Lục Triết Hy nhoài người tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Lại nữa! Lại cơn ác mộng đó!
"Hộc... hộc..."
Anh thở mạnh, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi.
Sao lại như vậy?
Anh có một linh cảm chẳng lành về chuyện sắp xảy ra. Anh sợ, rất sợ Hoàng Hiểu Long sẽ vứt bỏ mình.
"Không... không có chuyện đó đâu... Bình tĩnh, sẽ không sao cả..." Anh ngồi thu mình lại, hai tay đan vào nhau ôm chặt lấy bả vai đang run rẩy và miệng không ngừng lặp lại câu nói đó để an ủi bản thân.
Mấy giờ rồi? Sao anh ấy không quay lại...
Cạnh! Một âm thanh vang lên khiến anh giật mình.
Lục Triết Hy nhìn cánh cửa phòng bị mở tung ra không biết từ bao giờ nhưng không thấy ai xuất hiện cả...
"Trần Hạo, là anh sao?"
Không thấy ai trả lời.
"Hay là anh, Hiểu Long?"
Dần dần, nỗi sợ trong anh lại tăng lên gấp bội khi anh nhìn xuống giường...
Sau đó...
Con ngươi trong mắt anh co rút dữ dội, gương mặt anh tràn ngập sự khiếp sợ.
Chưa kịp thốt lên thì một kẻ vốn chờ sẵn ở dưới đó lao lên, một tay bóp cổ anh, một tay đem khăn tẩm thuốc mê bịt kín mặt anh.
"Ưm..."
Đầu óc anh trở nên mơ hồ, mệt mỏi. Anh bất lực nhắm mắt lại... sau đó thì không nhìn thấy gì nữa...
...
Trần Hạo tâm trạng nhức nhối bước ra từ phòng phẫu thuật.
Chết tiệt! Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì chứ?
Anh bực tức, trong lòng chửi thề một câu. Hôm nay, từ sáng đến trưa anh đã thực hiện liên tiếp bốn ca phẫu thuật. Bộ trang phục anh mặc dính đầy máu tươi. Anh vào nhà vệ sinh rửa tay rồi thay đồ.
Anh quay lại xem Lục Triết Hy thế nào rồi. Nhưng bước vào phòng, trên giường bệnh lại trống trơn...
"Lục Triết Hy!!!"
Trần Hạo mặt biến sắc gọi tên anh. Trên Hạo nhìn khắp cả căn phòng không thấy bóng dáng ai cả.
"Chân cậu ta chưa hồi phục, thế quái nào lại biến mất được. Phải rồi, camera..."
Trần Hạo vừa định bật điện thoại lên thì...
Vút!
Anh giật mình một cái, cơ thể theo phản xạ gập người xuống tránh được một cú đánh lén từ phía sau.
Trần Hạo nhanh như cắt hai tay chống xuống sàn nhà rồi xoay mạnh người về phía sau ngáng chân kẻ đánh lén. Gã mất thăng bằng ập xuống sàn nhưng lại vội đứng phắt dậy. Trần Hạo đứng thẳng dậy thấy một kẻ mặc trang phục đen, đội mũ che kín đầu, mắt kính cùng khẩu trang đen cầm một cây gậy sắt.
Anh trầm giọng:"Mày là ai? Là mày đã bắt Lục Triết Hy sao?"
Gã không nói gì vung gậy đánh tới. Trần Hạo thân thủ nhanh nhẹn tóm được cổ tay hắn dùng sức bóp thật chặt khiến gã buông gậy ra. Tiếp tục, anh đạp lên đầu gối ép gã quỳ xuống. Anh vặn ngược hai tay hắn ra đằng sau, giọng lạnh lùng:"Tao hỏi lại một lần nữa. Mày đem Lục Triết Hy đi đâu rồi?"
Nói xong "rắc" một tiếng, tay anh đặt ở bả vai gã, xoay mạnh một phát khiến toàn bộ xương ở cánh tay phải gã bị bẻ gãy.
"AAA!"
Gã đau đớn hét lên nhưng không hề trả lời anh.
"Rắc"
Trần Hạo tiếp tục làm như thế đối với bả vai trái của gã.
"Khốn khiếp!" Trần Hạo hết kiên nhẫn, lúc này tay anh chộp lấy yết hầu của gã:"Tao đến đếm 3 mày còn không trả lời thì tao sẽ bẻ gãy cổ mày."
"Một...hai..."
Đoàng!!!
Một viên đạn từ phía sau bất ngờ tấn công anh. Vậy mà anh chỉ cần nghiêng đầu sang phải một chút là có thể tránh được.
"Còn có đồng bọn nữa sao?" Trần Hạo nhắm vào gáy của gã đánh thẳng xuống. Gã bất tỉnh ngay lập tức.
Sắc mặt anh tức tối quay lại nhìn kẻ vừa bắn lén mình.
Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của anh, hắn ta sợ quá liền nổ ba phát súng.
Trần Hạo vừa tránh vừa tiếp cận sau đó anh đến gần đâm một mũi kim tiêm vào cánh tay hắn.
Hắn chỉ thấy cánh tay đau nhói thậm chí không cử động được nữa, cử động của cơ thể ngày càng chậm.
Anh nói:"Thế nào? Thuốc tao tự chế đấy! Tay mày đã bị tao phế rồi. Thuốc sẽ ngấm khắp cơ thể mày, chỉ sau một giờ nữa thôi mày sẽ hoàn toàn thành kẻ bại liệt!"
Hắn biết Trần Hạo không hề nói đùa, nhưng lại không có chút sợ sệt. Hắn đem nòng súng đặt vào cánh tay bị kim đâm trúng. Thế rồi...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Trần Hạo sửng sốt không thể ngờ được hắn tự bắn vào cánh tay mình, bắn đến khi nào cánh tay đó rơi xuống đất!
Máu từ bả vai hắn tuôn ra như suối. Hắn cố nén đau giơ súng lên bắn Trần Hạo.
Anh quay mặt tránh nhưng đến khi nhìn lại thì hắn đã chạy mất...
"Đứng lại!"
Trần Hạo quá ngạc nhiên khi hắn bị thương mà có thể chạy được xa như vậy. Anh phải lần theo vết máu mà đuổi.
Đến khi anh bước chân ra khỏi bệnh viện thì...
BÙM!!!
Trần Hạo cả kinh quay đầu lại nhìn bệnh viện đã bị nổ tung!!!
Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ kim loại, gạch ngói,... Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung. Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào la thảm thiết của những người còn ở bên trong...
...
Cùng lúc đó, biệt thự Hoàng gia.
Một mình Hoàng Hiểu Long đấu với hai tên vệ sĩ người Pháp. Trái ngược hoàn toàn với tên vệ sĩ đang nằm gục dưới sàn kia, hai kẻ này lại được đào tạo chuyên nghiệp không phải hạng vừa khiến Hoàng Hiểu Long có chút khó khăn.
"Mẹ nó!" Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi, tức tối chửi một câu trên người hắn đã bị thương tuy nhiên hai tên vệ sĩ kia cũng đã gần đuối sức. Nói tóm lại thì, hai bên ngang sức nhau.
Những người giúp việc trong nhà không ai dám đến gần. Họ chỉ còn một cách la gọi điện cho đám người hay đi cùng Hoàng Hiểu Long. Nhưng không gọi được cho Trần Hạo, gọi mãi vẫn không thấy Viên Thành hay Trương Hoàn tới.
Hắn thở hồng hộc, gằn giọng nói:"Mẹ chúng mày, đây là địa bàn của tao. Hôm nay tao mệt rồi. Biến mẹ đi. Tự tao hôm khác sẽ tìm đến chúng mày!"
Vệ sĩ đáp lại:"Nói thì dễ lắm!"
Tên còn lại:"Chuyện chưa xong đâu!"
Hai tên kia định xông vào đánh tiếp nhưng...
"Đủ rồi, dừng lại đi!" Lucie Ludwig hớt hải chạy tới đứng chắn trước hai tên vệ sĩ và Hoàng Hiểu Long:"Về thôi, đừng gây chuyện nữa!"
Vệ sĩ:"Tiểu thư, cô không thể khiêm nhường như vậy được. Hắn ta vì một gã đàn ông không ra gì mà từ chối cô. Chuyện này để lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cha cô..."
Hoàng Hiểu Long nghe được câu đó, cơn tức giận lại bộc phát, máu nóng dồn hết lên nào. Hắn rống lên.
"MÀY NÓI AI KHÔNG RA GÌ?"
Lửa giận mù mắt, hắn cứ thế giơ nắm đấm lên lao tới, nhưng cứ tốc độ như vậy thì hắn sẽ đánh trúng Lucie Ludwig.
"Tiểu thư! Mau lùi lại!"
Tên vệ sĩ không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên.
Rất may, Viên Thành và Trương Hoàn đã kịp thời xuất hiện cản hắn lại.
"Hoàng thiếu, cậu bình tĩnh đi."
"Buông tôi ra, tôi phải đập chết nó!" Hắn điên cuồng gãy giụa.
"Chuyện đó... để sau đi, quan trọng hơn..." Sức lực của hắn quá kinh khủng, hai người mỗi người giữ một cánh tay hắn mà cảm thấy vô cùng khó khăn!
Viên Thành nói:"Quan trọng hơn là... LỤC TRIẾT HY MẤT TÍCH RỒI!"
Như sét đánh ngang tai, Hoàng Hiểu Long khựng người lại một lúc lâu. Mãi hắn mới run run hỏi lại:"Anh nói cái gì?"
Viên Thành đáp:"Thực ra... tôi chưa rõ tình hình lắm, vừa mới nghe Trần Hạo nói như vậy..."
"ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI!!!" Hắn gào lên!
Trương Hoàn nói:"Chúng tôi đùa cậu làm gì. Tạm dừng việc đánh đấm vô nghĩa này đi! Mau tới chỗ Trần Hạo thôi!"
Không... không thể nào! Triết Hy... Cầu xin ông trời! Cầu xin người ngàn vạn lần đừng để Lục Triết Hy của tôi xảy ra chuyện gì!!! Cầu xin người!!!
Hắn lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu, chỉ mong rằng Lục Triết Hy vẫn còn được bình an...