Tha cho em, được không?

CHƯƠNG 37: EM ĐỒNG Ý.
Sáng tỉnh dậy thấy mình vẫn nằm ngay ở cửa tôi mới giật mình. Thì ra là tôi đã ngất đến tận giờ này, nhưng anh không phát hiện ra sao? Anh không lên phòng sao?
Nghĩ xong mới tự giễu mình. Cũng thật buồn cười, chính mình hôm qua còn bắt người ta ngủ phòng sách, giờ lại muốn anh lên tìm mình.
Tôi khó khăn xuống lầu, uống một cốc nước ấm, xong vào phòng sách tìm anh mà không thấy. Tôi nhướn mày, suy nghĩ. Bây giờ vẫn còn rất sớm, vậy là anh ra khỏi nhà từ bao giờ?
Tôi vội lấy điện thoại gọi cho anh, lại nghe tiếng chuông phát ra từ trong phòng sách. Anh không mang theo điện thoại, nó vẫn còn đang nằm ở túi áo khoác ngoài của anh.
Giờ này anh đi đâu mới được chứ? Tôi cầm áo anh toan xếp lại thì từ túi áo kia lại rớt ra một lọ thuốc. Tôi sững người, đây không phải là lọ thuốc tránh thai của tôi sao?. Nhanh chóng hướng về phòng ngủ, tôi lục lục ngăn áo quần cuối cùng, thở dài. Đúng là lọ này của tôi rồi.
Cảm giác áy náy, khó chịu lại trỗi lên. Thảo nào mà hôm qua anh thành bộ dạng đó, nếu mỗi chuyện của Quân cũng không làm cho anh giận như thế.
Tôi lấy điện thoại cho Nhân Huy trợ lý của anh, có thể là anh có công việc sớm, hoặc phải đi công tác mà không tiện nói với tôi. Tôi thầm hy vọng là như vậy. Nhân Huy bên kia cũng nhấc máy rất nhanh.
-          Alo, sếp! Em nghe.
Giọng nói uể oải kia chứng tỏ  cậu ấy vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Vậy anh đang ở đâu?
-          Sếp! Alo, sếp gọi em có gì không ạ?
Tôi không biết phải trả lời thế nào, xấu hổ ngắt máy. Anh không phải là có công việc, không phải là đi công tác, vì trước giờ Nhân Huy luôn đi cùng anh. Chắc là anh về nhà mẹ. Nghĩ vậy, tôi liền thấy nhẹ lòng.  
Tôi ngồi trên sàn nhà mãi suy nghĩ, một lúc sau cảm thấy lành lạnh mới chợt tỉnh. Lại phát hiện rất đau ở chỗ khủy tay, tôi kéo tay áo lên thì bị vết bầm tím trên tay làm cho hoảng sợ. Không cần phải “hoành tráng” vậy chứ, chỉ là rút máu một tí và bị anh bóp chặt một tí mà đã ghê thế rồi sao.
Tôi đi tìm quanh nhà cũng chẳng biết tìm cái gì để thoa lên nữa, lại còn quá sớm để đi tiệm thuốc. Tôi bực mình lên giường nằm ngủ lại.
Lúc mơ màng ngủ, thì nghe được tiếng mở cửa, chắc chắn là anh! Cũng rất muốn xuống xem anh một lúc, nhưng nghĩ lại chuyện tối hôm qua tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Tiếng bước chân tiến vào phòng ngày một to hơn, tôi nghe vậy, nhắm mắt, kéo chăn giả vờ ngủ.
Anh ngồi một bên giường, cẩn thận vén tóc tôi. Không hiểu sao tôi có cảm giác anh thực hiện hành động đó hết sức khó khăn vậy. Anh tính đặt tay bên ngoài chăn của tôi vào thì dừng lại, thở dài, rồi lại vuốt nhẹ chỗ bầm tím.
Một lúc sau cảm giác nơi đó ấm ấm, mới biết là anh chườm nước nóng cho tôi. Anh làm xong lại nằm xuống bên cạnh tôi. Hơi thở anh đều đều phả vào mặt tôi, rồi sau đó anh ôm chằm lấy tôi. Anh siết chặt, rất chặt.
Nếu khi nãy sợ tôi thức giấc, thì bây giờ, anh cứ như muốn gọi tôi dậy vậy. Khi anh siết chặt, ngoài mùi rượu tôi lại ngửi thấy mùi gì đó, có thể là hương nước hoa của tôi tặng anh, mà cũng có khi không phải.
-          Lam Anh! Lam Anh!
Anh vùi đầu vào vai tôi, ôm chặt và run rẫy gọi tên tôi.
-          Em đây!
Tôi không hiểu vì sao anh lại thế, nhưng cũng rất lo lắng. Mọi giận hờn, bực tức cũng đã tan biến, tôi cũng ôm anh.
-          Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ... – Giọng anh rất thống thiết, rất đau khổ.
-          Được rồi, em cũng có lỗi, em xin lỗi. Lần sau em sẽ không giấu anh việc gì nữa. Em xin lỗi!
-          Không! – Anh to tiếng. – Anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh được không?
-          Chuyện cũng không có gì mà. – Tôi giật mình. - Em hết giận rồi. Em nói thật đấy! – Tôi vỗ nhẹ lưng anh.
-          Không phải là anh không tin em, nhưng anh không tin bản thân mình. Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?
-          Dạ được!
-          Đừng bao giờ giận nhau nữa được không?
-          Dạ!
-          Sau này ... sau này anh có làm sai điều gì cũng đừng giận anh, tha thứ cho anh được không?
-          Dạ được!
Anh cũng suy nghĩ nhiều quá rồi, tuy là anh giấu tôi mọi việc nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi, cũng có thể chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói cho tôi. Suy cho cùng trong chuyện này lỗi cũng ở tôi, tôi cũng đã giấu anh nhiều chuyện, có cả việc uống thuốc tránh thai nữa.
Anh thở dài, rồi lại nói:
-          Chúng ta sinh con được không em? Đừng uống thuốc nữa, không tốt lắm.
Tôi ngượng ngùng gật đầu, cũng không nghĩ rằng anh bình thản nói chuyện này với tôi như thế. Anh nhanh chóng hôn tôi, tôi nhớ lại cái gì đó lại nói với anh.
-          Hôm nay không được! Hôm qua em hiến máu ... – Tôi ngập ngừng. – Có bị choáng một chút, bây giờ vẫn còn hơi mệt.
Anh cầm tay tôi lên, nhìn chằm chằm vào vết bầm, rồi hôn lên đó. Tôi mỉm cười, liền hỏi anh:
-          Anh đi đâu mới về vậy? Anh về nhà mẹ ạ?
Anh dừng động tác một chút, suy nghĩ gì đó rồi lại hôn lên trán tôi.
-          Ừ!
-          Em xin lỗi, hôm qua không nên bắt anh ngủ ở phòng sách.
-          Lỗi tại em cả đấy! – Anh nhẹ giọng nói. – Nhưng anh tha thứ, lần khác anh có lỗi gì cũng phải tha thứ cho anh đấy!
-          Dạ. Hì hì. Lần sau không được uống nhiều rượu thế nữa anh nhé?
-          Ừ! Anh hứa.
-          Cũng không được tự mình giận dỗi như thế, có việc gì cứ hỏi em, được không?
-          Ừ.
-          Anh lần sau không được giấu em chuyện gì nữa đấy nhé, một chuyện cũng không?
-          ...
-          Anh?
-          ...
-          Long?
Nghe bên tai hơi thở đều đều, anh mệt quá đã ngủ rồi. Tôi buồn cười vuốt vuốt tóc anh, sao lại tự làm khổ bản thân thế này. Có lẽ nếu không tìm ra cách giải quyết thì mọi việc vẫn mãi xoay vòng như thế này. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi nhắc đến vấn đề này. Làm thế nào mới tốt đây hả anh?
Chẳng lẽ qua nhiều lần bị từ chối, đã khiến anh như vậy sao. Nếu bây giờ tôi đồng ý thì mọi chuyện có khá hơn không? Còn gia đình anh thì sao? Tôi không muốn làm dâu một gia đình không chấp nhận mình.
Tôi hôn nhẹ lên mắt anh. Xin lỗi, đã làm anh buồn lòng.
*******************
-          Chị Anh! Giám đốc gọi chị.
Vừa vào công ty, một cô bé đồng nghiệp đã gọi tôi.
-          Ừ! Giám đốc nào em?
-          Tất nhiên là chị Linh rồi, chị ấy đang giám sát tổ chúng ta mà. Chị lên đi!
-          Cảm ơn em.
Mới sớm mà Hải Linh đã tìm thế này, không biết lại có chuyện gì nữa không.
Vào phòng thấy cô ấy vẫn đang làm gì đó, không tiện lên tiếng nên tôi im lặng đến bàn trà bên cạnh. Hôm nay cô ấy … phải nói là rất đẹp. Bình thường vốn cũng đã đẹp lắm rồi,  nhưng hôm nay tôi lại thấy cô ấy tươi hơn rất nhiều.
Chắc là cô ấy cảm thấy có người đang nhìn mình lên liền ngẩng đầu, tôi thấy vậy nhanh chóng gật đầu chào cô ấy. Hải Linh cũng nhanh chóng nở một cười với tôi.
Sự thực lúc đó tôi … nổi da gà. Từ lần đầu gặp mặt đến nay cô ấy chưa bao giờ cười với tôi như thế cả. Mà cũng mới vài ngày trước còn cau có vì bản thảo của tôi đấy thôi. Tôi rùng mình. Thời tiết lúc này khá lạnh, mà nhìn cô ấy như vậy tôi cứ ngỡ là sắp đóng băng.
-          Chị đến lâu chưa? – Cô ta đặt bút xuống rồi đến chỗ tôi.
-          Vừa mới. – Hỏi gì kì vậy, cô ta đồng ý tôi mới vào phòng này cơ mà.
-          Bản thảo của chị rất tốt, tôi sẽ cho tiến hành ngay.
-          Cảm ơn giám đốc. – sau một lúc im lặng, tôi lại lên tiếng. – Cô còn có việc gì không?
-          Chị có biết hôm qua là ngày gì không? – Cô ta nhìn tôi một lúc rồi chầm chậm hỏi.
-          … - Tôi lắc đầu, hôm qua là ngày tôi và tên kia cãi nhau. Không phải cô ta đến chuyện này cũng biết chứ?
-          Không có chuyện gì, chuyện tôi làm trước đây với chị, mong chị bỏ qua.
-          Chuyện gì cơ? – Tôi nhướn mày hỏi cô ta.
-          Chuyện tôi và anh Long. – Cô ta thở dài. – Tôi đã thông suốt rồi, có miễn cưỡng cũng không hạnh phúc. Tôi chúc chị hạnh phúc.
-          À ! Tôi cảm ơn. Tôi cũng mong cô sớm tìm được người mình yêu. – Tôi thật lòng chúc cô ấy. - Vậy tôi xin phép ra ngoài.
-          Chị … - Tôi đứng lại, đợi cô ấy tiếp tục. – Chị có thể sớm kết hôn với anh ấy không? Anh ấy đợi chị rất lâu rồi.
-          Có thể! – Tôi thoải mái đáp lời cô ấy. – Cô yên tâm, tôi cũng đợi rất lâu rồi. Cảm ơn cô, hy vọng chúng ta có thể làm bạn.
Trước khi ra khỏi phòng tôi còn không quên tặng cô ấy nụ cười thật tươi.
Rốt cuộc tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Từ ngày Hải Linh vào công ty đến nay, lần nào giáp mặt cô ấy tôi cũng rất khó chịu, có lúc buồn bực, có lúc lại áy náy. Hẳn là cô ấy yêu anh rất nhiều nên mới nói những lời đó với tôi.
Tôi vui vẻ về bàn làm việc, vội vàng lục túi xách tìm điện thoại để gọi cho người nào đó.
-          Anh đây!
-          Hì hì. Em đây.
-          Ừ!
-          Ừ!
-          Lam Anh?
-          Dạ!
-          Sao thế em?
-          Hì hì. Em đồng ý.
-          Đồng ý gì cơ em?
-          Đồ ngốc.
Tôi hồi hộp cúp máy. Công nhận mình cũng mặt dày mà, bây giờ đến cầu hôn cũng tự mình mở miệng trước. Tôi cười cười, ôm điện thoại. Thể nào người kia cũng gọi lại. Vừa nhắc tào tháo, đã thấy tào tháo gọi. Tôi thẳng lưng nhận điện thoại.
-          Alo, anh gặp ai?
-          Lam Anh?
-          Xin lỗi anh nhầm máy rồi ạ!
-          Trần Lam Anh!!!!!!!
Tôi đưa xa máy khỏi tai mình, tên này, đùa tí cũng không được.
-          Hì hì, anh gọi cho em có gì đấy?
-          Nãy em nói có thật không?
Nghe giọng anh nóng vội, lại lo lắng, máu đùa của tôi lại nổi lên.
-          Gì cơ ạ? Nãy nào? Lúc nào?
-          Khi nãy em gọi cho anh.
Ha ha. Tôi biết người này đang rất kiên nhẫn nên mới chịu khó giải thích lại thế này. Vậy tôi cũng không khách khí.
-          Có đâu. Em mới họp ra mà?
-          Trần …
-          A a được rồi!
-          Em còn đùa nữa em tin anh qua tận công ty em cầu hôn em không?
-          Xì. – Tôi bĩu môi. – Đến cầu hôn ngài cũng để tôi mở miệng trước, bây giờ đòi đến công ty tôi làm gì?
-          Bây giờ anh qua đón em nhé?
-          Thưa chồng, bây giờ vẫn còn là buổi sáng, nhà hàng, nến, hoa lúc này không lãng mạn. Bên cạnh đó, vợ của chồng của phải đi làm kiếm tiền nuôi chồng nữa.
-          Năm phút nữa anh qua. Cần thiết thì nghỉ làm, ở nhà anh nuôi.
-          Lưu Đức Long!!! Bây giờ em mà thấy anh trong vòng 3m em sẽ bỏ trốn đấy!!
-          Em! – Giọng anh bực bội.
-          Được rồi mà! Em đồng ý. Nếu bây giờ anh rảnh thì lên kế hoạch làm lễ đính hôn đi, em còn phải làm việc. Thế  nhé!
-          Khoan! – Anh chần chừ. – Vẫn phải làm tiệc đính hôn à?  Anh nghĩ cái đó không cần thiết, lại tốn kém. Đúng không em?
Hiếm khi thấy người này lại ăn nói nhỏ nhẹ, lại còn biết tốn kém, tôi có chút dở khóc dở cười. Lại lấy cả vấn đề tiền bạc ra mặc cả.
-          Dạ! Tùy anh! Tối gặp! Em làm việc đây!
-          Ừ! À …
-          Không nghe nữa! Trưa đừng tìm em! Em tự ăn trưa được! Em cảnh cáo, không được giở trò! Bye.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui