Nay nhìn đến cô dâu mới trải qua kiếp nạn, phi thường ân ái, lão rốt cục buông được khối đá lớn trong lòng, có thể trở về cũng lão bạn cũ Thái Bạch Tinh Quân chơi cờ phẩm trà nói chuyện phiếm cưa em gái….
Mà lão bên môi hé ra ý cười tính kế, lại bị Triệu Tinh Nhung bắt gặp, Nguyệt lão có chút chột dạ, “Ách…..nếu như vậy, ta cũng không quấy rầy vợ chồng nhỏ các ngươi tiếp tục ân ái, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, sau sẽ không gặp lại a.”
Vừa dứt lời, vốn dĩ bên trong sáng ngời chói mắt, lại khôi phục nguyên dạng, chỉ còn lại có Triệu Tinh Nhung cùng Phó Lăng Việt bốn mắt nhìn nhau.
Mắt thấy nữ nhân yêu thương của mình sẽ không ly khai, hắn kích động vạn phần, một phen hung hăng đem nàng ôm vào trong ngực, “Ninh Thiện…..Không, Tinh Nhung, ta hiện tại đột nhiên cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, nàng đều không cần lại rời khỏi ta, được không?”
Triệu Tinh Nhung đương nhiên nguyện ý, nhiều ngày buồn khổ đọng lại trong lòng rốt cục có thể giải thoát, nàng so với bất luận kẻ nào đều vui vẻ hơn.
Chẳng qua…..Nàng đột nhiên hung hăng trừng mắt hắn, “Phó Lăng Việt, vừa mới Nguyệt lão nói chàng đều nghe rõ rồi chứ, đã có ta, từ nay về sau không cho phép chàng nạp thiếp thú phi, câu tam đáp tứ, cái gì thanh lâu nữ tử, thiêm kim danh viện hết thảy cũng không được chọc vào, nếu không…..”
Hắn vội vàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, mặt đầy ý cười.
“Bên người ta đã có nàng, ta nào còn có tâm tư muốn nữ nhân khác? Huống chi, kế hoạch tương lai của vi phu cũng không phải là vội vàng xem mỹ nữ, mà là vội vàng cùng nương tử nàng sinh nhiều tiểu hoàng tử, tiểu công chúa, làm cho hoàng cung chúng ta trở nên phi phàm náo nhiệt.”
Thấy hắn không đứng đắn như vậy, Triệu Tinh Nhung không biết là nên xấu hổ hay nên tức giận, cho tới khi nụ hôn của hắn đặt lên môi nàng, ưm vài tiếng, cả người xụi lơ ở trong lòng hắn.
Bên ngoài ánh trăng tròn đầy, mà bên trong cũng là một mảnh kiều diễm, xuân sắc vô hạn…..
Trải qua ba năm sau, Nam Triều Bắc quốc hợp tác vui vẻ, quân chủ hai quốc rốt cục quyết định ký kết hiệp nghị liên minh.
Hai nước giao hảo, dân chúng tự nhiên được lợi không phải là ít, cho nên dân chúng hai nước ước gì hai nước mau chóng kết minh, càng hy vọng hai nước lớn tài đức sáng suốt quân chủ thống trị, cùng nhau đi tới phồn vinh phú cường, cho nên, vào một ngày ánh mặt trời chiếu rọi, ánh nắng trải dài khắp nơi, quân chủ hai nước rốt cục gặp mặt.
Bọn họ vốn chính là huynh đệ cùng mẹ, Phó Lăng Việt sở dĩ có thể thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế Nam triều, tự nhiên là có hỗ trợ từ quân vương Bắc quốc.
Hai huynh đệ mặc dù rất ít gặp mặt, nhưng cảm tình thủy chung như một.
Lần này bọn họ gặp nhau vì quốc sự, bên người tự nhiên không thể thiếu người bọn họ yêu.
Triệu Tinh Nhung sau khi được phong làm Nam triều hoàng hậu, đối với bên ngoài như trước dùng danh tự Đoàn Ninh Thiện, nhưng bên trong, Phó Lăng Việt sẽ thực vô cùng thân thiết kêu nàng tiểu Nhung Nhung.
Hắc, từ sau khi Lăng Việt biết linh hồn của nàng là đến từ nơi xa xôi thế kỷ hai mươi mốt, vốn tưởng rằng hắn sẽ bị mình dọa, không nghĩ tới năng lực thích ứng của hắn siêu cường.
Chẳng những không đem nàng trở thành quái vật, ngược lại còn khiêm tốn hướng nàng lãnh giáo tri thức cùng chân lý của thế giới tương lai, ngược lại dùng trong phương diện trị quốc.
Trải qua ba năm ngắn ngủi, Nam triều quốc lực nhờ hắn thống trị mà mở rộng vài lần.
Lần này cùng hắn đi sứ Bắc quốc, nghe nói là muốn cùng huynh trưởng nhiều năm không gặp của hắn, cũng chính là quân chủ Bắc quốc gặp mặt, Triệu Tinh Nhung phát hiện chính mình lại có mấy phần chờ mong.
Nghe đồn Bắc quốc quân chủ Phó Lăng Ngọc, cá tính thâm trầm lãnh khốc, phong cách hành sự bá đạo cường hãn, hơn nữa hậu cung mỹ nữ như mây, cuối cùng lại quỳ gối trước váy một vị công chúa không được sủng ái của Lang quốc, nàng thực muốn nhìn một chút, vị công chúa Lang quốc kia đến tột cùng là có cái sức quyến rũ gì, lại làm cho duy ngã độc tôn Bắc quốc quân chủ sủng duy nhất mình nàng.
Đế vương hai nước rốt cục gặp mặt, Triệu Tinh Nhung tinh tế đánh giá diện mạo tuấn mỹ bức người, khí chất cuồng quyến càng hơn Lăng Việt vài phần, nhưng ngũ quan lại cùng hắn có vài phần giống nhau, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Mà vị quần áo hoa lệ đứng bên cạnh hắn kia, một thân nữ tử quý khí, chỉ sợ cũng là vị công chúa không được sủng ái của Lang quốc Hồ Duyệt Nhi đi.
Hai vị hoàng hậu lần đầu gặp mặt, tránh không được một phen xã giao khách sáo.
Đế vương gia lễ nghi thật nhiều phiền phức, Triệu Tinh Nhung thật sự cảm thấy nhàm chán, may mắn Lăng Việt đối với nàng yêu cầu cũng không nhiều, nếu không nàng thật sự sẽ lại lần nữa có ý tưởng quật khởi trốn khỏi nhà.
Thừa dịp khi quân chủ hai quốc nghị sự, nàng lấy cớ chính mình có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, kết quả một người trộm đi dạo chung quanh ngự hoa viên trong hoàng cung Bắc quốc.
Nhiệt độ ở Bắc quốc không thể so với Nam triều ấm áp, mà hiện tại đúng là mùa xuân hết sức ấm, trong vườn nở rộ đủ loại kiểu dáng kỳ hoa dị thảo, nàng nhìn đến rất hưng phấn.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, thực cảm thấy có chút nóng.
“Ninh Thiện hoàng hậu, đừng thấy Bắc quốc chúng ta khí hậu đối với người Nam triều ấm áp, buổi trưa ánh mặt trời vẫn là thực độc, tia tử ngoại quá mạnh, cẩn thận đối với làn da của người tạo thành thương tổn nha.”
Triệu Tinh Nhung ngoảnh lại, đã thấy một nữ nhân chậm rãi hướng mình đi tới, trên mặt lộ vẻ mỉm cười khéo léo, chính là Hoàng hậu Bắc quốc Hồ Duyệt Nhi.
Đối phương không có vờ khoan dung, cũng không có miệng trào phúc sắc bén, thực giống một vị đại tỷ tỷ hiền lành dễ thân, tính tình thật tốt đang khuyên bảo mình.
Nàng hì hì cười, “Không sao, ta da thô thịt dày không sợ phơi nắng, ánh mặt trời tổn thương không được ta.”Dứt lời, nàng đột nhiên cảm thấy đối thoại như vậy giống như nhiều năm trước từng phát sinh qua.
Mờ mịt nhớ ra chính mình khi ở thế kỷ hai mươi mốt, có một vị tiếp viên hàng không đáng yêu xinh đẹp, lúc ấy cũng cùng mình nói qua những lời như vậy.
Đợi chút, vị hoàng hậu Bắc quốc này, vừa mới lại còn nói đến tia tử ngoại?
Danh từ tia tử ngoại này không phải thế kỷ hai mươi mốt mới có sao?
Ngay tại lúc Triệu Tinh Nhung kinh ngạc vạn phần, đồng thời, đối phương cũng ngây dại.
Nhìn lẫn nhau thật lâu, cho tới khi hai người đồng thời vươn tay, chỉ vào đối phương lớn tiếng nói – –
“Cô là vị hành khách ngồi ở cửa sổ kia?”
“Cô là cái vị tiếp viên hàng không xinh đẹp kia?”
“Cô cũng đi vào thời không này?”
Một câu cuối cùng, hai người trăm miệng một lời hô.
Hiển nhiên, các nàng đều ở thời đại này tìm được hạnh phúc rồi.
[Toàn thư hoàn]