Chương 28: Tiệc sinh nhật.
- Vì sao bác không nói với anh Long, lại đi nói với cháu?
- ...
- Vì bác hiểu rõ tính cách của anh ấy, người anh ấy yêu là cháu, nên bác không thể nào bảo anh ấy bỏ cháu được đúng không ạ?
Không ngờ cháu lại nói câu này đến ba lần! Cháu đã từng nói với một người rằng, chỉ cần anh Long không yêu cháu, cháu sẽ tự động rời khỏi anh ấy! Cháu xin lỗi, cháu không làm được!
- Cô!
- Bây giờ cháu thật sự yêu anh ấy, nếu bác có hiểu làm cháu điều gì, nếu được hãy để cho cháu giải thích!
- Hiểu lầm?
- Thằng Long là người hiểu chuyện, nó chỉ cảm thấy có lỗi với cô khi bắt cô ba năm ở bên nó mà thôi! Nó là con tôi, tôi hiểu!
- Dạ, vậy thì bác cứ khuyên anh ấy đi ạ! cháu xin lỗi! Cháu còn phải về công ty làm việc, cháu chào bác!
Từ lúc nói chuyện với mẹ anh đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ được đâu là nguyên do về sự thay đổi của bác ấy. Khả năng lớn nhất là ở Hải Linh, nhưng cô ta đã nói gì? Lần trước gặp mặt tôi không phải thái độ bà rất tốt đấy sao? Hải Linh, rốt cuộc cô đã nói gì?
Ngày mai liệu có nên xuất hiện tại bữa tiệc hay không? Chắc chắn sẽ có cô ta ở đó. Theo kinh nghiệm phim ảnh cho thấy, chắc chắn cô nàng sẽ dở trò gì đó. Lại tiếp tục thở dài, tôi thực sự không muốn liên quan gì đến cô ta nữa.
Việc tôi yêu anh khó chấp nhận đến vậy sao? Lựa chọn về nước của tôi phải chăng đã sai lầm? Chẳng lẽ chúng tôi không thể nào yêu đương một cách bình thường nhất được hay sao?.
- Nghĩ gì mà ngồi thừ ra đó vậy em?
- Anh về rồi à!
- Ừ! Hôm nay lại làm ở nhà à?
- Dạ, anh lại đi đón em à? Em quên nhắn tin cho anh mất tiêu! Hì hì.
- Chưa nấu cơm hả em?
- Không phải chưa, mà là không nấu! – Tôi phải thực hiện lời hứa với lòng, hai người hôm nay tìm tôi đều vì lão này.
- Vì sao? Anh đói!
- Đừng có bày bộ mặt đó ra với em, gớm chết được! Hôm nay ăn ở ngoài, anh có tội!
- Oan quá, anh tội gì?
- Chẳng có gì, lên thay đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn!
---
- Sao vậy em? Em rất ... rất không bình thường! – Anh nhíu mày nhìn tôi.
- Có sao? Em rất bình thường! – Tôi giả vờ.
- Em ốm sao? – Anh đưa tay sờ trán tôi. – Không mà?!
- Dạ! Anh?
- Ừ?
- Sao anh không nói với em, mai là tiệc mừng sinh nhật bác gái?
- Sao em biết? ai nói với em.?
- Em hy vọng những chuyện này em nên tự biết hoặc ít nhất là nghe từ chồng em. Được không?
- Hải Linh còn nói gì với em?
- Không có gì cả! Anh đừng lo.
- Lam Anh!
- Dạ?
- Đừng nghe người khác nói gì được không? Chỉ cần nghe mình anh thôi, có được không em?
- Dạ được! – Nếu tôi nói hôm nay tôi còn được gặp mẹ anh thì không biết anh phản ứng thế nào nhỉ.
- Mai bố mẹ anh về, anh sẽ giới thiệu em với mọi người!
- Long ... mai em có thể không đi không?
- Vì sao? Em đã đồng ý rồi mà?
- Em chỉ ngại với cả không quen gặp người lạ, anh biết rồi đấy!
- Vì anh, mai đi một bữa thôi, anh muốn mọi người biết em, biết em là vợ của anh!
- Đến lúc chúng ta gần kết hôn thông báo cũng được mà anh? Với cả lần trước ... có lẽ mọi người cũng biết mà!
- Vậy khi nào em mới chịu lấy anh? – Anh nghiêm túc hỏi tôi.
- Hì hì, mai mua gì cho bố mẹ đây hả anh? Em không biết mẹ anh thích gì cả?
- Lam Anh!
- Chúng ta nên mua gì nhỉ? Mai anh rảnh sang chở em đi mua đi!
- Lam Anh?
- Dạ! – Tôi chột dạ, cúi gầm mặt.
- Khi nào em mới đồng ý? – Anh cầm tay tôi. – Anh không muốn ép nhưng anh lo. Anh chẳng biết lại thêm một Nguyên Quân nào nữa không!
- Vậy anh tưởng là em không lo cái cô Hải Linh kia sao? Em yêu anh, nên em cũng biết ghen! – Tôi không đồng ý với suy nghĩ của anh.
- Em cũng biết anh chỉ yêu em!
- Nhưng em cũng biết cô ta yêu anh! – Tôi có hơi to giọng. – Em không muốn anh luôn là chủ đề của em và cô ấy!
- Thế tại sao em không đồng ý? – Anh cũng có hơi to tiếng.
Tôi thực sự không muốn chúng tôi cãi nhau vì người thứ ba như thế này. Không đáng!
- Anh thừa biết chuyện của Quân, anh ấy mất là vì em. Em không muốn phải lặp lại chuyện này thêm lần nào nữa! Em cũng không muốn chúng ta to tiếng vì người khác! Em xin lỗi, lúc này em chưa thể đồng ý! Nếu anh yêu em, anh có thể đợi em được không? – Tôi nhẹ giọng hỏi anh.
- Được rồi! Em ăn đi! – Anh vẫn còn chút bực bội.
- Được rồi mà! Được rồi mà! Đừng giận em nữa! Ăn đi anh! Mai nhớ sang đón em đi mua quà!
Đi với anh cả buổi nhưng thực sự tôi không biết phải mua món gì. Anh bảo không cần cũng được, vì anh đã mua cho bà rồi, nhưng tôi lại không đồng ý. Hiện tại, bác gái đã không ưng ý tôi, nếu không lễ phép nữa thì chỉ càng thêm chuyện. Anh bảo đừng lo lắng quá nhưng không lo lắng cũng không được. Tôi vì ai mới phải lo thế này, thế mà người kia lại bảo chắc chắn bác gái rất thích tôi.
Tôi thở dài, anh có biết là mẹ anh đang hiểu lầm tôi không? Mẹ anh đang rất không thích tôi không? Nếu anh biết chuyện mẹ anh cấm chúng tôi, anh sẽ phản ứng như thế nào? Anh yêu tôi, nhưng cũng là đứa con hiếu thảo. Tôi không muốn phải để anh phải lựa chọn một cách vô lý như thế này. Thực sự tôi không muốn anh vì tôi mà không vâng lời bác, nhưng nghĩ đến chuyện anh ấy vì bác mà không chọn tôi, trong lòng cảm thấy thật chua xót.
Tôi cứ nghĩ là anh sẽ tổ chức tiệc cho hai bác tại nhà, nhưng không ngờ lại làm ở khách sạn. Tôi cũng đã thầm đoán sẽ có rất nhiều người, nhưng cũng không thể nào tính đến số lượng khách đông như vậy được.
Tôi có chút khó chịu, thực sự tôi không quen phải giao thiệp như thế này. Ở đây, ngoài Long ra, tôi chẳng cảm thấy ai thân thuộc cả. Tiệc sinh nhật có cần phải hoành tráng thế này không?
Tôi cảm thấy hơi ngượng với trang phục mình đang mặc, phải công nhận là nó rất rất ... “nổi bật” ở đây. Người ta mặc plet, váy dạ hội. Còn tôi thì chỉ mặc một chiếc đầm trắng dài đến chân do tên kia chọn. Anh bảo mang thế này đẹp rồi! Tên này, tôi muốn cho anh một trận. Tôi vội chạy đến nhà vệ sinh với hy vọng có thể cứu vớt những gì có thể.
- Tôi tưởng cô không đi? – Giọng Hải Linh truyền đến từ sau lưng.
- Vì sao tôi lại không đi? Tôi là bạn gái Long, hình như tôi đủ tư cách. Đúng không?
- Cô nói hay lắm. Nhưng sẽ chẳng vui mừng lâu đâu!
- Cô đã nói gì với bác gái?
- Nói gì đây, cô mà có gì để tôi nói. Thực ra thì kể chuyện của cô với anh Long thì cũng không mất thời gian lắm, cô chỉ ở bên anh ấy có gần bốn năm thôi mà!
Chuyện chúng tôi bốn năm nói không tốn thời gian, cô ta muốn nhắc nhỏ tôi là cô ta quen anh từ nhỏ.
- Tôi cũng quên! Cô chơi với anh từ nhỏ, vậy mà còn không có gì để nói, thế nên bốn năm của tôi cũng chẳng là gì!
- Cô!
- Hải Linh, tôi nói cô, tôi không hiền. Thực sự tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là đứa hiền lành cả. Đồng thời, tôi không ngốc. Những trò của cô, hoặc là tôi không biết, hoặc là tôi không muốn biết. Cô đừng để tôi biết, nếu biết rồi, tôi cũng chẳng để cô dễ dàng ức hiếp đâu!
- Cô!
- Sao cô không nói gì? Chỉ toàn “cô ... cô!”? Tôi khuyên cô, cách duy nhất để tôi rời bỏ anh Long, là hãy làm cho anh ấy yêu cô. Chỉ cần anh ấy yêu tôi, thì cô có dùng trăm phương ngàn kế tôi cũng không rời bỏ anh ấy! Lát gặp!
Nếu biết có một ngày tôi sẽ hối hận vì câu nói kia, thì hôm nay tôi đã dùng những lời kia để đối phó với cô ta.
Bữa tiệc bắt đầu. Long tiến lên bục MC khai tiệc. Anh đứng đó, rất đẹp trai, rất phong độ. Anh đưa mắt khắp phòng nhìn tôi, vừa nhìn thấy mắt anh đã sáng lên. Tôi gật đầu với anh.
- Thưa mọi người, hôm nay cháu tổ chức tiệc mừng sinh nhật người mẹ xinh đẹp mang nặng đẻ đau sinh cháu, và nuôi nấng cháu. Cháu không biết làm gì hơn để mẹ vui lòng, chỉ có thể mở một buổi tiệc nho nhỏ, hy vọng mọi người có thể chung vui với gia đình chúng cháu! – Rồi anh quàng tay ôm lấy mẹ mình.
Tôi lắc đầu với bữa tiệc nho nhỏ của anh. Tên này nói nhăng nói cuội thế kia chắc là chưa chuẩn bị gì rồi. Cái gì mà chung vui với gia đình chúng cháu, tính giới thiệu vợ à!
- Bên cạnh đó cháu còn muốn giới thiệu với mọi người ...
- Tôi rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến vui cùng tôi hôm nay. Nhân đây, tôi xin giới thiệu với mọi người – Mẹ anh cắt ngang lời anh. – Xin giới thiệu với mọi người cháu Hải Linh, vợ sắp cưới của Đức Long, cô con dâu sắp rước của vợ chồng tôi.
Thực sự lúc này tôi cũng muốn vỗ tay lắm. Ai ai cũng chúc mừng nhà anh thế kia cơ mà. Hải Linh đã thay một chiếc đầm hồng rất đẹp và đến gần chỗ gia đình anh hơn. Nhìn bốn người họ ở đó thật giống một gia đình. Nhưng còn sắc mặt của anh thì làm tôi đau lòng. Rõ ràng là anh không biết chuyện này. Tôi thà mong anh biết, để lát về tìm chỗ để trút giận, nhưng có lẽ, tối nay tôi lại bị người nào đó xem như là nơi để trút giận rồi. Tôi lắc đầu, anh thật là không biết phối hợp mà. Bố mẹ anh và “vợ chưa cưới” của anh tâm đầu ý hợp thế kia, vậy mà nét mặt anh cứ như là nhận hung tin.
Lúc này đây, tôi lại thấy anh đang nhìn mình. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết mỉm cười với anh. Có lẽ anh không an tâm, nên định chạy xuống chỗ tôi, nhưng tôi vội lắc đầu, khoát tay cản anh.
Tôi lại gật đầu, cười với anh, rồi xoay người đi.