Hắn ngước lên và lắc đầu – “Ko sao”. Khi hắn còn định hỏi điều gì thêm, thì chị Nguyệt đã kéo cả hai ra để cùng chụp ảnh kỷ niệm.
“Một, hai… ba!” – Ông thợ bấm máy. Đèn sáng lóa.
“Hai đứa chụp với nhau 1 tấm nha!” – CHú rể hiền lành đề nghị. Hắn ái ngại, nàng càng rụt rè hơn. Ông thợ tỏ ra vội vã, hối gấp – “Cô cậu đứng sát vào nhanh đi!”
Tách. Và họ có 1 bức ảnh sát bên nhau. Đó là lấn cuối cùng, hắn gặp nàng.
………
Bức ảnh đó ko tình cảm được như thằng Long đã có với nàng. Nhưng nó ko gượng ép, ít nhất là trên khuôn mặt của cô gái – 1 vẻ hạnh phúc được thay thế. Nàng có vẻ như đang cười.
Hắn chợt mỉm cười thích thú.
“Ai vậy? Bạn gái à?” – Chị y tá hỏi khi ghi vào sổ bệnh án – “Xinh nhỉ!”
Hắn giật mình lật đật nhét tấm ảnh vào quyển sổ, nhăn răng – “Xinh sao bằng chị!” và câu nói làm chị ấy cười vui vẻ thay cho cái vẻ cau có thường thấy. Phụ nữ luôn thích được khen.
“Bác sĩ nói ngày mai mổ được rồi. Cậu chuẩn bị tinh thần nhé.”
………
Hắn giở quyển sổ ra, tiếp tục đặt bút viết. Hắn viết thư, cái việc mà hắn chưa bao giờ làm và trước đây chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ làm. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng viết được gì nhiều… Vài dòng là đã thấy sến như con hến rồi.
Mà nếu ko viết, thì lại thấy sao sao.