Chương 26: Sự thật
- Có! Cô hoàn toàn có thể!
- Chị thừa biết, tôi chẳng liên quan đến Thành Toàn cũng như KL, thế nào gọi là có thể?
- Tôi biết, nhưng lí do, Đức Long thua mua công ty của tôi là do cô, chỉ là tại cô! – Chị ta đặt cốc cà phê của mình xuống rồi trừng mắt nhìn tôi.
Nhạt nhẽo, hết sức nhạt nhẽo. “Công ty của tôi” – cụm từ này cũng thật hay ho. Trước thì nói là công ty của người người đàn ông khác, sau lại bảo công ty của mình. Tôi nhíu mày, chị ta lấy đâu ra tư cách để bảo đó là công ty của mình. Mối quan hệ của chị ta với công ty nhà Quân không đơn giản. Lại còn nhấn mạnh là tại tôi? Tôi nhếch môi.
- Cứ cho là tại tôi thì đã sao? Bây giờ chị muốn gì? Chị cứ nói thẳng.
- Tôi muốn cô giúp tôi lấy lại Thành Toàn!
Khi nãy là một câu nghi vấn, bây giờ lại là một câu mệnh lệnh, giọng điệu của chị này, cũng nhanh thay đổi thật.
- Lí do?
- Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ kiện Đức Long ra tòa. Tôi có bằng chứng, chứng tỏ anh ta có liên quan đến cái chết của Quân.
- ... – Tôi nhẹ run cầm cốc của mình. Suy nghĩ một lúc, tôi mỉm cười. – Nếu chị có bằng chứng, tại sao không trực tiếp vì sao không trực tiếp Đức Long, chẳng cần tìm tôi làm gì!
- Cô! ... Cô thông minh lắm!
Tôi cười lạnh. Vậy trong mắt chị tôi ngốc lắm sao? Câu nói này tôi giữ trong lòng.
- Chị có bằng chứng gì?
- Tôi có ...
- Một đoạn ghi âm? – Tôi ngắt lời chị ta.
- Cô ... sao cô biết? – Chị ta kinh ngạc nhìn tôi.
- Tôi nghe qua rồi, chị đương nhiên cũng đoán được tôi nghe từ ai đúng không? – Tôi tiếp tục nhấm một ngụm cà phê. – Chị lợi dụng Hải Linh không được liền đi tìm tôi sao?
- Cô ... cô ...
- Thực sự tôi không hiểu, tại sao chị lại ghép đoạn băng đó, Đức Long rõ ràng không liên quan, vì sao chị lại muốn ép anh ấy như thế?
- Chính cậu ta ép tôi! Cậu ta ép tôi!
Chị ta hét lên. Bao nhiêu bình tĩnh vốn đầu cũng chẳng còn mà đây lại là nơi công cộng. Thấy chị ta thế kia, tôi cũng chẳng thể nào tức giận nữa. Chắc hẳn có lí do nên chị ta và Long mới như vậy. Tôi ... lại mủi lòng nữa rồi.
- Chị bình tĩnh, chị nói tôi nghe! Tôi có thể giúp được gì tôi sẽ giúp, nhưng chị phải nói toàn bộ sự việc cho tôi.
Nhìn thấy được ánh bình tĩnh trong mắt chị ta, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Quân là con của chủ tịch công ty, và trước kia sau khi về nước một thời gian đã lên chức Phó tổng giám đốc. Điều này tôi thực sự không biết vì lúc đó ... lúc đó tôi đã không còn ở bên anh. Nhưng Như Vi hoàn toàn không phục. Chị cảm thấy rằng Quân không có tư cách ngồi ở chức vụ đó. Chị đã làm trong công ty vài năm, rất cố gắng, rất cần mẫn nhưng chỉ từ nhân viên lên làm quản lí.
Thực sự tôi thấy điều này là hết sức bình thường. Thành Toàn là của gia đình Quân, anh ấy không làm thì ai mới có tư cách ngồi ở vị trí đó. Nhưng tôi vẫn im lặng nghe chị ta kể.
Chị ta tìm hiểu mọi việc liên quan đến Nguyên Quân và đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện của ba chúng tôi. Từ đó chị ta lên kế hoạch muốn bắt tay với Long để đẩy Quân ra khỏi vị trí phó chủ tịch nhưng thật không ngờ rằng Long từ chối.
Nghe đến đây, tôi khẽ cười hạnh phúc. Đúng thật là anh!
Lúc đó chị ta hiểu rõ vấn đề rằng Quân là người không dễ lợi dụng nên đành trở mặt uy hiếp anh. Và theo chị ta nói, chỉ có một người mới trở thành lí do để uy hiếp anh được, chính là tôi. Chị ta bắt đầu theo dõi tôi rồi biết được ngày đó tôi đã đồng ý với Quân gặp mặt anh ấy.
Trước đó chị đã liên lạc với Long, và ngã giá với anh. Lúc này, chị mở cho tôi nghe một đoạn băng, và tôi tin đây là đoạn gốc.
“ Tôi nghe nói cô người tình của cậu định bỏ trốn với Quân đấy?”
“ Chị nói cái gì?” – Tôi bất giác mỉm cười. Tên này chắc tức giận lắm.
“Sao anh lo sao, chi bằng anh giúp tôi. Tôi có cái tôi muốn, ai có người anh yêu!”
“Cô điên rồi!”
“Anh tin tôi hoàn toàn có khả năng tạo ra hiện trường giả đúng không?”
“ Nếu tôi động vào cô gái của cậu, chắc cậu ta cũng không thể để yên đâu nhỉ?”
“Hoặc là tôi ra tay với cô gái của anh, hoặc là sẽ là Quân. Tính ra thì đằng nào tôi cũng có lợi!”
“Cô cứ thử xem. Nếu cô ra tay với Nguyên Quân tôi càng hoan nghênh. Chắc cô biết rõ tôi không ưa gì cậu ta. Nhưng nếu ... cô chạm vào một cọng tóc của Lam Anh, tôi sẽ giết cô.”
“ Vậy cũng được đằng nào tôi không chết, chi bằng tôi chết chung cùng cô ta!” – Tôi lạnh người, đưa mắt về phía chị ta. Tôi không tin người phụ nữ trước mặt tôi có thể thốt ra những lời ác độc như vậy. Nhưng “đằng nào tôi không chết” có ý gì?
“Tôi cảnh cáo cô, cô dám động vào hai người kia, tôi sẽ không cho cô thứ mà cô muốn có. Cô có thể thử xem sao!”
- Đây là đoạn băng gốc, cô tin hay không thì tùy!
- Tôi tin! – Tôi trả lời chị ta. – Vì tôi tin đây mới là Long.
- Cô đúng là thông minh, cô biết khi tôi cho Hải Linh xem, sắc mặt cô ta thay đổi như thế nào không? Con bé đó đúng là ngốc, lúc nào cũng ình là thông minh nhưng thực ra ...
- Chị không muốn nói cho tôi biết thân phận thật của chị sao?
Chị ta sững người nhìn tôi. Suy nghĩ gì đó rồi chậm rãi mở lời.
- Tôi thấy cô có thể làm thám tử tư rồi đấy. Tư duy của cô rất nhạy!
Tôi cười khổ, thám tử tư cái gì chứ. Chẳng qua mọi việc đều rõ ràng thế kia, ai cũng có thể đoán được. Chỉ là chị ta quá tin tưởng vào kế hoạch và sự thông minh của mình để rồi, bây giờ bị phát giác ra thì thấy ai cũng thông minh.
- Tôi thực ra là ... Tên tôi Như Vi. Đỗ Như Vi. Là con riêng của ông Đỗ Nguyên Thanh. – Chị ta dừng một lúc nhìn tôi. Đương nhiên bao sự ngạc nhiên đều nằm rõ hết trên mặt tôi. Đây là trường hợp tôi chưa bao giờ nghĩ đến. – Chắc bây giờ cô hiểu, tại sao tôi lại ... lại như vậy với Nguyên Quân. Không nhiều người biết chuyện này.
- Tôi cũng là con gái ông ta nhưng tại sao chỉ có Nguyên Quân là được. Tại sao tôi nỗ lực rất rất nhiều thì không được. Tôi không cam lòng, dù gì thì tôi cũng là con gái ông ta. Ông ta không thể đối xử với tôi như thế. Thực tế, ông ta cũng chẳng tử tế gì với mẹ tôi, cho tôi đến công ty làm việc cũng chỉ để xoa dịu phần nào tội lỗi của mình. Tôi tự hỏi, vì sao Nguyên Quân lại có tất cả, trong khi tôi dù có phấn đấu ở công ty vài năm, thì ông ta chỉ miễn cưỡng cho tôi làm quản lí? Vì sao?
- Chị bình tĩnh. Tôi hiểu Nguyên Quân, anh ấy cũng có nguyên tắc riêng ình. Tôi nghĩ Quân đảm nhận vị trí đó cũng một phần anh ấy có thực lực. Chỉ là ... chỉ là chị hơi có chút thành kiến với anh ấy.
- Thực lực? Cái cô gọi thực lực đó là cái gì? Cái bằng thạc sĩ của nó ở Queensland sao? Nếu ông ta cũng chu cấp cho tôi học ở đó, thì tôi cũng có thực lực vậy!
- Vậy còn vụ tai nạn kia? Thực sự là do chị làm? Tôi không tin! – Tôi cảm thấy có chút đau đầu.
- Vì sao cô không tin? – Chị ta cũng không tin tôi nói ra câu này.
- Tôi nghĩ chị không tàn nhẫn đến vậy! Nhưng tại sao, tại sao tai nạn vẫn xảy ra? – Tuy tôi đã kiềm chế rất nhiều khi chị ta nhắc đến Quân nhưng hỏi đến đây giọng tôi có chút run rẫy.
- Thực xin lỗi! – Chị ta im lặng một lúc lại lên tiếng. – Đúng là tôi chỉ uy hiếp! Sự tình lúc đó thực sự ngoài kiểm soát của tôi. Thực sự ... thực sự là tôi không làm. Tôi chỉ nói vậy với Đức Long, tôi thực sự không có ... thực không có.
Nghe chị ta nói năng lộn xộn như vậy tôi càng thêm tin rằng chị ta thực sự không làm. Vậy, đây đúng là tai nạn sao?
- Được rồi tôi tin chị. Nhưng mọi chuyện sao lại quá trùng hợp như vậy?
- Tôi không biết, thực sự không biết ... – Chị ta ôm đầu run rẫy nói. – Tôi không làm, tôi thề, tôi thề.
- Nhưng hôm đó, ở văn phòng, sao chị lại tiếp tục uy hiếp Long, trong khi chị không có.
- Tôi lúc đó ... tôi không biết nữa. Sau khi Quân chết, ông ta mới bắt đầu tiếp nhận tôi, cho tôi chức vụ mà tôi vẫn đang hết sức nỗ lực để đạt được. Tôi nghĩ là tai nạn. Nhưng Long, anh ta không tin tôi. Anh ta đã thu mua Thành Toàn như đã cảnh cáo tôi. Ông già kia tức giận và đã đòi cách chức tôi ... Tôi không cam tâm... Tôi không muốn. Cô phải giúp tôi! Công sức của tôi, nỗ lực của tôi ... tôi không muốn bắt đầu lại từ đầu ...
- Vậy chị đã nghĩ đó thực sự là công sức của chị hay không? Đó có đúng là nỗ lực của chị không? Hay chị đã giành được khi Quân không còn trên đời này nữa. Không còn ai tranh giành với chị nữa? – Tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói lộn xộn gì nữa. – Chị không cam lòng? Vì sao không cam lòng? Nếu chị có khả năng, Thành Toàn cũng không rơi vào tay KL, đúng không? Nếu thực sự chị có khả năng, bác Thanh đã giao cho chị ngay từ đầu, đúng không?
- ...
- Tôi biết chị cũng rất nỗ lực, nhưng Nguyên Quân cũng vậy. Nếu như đó là vì quan hệ gia đình mà Quân mới đảm nhận vị trí đó thì anh ấy không cần phải bỏ ba năm du học, mà theo tôi biết, anh ấy cũng hết sức nỗ lực. – Nhìn sắc mặt của chị ta tôi cũng không muốn nói thêm. – Tôi đồng ý giúp chị nói lại với anh Long, nhưng sự việc thế nào, tôi không chắc.
- Được được cảm ơn cô! – Chị ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, và ánh mắt ánh lên sự vui mừng.
Cuối cùng thì tảng đá trong người tôi cũng hạ xuống. Rất may là tôi tin anh, tôi luôn tin anh nhưng nếu ở hôn lễ, tôi lí trí một chút, tin anh một chút thì có lẽ bây giờ mọi thứ đã khác. Dù gì thì tất cả đã là số mệnh, có muốn thay đổi cũng không thể được.
Mối bận tâm lớn nhất của tôi bây giờ, là làm thế nào để thuyết phục Long trả công ty cho gia đình Nguyên Quân. Thực sự tôi hy vọng mình chính là nguyên nhân để anh thu mua Thành Toàn, vậy sẽ dễ dàng cho tôi hơn.
- Nấu món gì vậy em? – Cảm giác được có người ôm phía sau, tôi mỉm cười.
- Toàn món anh thích cả, lên thay áo quần rồi xuống ăn! – Tôi khẽ nhẹ vào tay anh.
- Hôm nay sao về sớm vậy? Anh qua công ty đón mà không thấy! – Anh vẫn không buông tôi ra.
- Em về khi trưa, đem công việc về nhà làm! Ngoan, lên thay mau, em đói lắm luôn! – Tôi xoay người, vỗ nhẹ hai má anh.
- Được! – Anh cuối đầu hôn mạnh môi tôi một cái. – Anh xuống ngay!
Thực sự tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cho lần “đàm phán” này. Long cũng không muốn tôi bị người khác lợi dụng, như thực sự thì Như Vi không hề lợi dụng tôi. Sợ anh lại nghĩ gì không đúng, lại gây khó dễ cho người ta nữa thì khổ.
Tôi thầm tính nói chuyện với anh trên bàn ăn, nhưng không tài nào mở miệng được nên phải đành lựa lúc “tắt lửa tối đèn” mà thủ thỉ vậy.
Tôi nằm mãi trên giường nhưng vẫn chưa thấy người kia vào. Có lẽ anh vẫn còn ở phòng làm việc. Tôi bèn lấy di động ra nhắn tin cho anh.
“Chồng ơi, về ngủ!”
“?” – Tên này đúng là đa nghi mà.
“Không thì em ngủ trước!”
“?” – Quá quá đa nghi rồi!
“Em có chuyện muốn nói!”
Rất nhanh đã thấy có người chui vào trong chăn rồi ôm tôi. Vỗ vỗ nhẹ lưng tôi, anh hỏi:
- Sao vậy em?
- Xin lỗi! – Tôi dụi mặt vào ngực anh, hít một chút mùi hương của anh.
- Sao vậy? – Anh kéo tôi muốn xem mặt tôi, nhưng tôi không chịu, vẫn vùi đầu, ôm chặt anh.
- Nếu lúc đó ... em tin anh thì đã không ... bỏ lễ cưới, đã không ... gặp tai nạn! – Và đã không bị mất đứa nhỏ.
- Ngốc! Vậy bây giờ tin anh sao?
- Em tin! – Tôi siết chặt anh hơn.
- Vì sao? Có người đến tìm em?
- Thực sự dù người ta không tìm, thì em cũng tin anh. Em nói thật đấy!
- Anh biết! – Anh hôn nhẹ tóc tôi.
- Nhưng anh à ...
- Em muốn anh trả Thành Toàn cho cô ta!?
- Dạ ...
- Cô ta ...
- Thực sự thực sự chị ấy không hề uy hiếp hay làm gì em cả. Thật đấy! – Tôi vội nói. – Em không ngốc mà! Nhưng chị ấy thực sự đáng thương anh ạ!
- Em biết cả rồi?
- Đương nhiên! – Tôi véo anh một cái. – Em bảo em không ngốc mà! Nhưng em thấy chị ấy cũng có nỗi khổ của mình. Anh?
- ...
- Anh? Nếu là vì em thì bỏ qua đi, thực sự chị ấy không làm, em tin vậy!
- Vì sao em lại tin cô ta? Cô ta không làm thì ai làm?
- Em không biết, nhưng em tin. Nhất định chị ấy không làm, có lẽ chỉ là tai nạn anh ạ!
- Anh nghĩ mọi chuyện không đơn giản ...
- Được rồi mà, mọi chuyện cũng qua rồi chồng ạ, nếu anh tiếp tục gây khó dễ chị ấy thì em không để yên đâu? Hừ!
- Ha ha, em tính làm gì? Anh cũng muốn biết!
- Anh! – Tôi đen mặt, tên này coi thường tôi thế là cùng. Tôi liền buông lão ra, hắt mạnh cánh tay trên người tôi rồi xoay người. – Xịch ra!
- Được rồi! Được rồi, anh sợ em! Bây giờ cũng học người ta làm nũng với chồng rồi đấy! – Anh lại ôm tôi. – Nhưng mà anh lại thích thế này!
Chuyện Thành Toàn và KL lúc này tôi cũng không quan tâm lắm, căn bản là nó không liên quan gì đến tôi, và quan trọng hơn là tôi tin anh đã nói sẽ làm.
Cứ ngỡ mọi việc đang bình lắng trở lại, nhưng rất nhanh sóng gió lại ập đến.
- Lam Anh?
- Dạ?
- Khi nào mới gặp lại bố mẹ anh?