Thà Đừng Gặp Gỡ

Vinh Thiển ngồi vào trong xe thể thao của Hoắc Thiếu Huyền. Anh vẫn chưa khởi động ngay, lấy ra một bao thuốc, mùi hương ni-cô-tin lan
tỏa khắp xe rất nhanh. Lúc này trông Hoắc Thiếu Huyền có vẻ chán chường, Vinh Thiển tưởng tượng ra một màn có thể phát sinh trong căn phòng kia: “Vì sao anh không nhận điện thoại của em?”

Hoắc Thiếu Huyền lấy di động ra: “Đã chuyển qua chế độ yên lặng, Tiểu Thiển, tại sao em lại đến đây?”

“Hoắc Thiếu Huyền, anh cùng người phụ nữ kia…?”

“Nói đi đâu vậy?” Hoắc Thiếu Huyền hít vào một hơi thuốc: “Anh chỉ dành cho em thôi.”

“Nhưng hai người lại từ trong phòng đi ra…”

Hoắc Thiếu Huyền ngắm nhìn bộ lễ phục trên người cô: “Tiểu Thiển, con người
Lệ Cảnh Trình này, về sau em nên cách xa anh ta một chút.”

“Vì sao?”

“Nhìn không ra sao? Bụng dạ anh ta khó lường.” Hoắc Thiếu Huyền dụi tắt nửa
điếu thuốc còn lại, với tay ôm Vinh Thiển vào trong lòng, chiếc cằm kiên nghị đặt trên đỉnh đầu cô: “Em nợ anh ta một ân tình, anh sẽ trả, về
sau không có việc gì thì đừng tiếp xúc với anh ta.”

“Anh không muốn chạm vào cô ấy, vì sao lại ở chung một phòng với cô ấy?”

Ngón tay thon dài của anh đặt sau gáy cô, một câu cũng không muốn nói, bởi
vì có nói cũng đều là giả, nhưng anh luôn biết cái gì nên làm, cái gì
không nên làm.

“Tiểu Thiển, anh chỉ là đến đó chào hỏi Lệ Cảnh Trình. Em chỉ cần nhớ kỹ cho anh, cách xa hắn một chút là được.”

Vinh Thiển lờ mờ nghe được, nhưng trong lòng vẫn không thấy thoải mái. Hoắc
Thiếu Huyền như là một con ngựa hoang dã, thích tự do bay nhảy, chơi
đùa, chẳng qua là con ngựa này từ nhỏ đã bị thuần phục trong tay Vinh
Thiển, chỉ sợ là một ngày nào đó không cẩn thận, anh sẽ vùng vẫy thoát
khỏi dây cương chạy đi.

Sau khi trở lại trường học,
mấy ngày liên tục Chu Đình Đình cũng chưa lên lớp. Sinh viên ngành điêu
khắc thường phải đi ra ngoài kí họa phong cảnh dân gian, Vinh Thiển ở
nhà thu xếp quần áo, Cố Tân Trúc ở bên phụ giúp: “Lần này lại muốn đi
mấy ngày?”

“Gần lắm, chỉ ở lại một buổi tối thôi.”

“Thiếu Huyền có biết không?”

Vinh Thiển cúi đầu: “Nếu anh ấy tìm tới đây, mẹ nói với anh ấy, con sẽ không gọi điện thoại cho anh ấy.”

Cố Tân Trúc mỉm cười: “Lại giận dỗi?”

“Không có, không có.”

Mọi người trong nhà đều biết Vinh Thiển có tính nghịch ngợm, Cố Tân Trúc
nói khẽ: “Thiển Thiển à, đừng cứ hở chút lại cố tình gây sự, dù sao xảy
ra nhiều chuyện như vậy, Thiếu Huyền đối với con vẫn trước sau như một
…”

Vinh Thiển đem một nửa quần áo đã được xếp gọn ném vào trong va-li. Cố Tân Trúc thu lại thần sắc: “Không nói, không nói
nữa, là mẹ không tốt.”

Nơi kí họa cảnh dân gian nằm ở vùng ngoại thành, là một địa điểm du lịch, nhưng bởi vì giao thông bất
tiện, ngày thường cũng không có quá nhiều người đến đây. Tới gần bờ
biển, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, thầy hướng dẫn làm cho cô một
cái giá để vẽ, sau khi trở về phải làm thành một tác phẩm điêu khắc tính vào điểm thành tích giữa kỳ. Qua mười hai giờ, lúc này mọi người mới
được sắp xếp ăn cơm trưa. Vinh Thiển cùng Lâm Nam và các bạn trong nhóm
đi vào nhà ăn, nhưng khi tới nơi rồi mới biết được, đã xảy ra sự cố.

Chuyện là tất cả bàn ăn trong cửa tiệm đã được người khác đặt bao hết, thầy
hướng dẫn thương lượng vài ba câu với đối phương nhưng không có kết quả, thiếu chút nữa gây ra tranh chấp: “Chúng tôi đã đặt trước từ sớm, dựa
vào cái gì bây giờ lại nói không được?”

“Các người
cũng không đặt cọc tiền, huống hồ hôm nay có khách muốn bao hết, chẳng
lẽ có cơ hội buôn bán chúng tôi lại không làm?”

“Ui, nhiều người đẹp thế này?”

“Học viện nghệ thuật mà, trách không được cả đám lại có bộ dạng non nớt, xinh đẹp như vậy.”

Vài lời trêu ghẹo truyền đến, Vinh Thiển không khỏi nhìn vào bên trong, nói bao hết thật đúng là khoa trương, những người đó nhiều lắm cũng chỉ
chiếm một hai bàn, chỗ còn lại đều là ghế trống.

“Này, mấy cô em là chuyên ngành gì? Cử người đại diện lên múa hát một bài cho ông đây xem, nếu ông thấy hứng thú, nói không chừng có thể tặng mấy ghế trống cho mấy em.”

“Thầy, chúng ta đi chỗ khác ăn đi?”

Thầy hướng dẫn tức giận lắc đầu: “Ở đây chỉ có tiệm ăn này.”

Một anh chàng quần áo bảnh bao trông giống công tử bột, đứng dậy giữ chặt một bạn học nữ: “Em học trường nào thế?”

Thầy hướng dẫn tiến lên: “Làm gì vậy?”

Đối phương dùng một tay đẩy ngã thầy hướng dẫn xuống đất: “Con mẹ nó đừng có xen vào việc của người khác.”

Vinh Thiển đưa đồ trong tay cho Lâm Nam, Lâm Nam còn chưa kịp giữ chặt cô,
cô đã chen vào đám người đi ra ngoài: “Không phải là muốn nghe ca hát
sao? Chỉ cần các người vừa nghe, vừa có thể tiếp tục ăn được, vậy thì
hát thôi.”

Lệ Cảnh Trình quay đầu lại, nhìn thấy Vinh Thiển không sợ trời không sợ đất đứng ở phía trước, anh chàng kia
thấy bộ dạng cô xinh đẹp, tự nhiên dắt tay cô kéo đến trước mặt bàn anh: “Nhìn xem nhìn xem, một tiểu mỹ nữ tươi rói, nhiều lắm cũng khoảng 20
tuổi thôi.”

Lệ Cảnh Trình ngậm điếu thuốc trong
miệng, nheo đôi mắt ngắm nhìn cô. Những người cùng bàn bày ra vẻ mặt như hận không thể đi lên lột da con cừu nhỏ này, Vinh Thiển cũng nhìn đến
Lệ Cảnh Trình đang ngồi ở giữa: “Có micro không?”

“Có, có, có.” Người phục vụ đưa cho cô một cái.

Các sinh viên đứng sát cửa đều đưa tay lau mồ hôi lạnh, ai cũng biết, Vinh
Thiển có diện mạo xinh đẹp, gia thế tốt, mọi mặt đều tốt, chỉ là ngũ âm
trong giọng hát không được đầy đủ cho lắm.

Lại còn cố tình là ca khúc ‘Bài ca hứng khởi’.

…..

Đỉnh núi cao, hãy cùng tôi hướng về nó

…..

Anh chàng bên cạnh thiếu chút nữa bị chấn động văng ra ngoài. Tên còn lại trên bàn cắn môi: “Cái thứ kinh khủng gì thế này?”

Ngay cả Lâm Nam cũng muốn che lỗ tai lại.

Lệ Cảnh Trình lấy ra điếu thuốc, xuyên qua vòng khói trắng mờ ảo nhìn đến
vẻ giảo hoạt trong mắt Vinh Thiển, trông cô như càng lúc càng thêm hăng
hái.

…..

Yi-yi-yi, nếu nơi đây không có bạn, không có tôi

Yi-yi-yi, liệu sẽ còn có ai?

Yi-yi-yi, nếu nơi đây không có bạn, không có tôi

Yi-yi-yi, liệu sẽ còn có ai?

…..

“Con mẹ nó!” Rốt cuộc có người không nhịn được mắng chửi: “Sao lại có cái
loại nghệ thuật bệnh hoạn này? Muốn làm cho người khác không ăn nổi cơm
sao? Tắt đi!”

Lệ Cảnh Trình nhắm mắt lại, Vinh Thiển lại nâng cao giọng hát tiếp.

Lệ Cảnh Trình: “Câm miệng!”

Vinh Thiển trừng mắt nhìn: “Lặp lại lần nữa?”

Anh chỉ chỉ hướng bên cạnh: “Ăn cơm đi, trước khi ăn hết thì đừng mở miệng.”

Vinh Thiển nhún vai, đưa micro cho người phục vụ, cô nhón chân về phía cửa vẫy tay gọi to: “Này, các đồng chí, ăn cơm thôi!”

Mấy người bàn bên cạnh vẫn đang thảo luận, Vinh Thiển chỉ nghe được loáng
thoáng vài câu. Lâm Nam rón rén đi qua ngồi gần Vinh Thiển, hạ thấp
giọng nói: “Thiển Thiển, cậu thật không sợ trời không sợ đất sao?”

Vinh Thiển ném cho cô một ánh nhìn sắc bén: “Thiển Thiển ta đây có Hoắc lão đại hộ thân, sợ cái lông gì?”

“Suỵt, còn thầy hướng dẫn ở đây, cậu cẩn thận súng bắn trúng đầu chim.”

Bàn kế bên, đám người Lệ Cảnh Trình càng nói càng hăng, có người bên cạnh đùa giỡn đẩy đẩy cánh tay anh: “Thấy hứng thú sao?”

Khóe miệng gợn lên ý cười nhẹ, Lệ Cảnh Trình ghé sát tai hắn: “Sớm hay muộn cô ấy cũng là của tôi.”



Tại Vinh gia.

Hoắc Thiếu Huyền vẫn chưa xuống xe, người giúp việc trong nhà khom lưng trước của xe anh: “Hoắc thiếu.”

“Tiểu thư đâu?”

“Tiểu thư đi ra ngoài.”

“Đi đâu?”

“Cô ấy không nói, còn xách theo hành lý.”

Hai tay Hoắc Thiếu Huyền nắm lấy vô-lăng, mỗi lần Vinh Thiển ra ngoài đều
gọi điện thoại cho anh, lần này một câu cũng không nói.

“Dì Cố đâu?”

“Phu nhân hẹn bạn chơi bài, cũng đi ra ngoài.”

Hoắc Thiếu Huyền gật đầu, khởi động xe rời đi.

Trên lầu hai Vinh gia, Cố Tân Trúc cầm một cái tách đứng trước cửa sổ, bà nhấp ngụm cà phê, khóe miệng khẽ nhếch lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui