Hắn tranh thủ buổi sáng ghé bệnh viện. Chụp X-Quang và CT não.
“Cậu đã biết tình trạng của mình rồi phải ko?” – Ông bác sĩ hỏi e dè. Hắn gật đầu – “Rồi.”
“Cậu có muốn phẫu thuật ko?” – Vị bác sĩ ko hề tỏ ra vòng vo. Hắn vuốt mặt – “Bao nhiêu phần trăm thành công?”
“15%” – Bác sĩ tựa đầu vào ghế, trầm tư. Hắn ngước mặt lên trần thở sâu. “Ok, cháu mổ”
…………
Hắn đi thẳng ra ngòai phòng thủ tục, điền 1 lô 1 lốc các giấy tờ. Ở các mục Thân nhân, hắn đều ghi Ko cha, ko mẹ. Đến đoạn “Sẽ liên lạc cho ai nếu tử vong? (Bắt buộc)” – Hắn dừng bút thẫn thờ 1 lúc lâu. Rồi hắn viết – “Thanh Long”
“Có lẽ tao đã quá tàn nhẫn với mày phải ko Long?”- Nghĩ đến cái việc thằng Long nhận tin đó, chắc nó chịu ko nổi. Hắn, xóa đi - và thay vào chữ “Yến Ngọc” và kèm theo số điện thoại. Dù sao thì cô ta đã biết mọi chuyện.
“Tuần sau cậu tới đóng viện phí và chi phí phẫu thuật. Nhập viện trước 5 ngày mới mổ.” – Cô y tá dặn dò. Hắn cho cái tấm giấy hẹn vào túi quần, và bắt đầu thấy căng thẳng. Hình như hắn đang sợ…
Hắn gọi Linh.
…
“Anh ko ra đó nữa à?” – Linh hơi khó khăn để mở miệng hỏi. Càng lúc, Linh càng thấy hắn xa cô. Ánh mắt người ấy cứ lang thang ở đâu đó. Linh thấy lòng xót xa và nuối tiếc vô hạn.
“Chắc ko.” – Hắn nhìn Linh cố như say đắm mà lại chẳng hề để tâm – “Em còn yêu anh ko vậy?”
Câu hỏi đột ngột làm Linh hoang mang. Yêu ư? Dĩ nhiên. Nhưng…
“Khó trả lời vậy sao?” – Hắn cười gàn dở. Lôi trong túi ra 1 cái kẹp tóc – “Tặng em, quà chia tay.”