vài tháng. Tôi thấy vậy cũng ổn, đỡ mất công vừa về nước vài tháng lại sang lại. Ở sân bây, bà Beck ôm tôi không nỡ bỏ tay ra. Tôi cũng chẳng biết nói gì với bà nữa. Đêm qua tôi xin ông cho ngủ cùng bà một đêm, tâm sự rất nhiều với bà. Thấy bà khóc, tôi giúp bà lau nước mắt. Tôi chẳng hiểu bình thường như thế này tôi sẽ mau ra nước mắt nhưng lần này thì không, vì tôi cảm giác được có lẽ tôi sẽ sớm quay lại đây. Tôi ôm ông Ryan, ôm John và Elisa. Tôi vuốt nhẹ bụng chị, và nhớ đến chuyện của mình ngày trước, tôi mỉm cười. Có lẽ đứa trẻ sinh ra sẽ đẹp như John và Elisa. Kéo hành lý vào đến cửa tôi quay đầu vẫn thấy John vẫy tay, ông thì đang ôm bà khóc nức nở. Tôi gật đầu với John và ông bà rồi đi vào bên trong. Trong phòng chờ, nhìn vé máy bay trên tay, tôi lại cười. Có lẽ anh sẽ rất bất ngờ! --------- Chào đón tôi là không khí ấm nắng của Đà Nẵng. Đây là thành phố của tôi, thành phố mà tôi yêu nhất. Vì tôi về nước không ai biết trước nên cũng chẳng có ai đón cả. Tôi bắt taxi đến ngay công ty anh. KL – tập đoàn điện tử viễn thông đa quốc gia. Tôi quen anh ba năm nhưng chưa từng một lần đặt chân đến công ty anh. Vừa vào bên trong cô tiếp tân đã lịch sự mỉm cười. -          Chị muốn tìm ai? -          Tôi muốn tìm anh Long, à tổng giám đốc Long. -          Chị có hẹn trước không ạ? -          Không chị ạ. -          Chị là ...? -          Tôi là vợ anh ấy. Thấy cô ấy nhíu mày tôi không hiểu, đám cưới của chúng tôi mặc dù bỏ dỡ nhưng cô ấy phải biết tôi chứ nhỉ? Chắc hẳn cô ấy là nhân viên mới. Thấy tôi thản nhiên mà nhận Long làm chồng nên cô ấy đưa tôi lên tận phòng anh mặc dù tôi đã bảo với cô ấy là tôi có thể tự lên được. Trong thang máy cô kia vẫn nhìn tôi chằm chằm khiến tôi bật cười. -          Chị còn không tin tôi à? Nếu không tin sao dẫn tôi lên tận đây? -          Không phải ạ, là vì em nghĩ ... -          Đây tôi cho cô xem! – Chưa đợi cô ấy nói xong tôi đã nhanh nhảu cho cô ấy xem ảnh nền điện thoại tôi. -          À xin lỗi chị, em không biết! – Cô ấy nhìn ảnh rồi nhìn tôi một cách khó hiểu. -          Không sao, em là nhân viên mới à? -          Dạ, em vừa làm được hai tháng. -          Ừ, đến đây được rồi, chị tự vào phòng anh ấy cũng được. Cảm ơn em nhé. – Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi bảo với cô ấy. -          Chị ... -          Được rồi, chị biết phòng anh ấy mà. Em tên gì nhỉ? -          Em là Ngọc, Bích Ngọc ạ. -          Ừ ! – tôi mỉm cười với cô ấy. – Cảm ơn Ngọc, lần sau có dịp chị em ta gặp lại. Tôi cũng không để ý nhiều đến thái độ của Ngọc, có lẽ, anh sẽ rất bất ngờ nếu tôi xuất hiện trước mặt anh lúc này. Khi nãy nói với Ngọc là biết phòng của anh, nhưng thực ra tôi có biết đâu. Trên này rộng thật đấy! Có đủ phòng cả, phòng họp, phòng nước. Thấy rồi, đây chắc chắn là phòng anh. -          Ngày mai anh đưa em đi chơi được không? – Một giọng nữ trong trẻo ở trong phòng vang lên. -          Không được ngày mai anh bận. – Là giọng anh. -          Anh bận làm gì? Em coi lịch của anh rồi. Mai anh rảnh cả mà. Em muốn ở bên anh! – Tôi cười lạnh. -          Mai anh ra sân bay đón người. -          Đón ai? Là cô ta phải không? -          Đúng, anh đi đón Lam Anh. -          Lại là cô ấy, thế cô ấy có biết em không? -          Em thôi đi, anh nói rồi, nếu em làm gì cô ấy thì đừng trách anh. Anh sắp cưới cô ấy rồi. -          Anh ! Anh dám ... Có lẽ nội dung này tôi đọc quá nhiều trong tiểu thuyết rồi nên tôi chẳng buồn nghe nữa. Tôi đưa tay gõ cửa, rồi đi vào. Thật là hối hận, không biết câu trước đó là gì, mà bây giờ người phụ nữ kia ôm cánh tay anh. Tôi nhếch môi cười. -          Lam Anh, sao em ở đây? – Giọng anh hoảng hốt, đẩy tay người kia ra. Cảnh này cũng thật quen quá. Tôi mong anh ngạc nhiên và anh ngạc nhiên. Nhưng lại chẳng rõ là anh ngạc nhiên vì điều gì nữa. -          ... -           Không phải ngày mai em mới về sao? Anh không nhớ nhầm mà. – Anh chạy đến bên tôi. -          Chào anh! – Thực sự tôi chẳng biết cảm giác lúc này của mình. Mọi chuyện đúng ngoài mong đợi mà. Tôi chẳng biết phải nói gì với anh nữa. Những cảnh ôm ấp mà tôi tưởng tượng cũng chẳng diễn ra. -          Mệt không em? – Anh ôm tôi vào lòng. – Anh nhớ em quá. -          Ở đây có người! – Tôi cau mày đẩy anh ra. – Chào cô, tôi là Lam Anh. Vợ của anh ấy! – Tôi quay sang người kia, gật đầu chào. -          À vợ cơ đấy! Chào cô, tôi là Hải Linh. Tôi là bạn anh ấy! -          Em không còn việc gì thì về trước đi! – Anh nói với Hải Linh. Cô kia về cũng được mười phút rồi nhưng tôi vẫn chưa nói với anh câu nào cả. Cứ tưởng là những cảnh gặp mãi trong sách vở này tôi có thể ứng biến tốt thế nhưng chẳng vậy. Nếu nói tôi không tò mò thì không đúng nhưng nếu bảo tôi tò mò thì cũng chẳng phải. Anh yêu tôi, nên tôi tin anh sẽ nói rõ với tôi. Đến lúc này anh mới buông tôi ra, và nhìn tôi. -          Em sao vậy? -          Không sao ạ, em mệt, vừa về đã đến đây. -          Em vừa về đã đến đây tìm anh à? Nhớ anh lắm phải không? Vì sao lại về sớm, muốn anh bất ngờ à? Em không tiếc tiền vé à? Sao không báo anh ra đón? Em đi taxi đến đây à? – Anh vuốt tôi rồi hỏi tôi dồn dập. -          Anh muốn em nghẹt thở à! Hỏi đâu mà nhiều vậy! – Tôi cố gắng tỏ ra bình thường. – Vì nhớ anh em mới về sớm, vì muốn cho anh bất ngờ nên em đã đến đây. Tiền taxi và tiền vé sẽ tính lại với anh sau. Điện thoại chưa mua sim Việt nên chưa gọi anh được. -          Ừ nếu biết em muốn về sớm anh đã đặt vé cho em về cùng anh rồi! Nhớ em chết được Lam Anh ạ. -          Thì vì anh không đặt mà, nếu anh đặt cũng chẳng có ý kiến gì cả. Anh chưa giải quyết hết việc sao để em về được? -          Ừ, dạo này anh bận bù đầu bù cổ! Không có em, anh chẳng tài nào tập trung làm việc được! – Anh thực sự không hiểu câu nói của tôi sao. -          Thôi anh ở lại làm việc em về nhà bố mẹ trước nhé? -          Anh đưa anh về! -          Thôi không cần đâu anh, em quay về thăm bố mẹ, thăm Lan, Quỳnh nữa. Anh giải quyết xong công việc cả đi, rồi mai đưa người ta đi chơi. Anh đang tính cầm áo và chìa khóa xe đưa tôi về nghe câu này thì dừng lại nhìn tôi. Ngốc thật, tôi đúng là phụ nữ. Dù muốn để anh tự nói nhưng vẫn xấu tính như vậy. -          Khi nãy em nghe được gì? -          Có gì cho em nghe hả anh? – Tôi chớp mắt nhìn anh. – Mai anh không tính đưa em đi chơi à? -          À ... Có chứ! Anh làm việc vì ai? Chỉ để cả ngày mai rãnh đi cùng em thôi. -          Dạ, vậy anh làm đi rồi mai đưa em đi. Phải làm cho xong đấy, mai em không muốn đợi anh tan làm đâu! -          Để anh đưa về! -          Thôi không cần đâu mà, em về được mà. Em đi bốn tháng chứ phải bốn năm đâu, em nhớ đường mà. Em về thăm bố mẹ trước rồi đi chơi cùng Lan, Quỳnh nữa mà. -          Chơi cái gì mà chơi, em mới đi xa về nên lo mà đi nghỉ đi! – Anh đến bên tôi, hôn trán tôi. -          Dạ, tối nay em ngủ nhà bố mẹ nhé. – Tôi nhìn anh lo ngại. – Lâu rồi em không gặp ông bà, có lẽ có rất nhiều việc để kể với ông bà. -          Ừ được rồi, có vợ cũng vẫn phải ngủ một mình. – Anh không vui vẻ nói. – Anh không biết đâu, mai là phải về nhà, ngủ với anh! -          Được rồi mà! – Nhìn anh như vậy tôi có chút buồn cười, liền đưa tay lên xoa đầu anh. -          Dám xoa đầu anh hả? – Anh gõ nhẹ vào đầu tôi. Ngay sau đó tôi nhón chân lên hôn anh. Tôi hy vọng nụ hôn này giúp tôi lấy lại cảm giác bình ổn khi ở bên anh như lúc trước. Ngay lập tức anh đáp lại tôi một nụ hôn thật sâu. Kì kèo mãi mới ra được khỏi công ty anh. Anh còn xuống tiễn tôi tận cửa. Anh như vậy làm tôi nhớ đến những ngày tháng chúng tôi ở Melbourne. Nhưng có lẽ những tháng ngày yêu nhau vô lo vô âu thế kia sẽ chẳng còn nữa. Nhìn cô gái đứng ở bên kia đường tôi cười khổ. Chẳng lẽ tình yêu nào cũng phải gặp sóng gió sao? -          Anh ấy cũng thường gọi Yogurt giống như cô vậy! -          Vậy sao? – Nhìn cốc Yogurt trên bàn tôi cảm thấy buồn cười. -          Sao cô về sớm vậy? Tôi còn tưởng cô muốn đi luôn. -          Hình như tôi không biết cô? -          Ừ, làm sao mà cô biết được. Chúng tôi ở bên nhau cô cũng có biết đâu. Nhìn nụ cười đắc ý của cô ta, tuy chưa bao giờ gặp cô ta trước đây nhưng nụ cười này thì quen quá. Có lẽ kiểu cười kia được tả quá chi tiết trong những cuốn sách tình yêu tôi đọc. Chủ ngữ “chúng tôi” trong câu nói của cô ta tôi cũng chẳng muốn biết là gồm những ai. Không phải tôi không tin cô ấy, mà là tôi tin Long. -          Chuyện của cô và bạn trai cô tất nhiên tôi không thể nào biết được rồi! Cô tìm gặp tôi có việc gì không? -          Tôi chỉ thắc mắc một số chuyện và muốn thông báo cho cô một vài chuyện thôi. -          Chuyện cô thắc mắc nếu có liên quan đến tôi thì nể tình cô là bạn của chồng tôi tôi có thể giúp cô giải đáp. Còn chuyện cô muốn thông báo, xin lỗi, tôi thực sự không muốn nghe. -          Cô không muốn nghe, hay là không dám nghe? – Cô ta nhìn tôi với ánh mắt thách thức. -          Tùy cô nghĩ sao cũng được. Cô có thắc mắc gì? -          Sao cô lại về nước sớm vậy? -          À! Anh ấy muốn tôi về! -          Lam Anh! Cô đã quên lí do cô bỏ chạy khỏi đám cưới rồi à?    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui