CHƯƠNG 5: CÙNG ĐI SIÊU THỊ
- Cô biết tên tôi rồi đúng không, tôi là Lâm, cô tên là gì? Cô sống ở miền trung à?
Một giọng nói vang lên đánh thức tôi trở về với hiện tại. Nếu không phải đã biết anh ta là Lâm thì có lẽ tôi đã nhầm với một ai đó. Giọng nói giống hệt hắn ta.
- Anh cứ gọi tôi là Cenci – tôi cực kì thích tên tiếng anh của mình, Cenci, Sand Sea, cát và biển, cũng là cái tên mà Quỳnh và Lan thường gọi tôi khi chúng tôi du lịch ở nước ngoài.
- Tên rất hay cũng rất ý nghĩa! – tuy là anh ta nói không lớn nhưng tôi lại nghe rất rõ.
- Anh biết ý nghĩa của nó? – trong giọng nói mình, tôi nghe được vẻ hốt hoảng. Chỉ trừ Quỳnh và Lan thì chỉ có hắn mới biết được ý nghĩ của tên tiếng Anh của tôi, ngay chính Quân còn không biết.
- À, không. Tôi chỉ cảm thấy vậy, hình như là có một ý nghĩa nào đó, cô mới chọn tên đó ình đúng không?.
- Vâng ! – tôi thở phào.
- Cô sao vậy?
- Không có gì. Chỉ là không mấy ai thấy tên tôi ý nghĩa lắm.
- Còn tên Việt Nam...
- Anh có thể gọi tôi là Cenci – biết là không lịch sự lắm, nhưng tôi vẫn ngắt lời hắn nhưng bằng tiếng Anh.
- Cenci, cô đi du lịch à? Hay định cư bên đây? À không phải định cư nhỉ, định cư sao ở khách sạn được?
- Tôi du lịch. – tôi lại trả lời bằng tiếng Việt.
Một cốc cacao nóng được mang lên, tôi chậm rãi ngồi thưởng thức, vừa uống vừa ngắm biển. Cát và biển, cát và biển ... đang nghĩ đến đó thì tôi lại nghe tiếng của người ngồi đối diện.
- Cô dùng xong chưa? Cô có cùng về khách sạn không?
- Tôi muốn đi đây chút việc. –tôi chẳng muốn ở cùng anh ta thêm nữa.
- Cô đi đâu? – trông vẻ mặt hốt hoảng của anh ta tôi cảm thấy buồn cười, cứ như là anh ta sợ tôi một lần nữa “ngâm” mình dưới biển vậy.
- Tôi đi siêu thị, muốn mua vài món ăn vặt.
- Tôi đi cùng cô. – anh ta đáp câu tốc độ còn nhanh hơn tôi dứt câu.
- Yên tâm, anh cứ về chăm sóc vợ mình, tôi không xuống biển lần nữa đâu. Tôi đi đây. Cảm ơn anh về cốc cacao, có dịp tôi sẽ mời lại anh.
- Tôi muốn đi siêu thị, mua một ít đồ cho vợ mình. Nhưng tôi không biết đường ở đây.
- ...
- Chỉ cần cô chỉ đường, lần sau tôi sẽ tự nhớ và tự đi .
- Đi thôi. –tôi cũng chẳng nỡ từ chối dù không muốn, nhưng anh ta có vẻ rất quan tâm vợ mình.
Mặc dù, tôi đúng là không giỏi ở khâu nhớ đường nhưng tôi IQ cũng không đến nỗi thấp, lại còn ở đây cả bốn tháng thì cũng thể quên mất con đường Carlisle mà mình thường xuyên đi này. Bốn tháng ở đây, ngoài đường đi dọc xuống biển thì tôi chỉ đi đến siêu thị để sắm vài vật dụng cần thiết cho bản thân. Ngay cả áo quần tôi cũng mua ở đây nữa. Siêu thị này gần, nên bình thường tôi cũng không muốn đi taxi, tiết kiệm những khoản vặt này thì tôi có thể trốn ở đây vài tháng, vừa tiết kiệm lại vừa như tập thể dục.
Vì ngại đi bộ với anh ta nên tôi đành phải chọn một chiếc taxi để đi đến Coles Supermarket. Thực ra thì Coles rất gần, chỉ cần đến ngã tư đường Carlisle rẻ phải sang Barkly là đến nơi. Chúng tôi cùng nhau bước vào Coles. Tôi thường đến siêu thị chỉ với lí do đơn giản là nó gần và tôi lười.
Tôi không hiểu anh này, lấy sức ở đâu ra mà nói nhiều đến vậy. Suốt trên đường đi, anh ta cứ luyến thoắng, mồm không bao giờ khép được, nào là khen thành phố đẹp, nào là khen những tòa nhà đẹp, khen con người ở đây thân thiện ... nhưng tôi chẳng có hơi sức nào để đáp lại anh ta. May mà chỉ đi cùng anh ta hai con phố, nếu đi xa hơn thì ...lần sau sẽ không đi cùng anh này nữa.
Hôm nay siêu thị này vừa mở thêm một quầy bán đồng hồ nam cao cấp Rolex. Quầy trang trí rất đẹp mắt, mọi người vào xem cũng rất đông. Lại thấy những cặp tình nhân, cùng nhau xem, cùng nhau thử. Tôi đi gần lại, ghé mặt mình vào tủ gương. Ngay từ xa tôi đã để ý chiếc đồng hồ, mặt màu xanh ngọc, dây bằng bạc, tuy đơn giản nhưng rất đẹp và rất tinh xảo. Tôi rất thích đồng hồ nam cao cấp và khi bé tôi đã nói với bạn bè mình rằng:
- Sau này nếu có thể thì món quà đầu tiên tớ tặng cho người mình yêu là một chiếc đồng hồ xịn đấy, bằng tiền của tớ đấy nhé. Tớ không hiểu sao, tớ rất thích đồng hồ nam, mà đàn ông thì ai cũng thích đồng hồ cả rồi. Sau này các cậu thấy tớ tặng ai đồng hồ thì tự hiểu đi nhé. Hô hô.
- Sau này cậu giàu thế á, giàu thế thì suốt ngày bảo chúng tớ là phải kiếm chồng giàu làm gì? Haha – đứa bạn khốn Quỳnh vừa dứt lời, thì mụ Lan ngay lập tức cười ha hả lên.
- Ta hận các người. Xí. Cái đồng hồ có nhiêu tiền đâu, tớ mua được một cái thì chồng tớ mở luôn được một tiệm, đợi đấy. Xí.
Tôi nhớ mình cũng đã từng rất tiết kiệm, tiết kiệm từng đồng một với ý định mua tặng Quân một chiếc đồng hồ, khi chúng tôi mới yêu nhau. Nhưng mãi đến hôm sinh nhật anh thì tôi vẫn không đủ tiền để tặng anh một chiếc. Thay vào chiếc đồng hồ, tôi tặng anh một chiếc áo sơ mi hàng hiệu, và anh cũng rất thích. Thấy khuôn mặt anh hạnh phúc cỡ nào khi nhận được quà của tôi, tôi dặn lòng mình, năm sau phải mua cho anh một chiếc đồng hồ mắc tiền hơn chiếc năm nay mà tôi định mua. Mà đời nào ai biết được năm sau tôi đã không còn ở bên anh.
- Cô thích à? Nhưng là đồng hồ nam cơ mà, cô tính tặng cho ai à?
Tôi không nhìn anh ta, vẫn chăm chú ngắm nghía chiếc đồng hồ rất đẹp kia, thầm trả lời cho bản thân mình.
- Tặng cho người tôi yêu nhất – “nhưng không thể, có lẽ tôi đã không thể gặp anh nữa rồi” nhẹ nhàng nói với lòng.
Nói xong tôi ngước lên nhìn anh ta. Thấy mặt anh ta có chút không tự nhiên, tôi liền hỏi :
- Anh sao vậy? Anh cũng thích cái này à? Nếu anh muốn thì tôi chọn chiếc khác.
- Cô có người yêu rồi à?- anh ta hỏi một cách lí nhí đến khó chịu.
- Sao? Trông tôi không như kẻ có người yêu à. Có rồi, tôi rất yêu người đó. Tôi cũng già thế này rồi cơ mà. Tôi cũng đã gần như là có chồng ... – tôi nói nhỏ nhất có thể để nhắc nhở bản thân mình.
- Sao cơ? Cô đã có ...
- Vâng tôi có người yêu! . – tôi đáp anh ta một cách nhanh nhất có thể, tôi không muốn ai nhắc đến chữ chồng kia. Không, tôi không hề có chồng.
- Cô rất yêu người đó sao?
- Yêu, yêu đến chết đi sống lại. – lần này, tôi trả lời người này một cách rất tự nhiên, giống như những người bạn lâu năm, không khó chịu, không dè chừng. Nếu đổi lại là người khác có lẽ tôi đã không lên tiếng.
- ...
- Anh muốn lấy chiếc này không? Nếu không, tôi lấy.
- Không, cô cứ lấy. Tôi có một chiếc vợ tôi tặng rồi. Cô cứ mua đi.
- ồ, sao tôi không thấy anh mang nhỉ? Vợ của anh chắc hẳn là rất yêu anh nên mới mua đồng hồ tặng anh đấy.
- Tôi cũng không biết.
Tôi không biết câu trả lời của anh ta là đáp án cho thắc mắc nào của tôi, có lẽ là anh ta không biết để đồng hồ vợ anh ta tặng ở đâu. Tôi cũng không tiện hỏi nữa nên rút ví và lấy thẻ đỏ ra. Suy nghĩ một hồi, tôi bỏ lại chiếc thẻ đỏ, và rút ra một chiếc màu vàng. Thẻ này là của tôi. Tôi mua làm gì nhỉ? Tôi không biết, tôi chỉ biết là tôi rất thích nó và nếu người kia mang chắc cũng sẽ rất đẹp.
Thở dài, lại nữa rồi, tôi lắc đầu. Có lẽ hôm nay gặp được một người giống hắn đến từng chi tiết thế nên hôm nay tôi mới vô tình nghĩ đến hắn nhiều như thế. Bốn tháng nay, đó là điều cấm kị, và đó là người duy nhất không được nhớ đến. Thôi thì hôm nay cho phép bản thân buông thả một lần vậy. Tôi quay lại hỏi người bên cạnh, nãy giờ trông anh ta cứ thất thần ra thế, chắc đang bận suy nghĩ là đã để chiếc đồng hồ vợ tặng ở đâu rồi.
- Anh muốn mua gì cho vợ?
- Yogurt nguyên chất.
- À, đằng kia.
- Cô không thích uống yogurt à?
- Không.
- Vì sao?
- Thích là thích, mà không thì là không. Tôi không thể nào lí giải được – hình như hôm nay tôi tỏ ra quá thân thiết với tên này hay sao mà tôi có cảm giác anh ta ngày càng muốn hỏi nhiều.
- Cô còn hận người đó không?
- Người nào? – tôi giật mình, tôi biết người này hỏi ai nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên là anh ta nhớ đến vậy và dường như không liên quan đến anh ta.
- Người khi sáng cô bảo giống hệt tôi. – anh ta không nhìn tôi vẫn nhìn vào quầy hàng.
- Anh hỏi để làm gì?
- À không, tôi chỉ tò mò thôi.
- Tôi không biết.
Có lẽ vì anh ta đã hỏi đúng vào một chuyện mà tôi đã giấu bấy lâu nay, một vấn đề mà tôi chưa bao giờ dám đối mặt, một câu hỏi được đặt ra bốn tháng nay là “ tôi còn hận hắn không?” nên tôi không thể nào tỏ ra bình thường với anh ta được. Anh ta chỉ là một người dưng, một người tôi mới quen, thế mà hôm nay đã chạm vào tất cả vết thương mà tôi cứ ngỡ là đã được điều trị trong bốn tháng vừa rồi. Và rồi tôi phát hiện rằng, chẳng có vết nào lành lặn cả, chỉ là tôi tự dối lừa bản thân mình.
Tất cả về người đàn ông kia, về những kí ức đau khổ của tôi, về cả vấn đề tôi có hận hắn hay không.
Chúng tôi cứ im lặng như thế cho đến khi về Cosmopolitan. Thì ra phòng của anh ta cùng dãy phòng với tôi. Đến phòng anh ta, thì tôi thấy cô vợ anh ta mở cửa phòng ra đón. Cô ấy chạy vù ra và ôm chặt lấy chồng mình. Trông hai người thật hạnh phúc. Tôi nghĩ, nếu mà hắn ta được một phần dịu dàng của anh này, có lẽ bây giờ chúng tôi đã không thế này. Tự cười cho những suy nghĩ mình, tôi đi vào phòng.
Phòng khách sạn ở đây được trang hoàng rất đẹp. Tôi rất thích, tôi chọn căn phòng có ban công ngắm biển. Nhìn lại những thứ mình mua khi nãy ở siêu thị tôi mới nhớ ra là mình có mua một chiếc đồng hồ. Tôi bất giác rùng mình. Tôi mua đồng hồ này cho ai cơ chứ? Sao không xài tiền của hắn mà lại mua bằng tiền của mình cơ chứ. Tim tôi đã chết, lòng tôi đã lặng, thì ai là người mà tôi yêu nhất để tôi tặng. Tôi đem nó ngắm ra một lần nữa. Rất đẹp, tôi công nhận chiếc đồng hồ này rất đẹp, vì nó mà tôi đã mất một nửa số tiền trong thẻ của mình, một nửa số tiền tôi đã dành dụm trong 3 năm, số tiền tôi tự làm để có tiền, không phải là tiền của hắn. Tôi thở dài rồi vén màn lên, đi ra đứng trước ban công hóng gió.