Thà Làm Đãng Phụ

Phó Lăng Việt thấy nàng ánh mắt sưng đỏ, vẻ mặt thần sắc tiều tụy, trong lòng đau lòng vạn phần.

Đi đến trước giường, hắn đem thân mình đơn bạc của nàng ôm trong lòng, ôn nhu an ủi nói: “Mặc kệ giữa chúng ta có ân ân oán oán gì, từ giờ trở đi đều không cần lại đi so đo được không? Phụ thân nàng lúc gần đi có nói muốn ta hảo hảo chiếu cố nàng, tuy rằng bi kịch soán vị này không thể né tránh, mà sự tình đã phát sinh, chúng ta…..sao không một lần nữa bắt đầu?” Hắn vốn lên kế hoạch chờ đại cục ổn định, sẽ lấy thân phận hoàng đế tiếp nàng hồi cung, không nghĩ tới sự tình lại diễn biến đến loại tình trạng này.

Triệu Tinh Nhung thờ ơ, từ trong lòng hắn, trên mặt xả ra một chút cười lạnh. “Ngươi cho là….sự tình phát triển cho tới loại tình trạng hôm nay, ta còn sẽ lại tin tưởng ngươi sao?”

Phó Lăng Việt sắc mặt rùng mình, hai tay dùng sức cố giữ đầu vai nàng, lực đạo càng mạnh, suýt nữa bóp nát xương cốt của nàng.

Nàng giận, hắn lại càng giận!

“Nàng đã không thể lựa chọn, hiện tại phụ thân nàng tự tay đem nàng giao phó cho ta, nàng lại là mẫu thân sinh ra con ta, giữa chúng ta đã gắt gao dây dưa cùng một chỗ, tuy rằng ta biết lợi dụng nàng khiến nàng rất tức giận, nhưng là Ninh Thiện, đừng quên lúc trước là nàng đến trêu chọc ta trước.”


Phó Lăng Việt đương nhiên tức giận, vì nàng, hắn do dự quá nhiều điều, thậm chí ngay cả đại kế báo thù cũng một lần lại một lần buông tha, chính mình dùng hết tâm tư, đến cuối cùng, lại đổi lấy một câu không hề tín nhiệm của nàng?!

“Phó Lăng Việt, ta cũng nhớ rõ, khi đó ngươi rõ ràng thực chán ghét ta, mà sau lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đem ta thú vào cửa, có phải hay không từ thời điểm bắt đầu, ta cũng đã là một quân cờ trong tay ngươi?” Phó Lăng Việt bị nàng hỏi giật mình sửng sốt một đoạn thời gian thật dài.

Triệu Tinh Nhung chậm rãi tránh khỏi ôm ấp của hắn. “Ngươi không cần trả lời, dù sao sự tình phát triển cho tới loại tình trạng hôm nay, cho dù ngươi tiếp tục nói những lời thương tổn ta, ta cũng sẽ không đi tìm cái chết.” Tâm đã chết, giờ phút này nàng chính là một cái xác không hồn, nàng cũng không để ý làm gì.

Hắn đau khổ từ chối một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Đúng vậy, lúc trước quyết định nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng thú nàng tiến gia môn, đại bộ phận nguyên nhân thật là vì lợi dụng nàng, nhưng là…..” Thấy nàng chu môi khẽ nhúc nhích, hắn vội vàng che cái miệng nhỏ bé của nàng lại, hướng về phía nàng lắc lắc đầu. “Nhưng là lợi dụng của ta, cũng không phải cái loại lợi dụng như nàng tưởng tượng, đó là người ngoài đều nói ta cùng thái tử có quan hệ ái muội, trên thực tế….” Hắn nói tiếp, “Cái thái tử giả kia xác thực đối với ta ở phương diện kia có ý tứ, nhưng bởi vì hắn là cấp dưới của ta, ta không nghĩ bởi vì cảm tình tư nhân của hắn mà ảnh hưởng toàn bộ đại kế của ta, cho nên mới nhận hoàng mệnh, thú nàng vào cửa. Vốn tưởng rằng sau khi thú tiến gia môn chỉ cần đối với nàng bỏ mặc, dù sao nàng chỉ là nữ lưu, hơn nữa….hơn nữa thực ngốc thực đần….”

Khi đó Đoàn Ninh Thiện xác thực cho hắn loại ấn tượng này. “Làm cho ta ngoài ý muốn là, cùng nàng ở chung một thời gian, ta cư nhiên….không chịu khống chế mà yêu thương nàng.”

Đây là hắn nói thiệt tình.

Hắn từng vô số lần tại cảm giác lốc xoáy này giãy dụa bồi hồi, biết rõ yêu thương nàng hậu quả tất yếu sẽ ngăn cản cước bộ báo thù của hắn, nhưng vẫn là không có biện pháp không chế tâm mình.

Cho nên khi hắn đánh mất lý trí vốn có, đột nhiên nhìn thấy bức họa nàng vẽ mẫu thân, mới có thể giống như vị sét đánh đến thất kinh.

Ngay lúc đó hình ảnh mẫu thân lại ập về, chỉ có thể dùng rùng mình để đối mặt nàng, tra tấn lẫn nhau một đoạn thời gian dài, hắn mới rốt cục nhận rõ tâm ý của mình


Hắn yêu nàng, căn bản không chịu nổi hậu quả mất đi nàng.

Cho nêu sau khi nhận định được chuyện này, hắn thay đổi sách lược, phàm là mỗi một sự kiện đều cấp cho mình có đường lui, chính là không hy vọng tương lai có một ngày, Đoàn Ninh Thiện sẽ hận mình đến tận xương, bởi vì mất đi nàng liền mất đi hết thảy.

Mà hắn nói đến thâu tâm đào phế, chỉ đổi lấy trầm mặc của Triệu Tinh Nhung.

Phó Lăng Việt hoảng loạn, vốn nghĩ rằng chỉ cần giải thích rõ ràng, nàng sẽ giống như trước tha thứ cho hắn, không nghĩ tới nàng chính là lẳng lặng ngồi, không có chút phản ứng.

Hắn sợ hãi ôm chặt lấy nàng, tựa như đứa nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ bất lực. “Ninh Thiện, nàng là của ta, kiếp này hay kiếp khác đều là của ta, ta không cho phép nàng nghĩ nhiều, ta đã phái người đến chùa Thanh Sơn đón con, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại bên người ta, ta cam đoan từ nay về sau sẽ đối xử tốt với mẹ con nàng, đáp ứng ta….Xin nàng…..” Triệu Tinh Nhung nghe hắn một hơi nghẹn ngào cầu xin, ở sâu trong nội tâm không khỏi dao dộng.

Thay đổi triều đại tuy là bi kịch các đời hoàng thất không thể tránh khỏi, mà…..một khi loại chuyện này rơi xuống trên đầu mình, hơn nữa nàng vẫn là bị người kia lợi dụng, trong lòng oán hận rối rắm lại có thể nào dễ dàng xóa bỏ….

Tháng chín năm Thiên Khải, Nam triều rốt cục thay đổi triều đại, Tể tướng Lận Viễn Ngạn được chúng thần ủng hộ đăng cơ làm hoàng đế.


Trong thiên hạ đều nói, Nam triều có thể có phồn vinh phú cường như hôm nay, đều là kết quả Tể tướng nhiều năm qua kinh doanh, hơn nữa Nam triều đối với đế vương thể chế không giống quốc gia khác, không có nhất định phải là hoàng gia truyền con nối dòng mới có thể nhậm chức.

Nam triều dân chúng tin tưởng, vị Tể Tướng ngày xưa, hôm nay là Phò mã gia đăng cơ, trở thành vua một nước, chắc chắn dẫn dắt Nam triều đi đúng hướng, tương lai phồn vinh.

Mà Ninh Thiện công chúa do hắn cưới hỏi đàng hoàng, khi hắn đăng cơ, đồng thời được sắc phong làm Ninh Thiện hoàng hậu.

Chính là làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là, ngay tại ngày hắn chính thức đăng cơ, hoàng hậu Đoàn Ninh Thiện lại ly kỳ mất tích.

Cái chuyện đại sự này, đồng thời trở thành chuyện lạ lưu lại trong lịch sử Nam triều …..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận