Hắn nằm bẹp dí ở nhà suốt 2 ngày.
“Hòang, em có nhà ko?” – Tiếng gọi vang vọng giữa trưa cứ chói chang. Hắn lờ mờ ngồi dậy, đầu quay vòng. Hắn bắt đầu nhớ tới bi kịch của mình. Mai có lẽ hắn ghé bệnh viện coi sao…
Chị Nguyệt cười tươi ở ngòai cổng nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn cũng cười. Với hắn mà nói, chị Nguyệt như chị ruột vậy. Hồi bé khi mới dọn tới đây, chiều thứ bảy nào chị cũng mua bánh canh cho hắn ăn. Mỗi khi giận ba hay má, hắn thường kiếm chị. Chị đẹp trong lành lắm… Nếu mà hắn bằng hoặc lớn hơn chị, có lẽ hắn đã yêu chị cũng ko chừng.
“Mặt em xanh quá, có sao ko?” – Nét mặt chị lo lắng. Hắn kéo cổng để chị vào – “Ngủ nhiều nên thế.”
……
Chị đến gửi cho hắn 1 tấm thiệp cưới. Khá bất ngờ, nhưng hắn cũng thấy mừng cho chị. Hình như, chị đã 26?..
“Anh nào có phước thế?” – Hắn nhìn vào tờ thiệp hồng. Ngày kia.
“Em làm phụ rể giúp chị nhé? Anh ấy ko có nhiều bạn bè… Mà chị cũng muốn em…” – Chị tỏ ra ngần ngại, đưa tay vén tóc ra sau và cột lại, chị tiếp – “Được ko…?”
Lời đề nghị làm hắn thấy buồn cười, cái thằng như hắn mà làm phụ rể cho ai? Hắn cứ cười khằng khặc, nhưng nhìn vẻ mặt chị ra chiều nghiêm túc, hắn cố kiềm lại, hỏi 1 câu khác “THế ai là phụ dâu?”
Chị Nguyệt ngập ngừng giây lát, rồi nháy mắt – “Hôm đó thì biết..”
Hỏi vậy chứ hắn cũng đoán ra. Chị có đứa em gái nhỏ hơn hắn 3 tuổi, cũng xinh. Nào giờ chị luôn thích cặp đôi 2 đứa. Nhưng hắn ko muốn đùa với cô bé, ít ra, vì đó là em gái chị. Và kiểu như cô ấy, ko hợp với hắn…