CHƯƠNG III: LẠI GẶP MẶT
Hôm nay sao thế nhỉ, đã bốn tháng nay tôi đã cố nhắc nhở bản thân mình không được nhớ cái tên đó, “Lưu Đức Long”. Thế mà từ sáng đến giờ trong đầu chỉ có một hình ảnh của hắn. Có lẽ là do cuốn tiểu thuyết kia làm tôi nhớ lại thời sinh viên của mình, cái thời đẹp đẽ để khởi đầu cho thời gian đau khổ nhất, tồi tệ nhất. Đoạn thời gian mà cuộc sống tôi luôn xuất hiện hình bóng của hắn. Tôi vẫn tiếp tục đi dọc St Kilda cho đến khi gần về khách sạn, kia rồi, Cosmopolitan Hotel. Một khách sạn 3.5 sao nằm trên bờ biển, tôi đã lựa chọn khách sạn này và đã ở đây được bốn tháng. Nhân viên khách sạn cứ nghĩ tôi là một đại gia mới xổi nào đó ở Châu Á qua đây ở chơi. Nhưng mà có ai ở chơi mà ở khách sạn những bốn tháng, ăn không ngồi rồi, sáng dạo biển, chiều chạy biển, và tối ngồi ngắm biển như tôi cơ chứ. Cũng chẳng đại gia nào mà du lịch những bốn tháng. Đấy không phải là đại gia, mà là kẻ thất nghiệp, kẻ đầu đường xó chợ đấy chứ. Thực ra tôi cũng chẳng giàu có gì, để thuê nguyên một phòng khách sạn mà ở tận bốn tháng đâu, chỉ là tiền không phải của tôi, và tôi chẳng rỗi hơi phải suy nghĩ số tiền kia phải dùng thế nào. Nếu ở Việt Nam, chắc lẽ tôi đã dùng số tiền từ trời rơi xuống này đi từ thiện, thăm trẻ mồ côi, nhưng nơi này tôi còn không nhớ nổi đường ra siêu thị chứ nói đến là đường đến cô nhi viện. Tuy đã thay đổi nhiều, nhưng một trong những tật xấu mà có chết nó cũng đi theo tôi, là khả năng nhớ đường kém. Từ tiểu học, tôi biết trí nhớ mình rất tốt, tôi có thể học hết một bài lịch sử dài vài trang trong vài tiếng đồng hồ, thậm chí còn có thể nhớ chúng rất lâu, nếu cần thiết. Tuy nhiên tôi cũng phát hiện ra trí nhớ của mình lại không hề được hoạt động khi tôi rất cần chúng trong việc đi đường. Rùng rợn hơn nữa là tôi mắc bệnh ngược phương hướng. Biết rằng khi đi vào là rẽ phải thì khi ra phải rẽ trái thế nhưng giác quan thứ bảy của mình lại nhắc nhở tôi nên đi hướng ngược lại. Vì thế nên dù chỉ là một ngã rẽ ngắn và cụt tôi hoàn toàn có thể đâm đầu vào bất cứ bức tường nào. Về đến khách sạn, chẳng có gì làm, tôi lại chọn một cuốn tiểu thuyết với ảnh bìa cứng rất đẹp đầu giường rồi đi ra góc cà phê nhỏ của khách sạn ngồi và tiếp tục đọc một cuốn tiểu thuyết nào đó mới. Khi nãy đã uống cà phê rồi nên bây giờ một cốc ca cao nóng thì tối đến có lẽ sẽ không mất ngủ và còn giúp tôi ấm người hơn sau “lần tự tử ngoài ý muốn” kia. Nhắc lại sự việc khi nãy, tôi không khỏi không nhớ đến người đàn ông đó, Lâm, Lâm… Trong sâu lòng tôi dáy lên một dự cảm nào đó, vô cùng chua xót … tôi không muốn thừa nhận. Rong đuổi mãi với những suy nghĩ của mình, tôi cũng đã đến nơi mình muốn đến. Nhưng rồi khi đến nơi thì cái chỗ ngồi thân thuộc mà tôi thường dành gần mười tiếng mỗi ngày để ngồi kia đã có người. Người ta thường nói. Một khi bạn đã gặp một người nào đó ngoài ý muốn, thì ngoài ý muốn bạn sẽ gặp lại người đó. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai giống hắn đến tạc tượng kia đang ngồi ở đấy. Anh ta đang uống một ly nước gì đấy, à lại màu trắng. Tôi đoán có lẽ là sữa tươi không thể nào là yogurt được. Vì một người đàn ông bình thường sẽ chẳng bao giờ gọi ình một cốc yogurt cả. Và tôi cũng đã biết một người như vậy. Tôi im lặng nhìn anh ta, à không, tôi ngắm khuôn mặt anh ta 30 giây, khuôn mặt mà có lẽ có chết tôi không bao giờ quên được. Là khuôn mặt của người đàn ông đã khiến tôi hận nhất trong 3 năm qua. Đến khi người ta đã đứng dậy đi về phía tôi mới giật tỉnh mình. Lòng tôi gợn sóng. Tôi biết anh ta không phải là hắn, nhưng nhịp tim tôi không thể nào giảm nhịp được. - Tôi rất giống người đó sao? Tôi nghệch mặt ra, chẳng hiểu người này đang hỏi gì. Chưa kịp định thần thì anh ta lại tự mình phát biểu - Người mà cô bảo là kẻ thù đấy. Tôi giống anh ta vậy sao? Tôi đẹp trai hơn nhiều đúng không? Này cô? - À, không có gì. Anh có giống hay không thì giờ nó cũng chẳng quan trọng với tôi nữa. Người đó với tôi chẳng còn quan hệ gì nữa. - Thế vì sao khi nãy cô lại muốn tự tử? – Hắn quay đầu sang nhìn tôi. - Ơ, thế tôi có nói với anh là tôi muốn tự tử à? – Đáp lại hắn là một câu hỏi với thái độ không mấy hài lòng của tôi. Nếu là quen biết nhau thì chẳng sao cả, nhưng hình như chúng tôi là người dưng, mà người dưng cần gì phải hỏi nhiều thế nhỉ. Tính cách người đàn ông này quá khác xa hắn, hắn rất ít nói, nhưng mỗi khi nói, thì từng câu nói của hắn lại cứa một nhát vào tim tôi vậy. - Thế cô ra xa tít kia làm gì? - Này anh, chúng ta không quen nhau đúng không? Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh những câu hỏi của anh với người dưng đúng không? Có nhầm hay không, khi tôi thấy ánh mắt của người kia lóe lên một tia khác lạ, hình như là ngạc nhiên và hình như là đau khổ hình như là áy náy. Có lẽ anh ta lần đầu tiên tiếp xúc với một kẻ lạnh lùng như tôi, thế nên có vẻ bất ngờ với câu hỏi của tôi, mà tôi nào có lạnh lùng, chỉ là không được ấm áp giống như anh ta thôi. - Không quen, thì bây giờ quen. Cô sống ở khách sạn này à, tôi cũng thế. Tôi vừa đến khách sạn này, nó đẹp nhỉ, nằm ngay bên biển … Bla bla anh ta nói gì đấy tôi nghe chẳng rõ, và chẳng muốn nghe. Đợi anh ta đọc xong bài diễn thuyết yêu biển và yêu khách sạn này của anh ta, tôi mở miệng đáp - Anh còn muốn nói gì không? Anh uống cà phê xong rồi à, thanh toán ở góc kia. – Tôi nhàn nhạt đáp anh ta bằng tiếng Anh. Bỏ qua vẻ mặt ngờ nghệch của anh ta, tôi trực tiếp đến bên chiếc bàn quen thuộc này và gọi phục vụ. - Cho tôi một cốc cà phê – Tôi lại quen mồm - À không, một cốc ca cao nóng. Cảm ơn. Nhưng khi ngồi xuống thì tôi hoàn toàn run người vì món anh ta gọi chính là yogurt, tôi quay đầu lại nhìn người kia. Người đấy cũng đang nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau có gì đó quen thuộc nhưng cũng có một tia xa lạ. Tôi nhủ bản thân đừng nghĩ nhiều, chẳng qua người giống người, mà anh ta thì lại giống hắn. Tôi im lặng ngồi xuống, quay mặt về phía biển, gió biển thơm quá. Trong lành và mát rượi. Nó làm tôi nhớ đến bãi biển Mỹ Khê ở Đà Nẵng hay biển Nha Trang. Hai bãi biển mà tôi có biết bao kỉ niệm buồn, vui, đớn đau và hạnh phúc. - Tôi vẫn chưa uống xong mà, cô… - Vậy xin lỗi, tôi qua bàn khác. – tôi không ngước lên nhìn anh ta nhưng vẫn đáp. - Không cần – Anh ta ngăn cản tôi – chúng ta có thể ngồi chung bàn và tôi có thể mời cô một ly sữa chua, à không, một ly ca cao nóng. - Vợ anh đâu? – tôi bỗng nhớ đến cái cô gái tóc vàng, giọng mũi khi nãy vừa gặp. - À, cô ấy không khỏe nên vào phòng nghỉ trước. Tôi đi dạo một mình. - Anh thích uống yogurt lắm à? Tôi thấy anh uống. - À, ừ cũng thích, thói quen ấy mà, vợ tôi hay gọi, cô ấy thích lắm, và cô ấy cũng muốn tôi uống nữa. Khi nhắc đến vợ mình thì tôi thấy ánh mắt anh ta sáng lên trong có vẻ rất hạnh phúc. Tôi mỉm cười thầm chúc đôi vợ chồng này hạnh phúc. Bất chợt nghĩ đến người đàn ông đó, nếu anh ta cưới được vợ, thì anh ta có hạnh phúc như người trước mặt tôi không.