Nguyên Thần Khanh đang ngồi ăn trưa với Tiêu Viễn Tuấn, hai người ‘mặc mặc vô ngôn’ (yên lặng không nói) ngồi cạnh một chiếc bàn dài. Nguyên Thần Khanh thấy hắn vô thức khẩy khẩy thức ăn trên bàn, biết trong lòng hắn có tâm sự, nhưng cũng không hỏi.
Quan hệ giữa nam nhân đều là như thế, tuyệt không nói lời thừa. Nếu như một bên muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, không muốn nói thì hỏi cũng như không.
Nguyên Thần Khanh ăn được một nửa thì đột nhiên có cảm giác buồn nôn, không kìm được nôn hết những thứ vừa ăn ra.
Tiêu Viễn Tuấn nhíu mày, nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Nguyên Thần Khanh hoảng hốt một lát, sau nói: “Không có gì, chỉ hơi khó chịu” y buông đũa, “Tiểu Tuấn,ngươi ăn trước đi, ta muốn ngủ một lát” ban đầu y vẫn xưng hô Tiêu Viễn Tuấn là Vương gia, nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn cự tuyệt, vì thế liền đổi thành cách gọi thân mật như hiện giờ.
Tiêu Viễn Tuấn suy nghĩ một lát, liền biết đại khái là y đã mang thai rồi, nhịn không được toét miệng cười: “Ngươi như thế đã bao lâu? Ta gọi đại phu đến chẩn mạch cho ngươi được không?”
Nguyên Thần Khanh lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Nếu để đại phu chẩn mạch, có thể sẽ nhìn ra mạch tượng mỏng manh, nhịp tim không đều của y, y còn chưa muốn cho Tiêu Viễn Tuấn biết chuyện kia.
Tiêu Viễn Tuấn nhíu mày nói: “Có bệnh thì nên gặp đại phu, dù sao ta cũng không bắt ngươi trả tiền”
Nguyên Thần Khanh cười khổ: “Ta giống người nhỏ nhen lắm sao?”
Tiêu Viễn Tuấn lúng túng, phát giác giọng điệu của mình có hơi thành kiến, sợ Nguyên Thần Khanh nhận ra nên chuyển đầu nhìn hướng Nguyên Thần Khanh, lại phát hiện y đang kinh ngạc nhìn mình, trong lòng hắn bối rối một trận, lập tức lại trấn định, cười nói: “Ta sợ ngươi bị bệnh” hắn nắm lấy tay Nguyên Thần Khanh, “Thần Khanh, đừng khiến ta lo lắng…Được không?”
Nguyên Thần Khanh không khỏi hạ tầm mắt, cười vô vị.
Bị một tiểu hài tử đối xử như vậy, cảm giác như đang chơi gia gia tửu vậy (hình như là một trò chơi của con nít, đóng giả làm cha, mẹ, con cái, cậu dì…, nói chung là đóng giả thành một gia đình). Nhưng cảm giác uy nghiêm lãnh tuấn chỉ có ở hoàng thất của Tiêu Viễn Tuấn khiến y không thể không tin lời hắn, hơn nữa thời gian của y còn quá ít, có thể ở cùng với Tiêu Viễn Tuấn như vậy, đã là quá tham lam rồi.
Tiêu Viễn Tuấn nắm chặt tay Nguyên Thần Khanh.
Tuy y không anh tuấn bằng Sở Phong Lạc, nhưng cười rộ lên cũng có cảm giác rung động không nói nên lời…
Thời gian trước, Tiêu Viễn Tuấn xác thực không có tâm trạng gặp mặt Nguyên Thần Khanh, mỗi ngày đều không muốn về nhà, nhưng hiện tại có thể Nguyên Thần Khanh đã có mang thai hài tử của hắn, thì hắn không thể tiếp tục lưu lạc bên ngoài quá lâu.
Tuy hắn không yêu Nguyên Thần Khanh, nhưng đối với chuyện mình đã làm sẽ không chối bỏ. Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải nghĩ cách khiến Nguyên Thần Khanh sinh hài tử ra.
—
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Nguyên Thần Khanh dần dần có cảm giác không thích hợp, nếu nói nôn mửa là do bệnh phát, thì vì sao bụng mình lại càng ngày càng lớn?
Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều?
Mỗi tối y đều bị Tiêu Viễn Tuấn ôm, đột nhiên thân thể mập ra, nhất định không lừa được ánh mắt của Tiêu Viễn Tuấn, y thật sự không chịu nổi việc bị một hài tử cười nhạo.
Nguyên Thần Khanh cố gắng giảm ăn, rõ ràng là đói muốn chết, nhưng cũng không dám ăn nhiều, thừa dịp Tiêu Viễn Tuấn không ở nhà thì đi luyện kiếm pháp. Ban đầu Tiêu Viễn Tuấn không phát hiện, nhưng có một ngày hắn rời triều sớm, vừa lúc không có đại sự, liền trở về Vương phủ, nhìn thấy Nguyên Thần Khanh đang luyện kiếm trong sân, nhất thời sắc mặt xanh mét, vội vàng gầm lớn: “ngươi đang làm cái gì?”
Nguyên Thần Khanh quay đầu, phát hiện là Tiêu Viễn Tuấn nên thoáng ngượng ngùng. Thấy sắc mặt của hắn không tốt, hơi chút kì quái, tất nhiên hắn nhăn nhó nói là sợ thân thể của y bị tổn thương, liền cả cười nói: “Không có gì, ta thấy nhàm chán nên luyện”
Tiêu Viễn Tuấn sớm đã muốn trấn an Nguyên Thần Khanh, nghe thấy như vậy, lập tức hạ thấp ngữ điệu: “Ngươi đang trách ta không chịu cùng ngươi sao? Thật sự là quốc sự bận rộn, ta không thoát ra được, ngươi đừng tức giận được không?”
“Ta không giận a”
“Vậy sau này ngươi đừng luyện kiếm nữa được chứ? Có thời gian có thể đi ngắm hoa, nhìn phong cảnh…”
“Ngắm hoa, xem phong cảnh, đó là chuyện nữ nhân làm mà? Có muốn đi bắt bướm luôn không? Luyện kiếm có lợi cho thân thể, sẽ không bị thương gân cốt đâu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ rất cẩn thận.” Nguyên Thần Khanh cười với hắn.
Tiêu Viễn Tuấn nhất thời cạn lời, cũng không thể trực tiếp nói với Nguyên Thần Khanh, sợ y bị động thai khí đi?
Hắn cúi đầu nhìn bụng của Nguyên Thần Khanh, hôm nay Nguyên Thần Khanh mặc một bộ y phục màu đen viền tường vân (một kiểu trang trí trên quần áo) màu hồng, bên ngoài khoác một bộ ngoại thường (áo khoác) rộng thùng thình bằng tơ mềm, nếu người khác không chú ý, tuyệt đối sẽ không nhận ra bụng dưới của y đã hơi hơi nhô lên.
Trên người y mang hài tử của hắn…
Trong lòng Tiêu Viễn Tuấn không khỏi hơi hơi kích động. Hắn vốn chỉ muốn làm Nguyên Thần Khanh mang thai, có thể nhìn thấy bộ dáng nam tử cương tính mà quyến rũ, giống như ý trung nhân của mình kiên cường mà khiến nhân tâm bội phục. Nhưng chưa từng nghĩ nhiều đến, trong bụng của Nguyên Thần Khanh sẽ có thêm một tiểu sinh mệnh…
Đây là cốt nhục của mình a… Ngoài ca ca, là thân nhân có huyết thống gần nhất với hắn…
Nguyên Thần Khanh bị Tiêu Viễn Tuấn nhìn bằng một ánh mắt quỷ dị, y biết là dị trạng của mình đã bị phát hiện, trên mặt hơi hơi nóng lên, lại làm bộ không có gì, nói: “Sao vậy?”
Lúc này Tiêu Viễn Tuấn mới phát hiện hắn đã không kìm lòng được mà tiến lên hai bước, khoé mắt cũng có chút ướt át. Tiêu Viễn Tuấn lau khoé mắt: “Không sao, gió thổi cát vào mắt ta.”
“Không sao chứ?”
Hai người thân mật khăng khít ở chung hơn ba tháng, rất nhiều chuyện nên làm không nên làm, đều đã làm hết, Nguyên Thần Khanh tất nhiên không cảm thấy đường đột, đi đến trước mặt hắn: “Muốn ta thổi giúp ngươi không?”
Thấy y vô cùng tin tưởng lời nói của mình, Tiêu Viễn Tuấn không kìm được tính trẻ con, cười cười ôm thắt lưng y, hôn mấy cái lên má y, khoé mắt cong thành hình trăng khuyết: “Chúng ta lên giường thổi được không?”
Nguyên Thần Khanh nở nụ cười, vẻ mặt nhu hoà hơn vài phần: “Tiểu Tuấn, tối nào chúng ta cũng làm, người còn làm chưa đủ sao?”
Bình thường Tiêu Viễn Tuấn và Nguyên Thần Khanh đều gần gũi vào buổi tối, ban ngày tuy rằng cũng thường thường tình ý triền miên, nhưng tâm trạng thường không thoải mái, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn gần y như vậy… Diện mạo của y tuy có hai phần tương tự với Phong Lạc, nhưng tuyệt nhiên bất đồng, tuy cùng có một đôi mắt tuấn dật, nhưng có lẽ bởi vì y là người kinh doanh, nên gương mặt của y nhu hoà hơn nhiều, biểu tình thường mang theo tiếu ý, khiến người khác nhìn không ra tâm tư của y.
Y tuyệt đối là một lão hồ li.
Tiêu viễn Tuấn không đáp lời y, một bàn tay chậm rãi sờ soạng từ thắt lưng y xuống dưới, dừng lại vuốt ve bụng y, hình trạng đã hiện rõ ràng rồi … Thật tốt… Hài tử của hắn… Bảo bảo của hắn… Có thể sẽ có ánh mắt, lông mày, đôi môi... giống hắn.
Sẽ giống … giống các hài tử của ca ca… Vậy cũng giống ca ca và Sở đại ca…
Lòng Tiêu Viễn Tuấn tê tái, như bị châm đến, rụt tay lại.
Nguyên Thần Khanh hơi xấu hổ nói: “Béo phải không? Ta đã nói muốn luyện võ rồi, người còn bắt ta đi thưởng hoa.”
Tiêu viễn Tuấn hôn má y, ôm lấy y, đầu tựa vào cổ nam nhân, hít lấy mùi hương tươi mát từ y: “Mặc kệ ngươi biến thành bộ dạng gì, ta cũng vẫn thích…”
Nguyên Thần Khanh ôm lấy hắn, bỗng nhiên thấy ấm áp, tuỳ ý bản thân nhích lại gần thiếu niên này.
“Thần Khanh, chúng ta làm ở đây luôn được không?” Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên nói ra một câu khiến y giật mình.
“Không được!”
“Vậy ngươi còn không cho ta lên giường…Ta còn nghĩ là ngươi thích ở bên ngoài hơn…” Tiêu Viễn Tuấn hơi hơi cong môi, đáng yêu khiến người khác động tâm, nhưng sự đùa bỡn lấp lánh trong đáy mắt lại không thoát khỏi con mắt của Nguyên Thần Khanh.
“Ban ngày ban mặt, làm chuyện này…” Y muốn cự tuyệt, nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn si ngốc nhìn, ánh mắt mỉm cười, cũng vô pháp nói ra lời cự tuyệt. Ánh mắt xinh đẹp như vậy…
“Ta mang ngươi đi một nơi…” Tiêu Viễn Tuấn kéo y, Nguyên Thần Khanh bị đôi tay mềm mại của hắn nắm chặt, trong lòng thoáng mềm mại theo, theo hắn rời vương phủ, đi đến sau núi.
Sau núi của Vương phủ là một cánh rừng rậm rạp, đang là giữa trưa đầu hạ tươi mát, thời tiết còn không quá nóng, chim chóc trong rừng vui kêu, uất ức trong lòng Nguyên Thần Khanh cũng được xua tan hơn mấy phần. Y biết rõ Tiêu Viễn Tuấn mang mình đến đây để làm cái gì, nhưng không thể cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.
Đời người bất quá như tên bay, không ngại làm vài chuyện điên cuồng.
Nguyên Thần Khanh lại dùng lí do này để thuyết phục bản thân.
Hai người càng chạy càng yên lặng, Nguyên Thần Khanh không hỏi hắn còn phải chạy bao lâu, chỉ mặc hắn nắm tay mình, khi leo lên được trên triền núi, Nguyên Thần Khanh kinh ngạc đến nói không nên lời.
Dưới dốc núi, là một biển hoa mênh mông không cùng, mỗi một đoá hoa đều đang nở rực rỡ, xa xôi, xa đến nơi ánh mắt không thể thấy được.
Nguyên Thần Khanh bỗng nhiên cảm thấy mắt bị châm đến khô rát.
Hai người lẵng lặng đứng, dường như có một cảm giác ấm áp không tên đang lan toả từ trong tim.
Tiêu Viễn Tuấn nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không, Hoàng đế có rất nhiều hài tử, nhưng có thể kế thừa đế vị, chỉ có một người mà thôi. Ta đứng hàng đệ tứ, phía trên còn có ba người ca ca. Ta và nhị ca là đồng bào huynh đệ, bởi vì phụ hoàng lâm hạnh mẫu thân của bọn ta hai lần, cho nên, trong hậu cung, nàng luôn bị xa lánh, sống không được như ý, phụ hoàng cũng luôn thích nhìn mấy người chúng ta tranh đoạt, lúc ta tám tuổi hắn phong đất và phong hào cho mấy huynh đệ, mẫu thân của tam ca giết đại ca của ta, giúp tam ca đoạt thái tử vị, thế lực của ngoại công ta đã sớm không còn, mẹ ta cũng bị hãm hại vào lãnh cung, rất nhanh đã tự sát. Ta và nhị ca không có biện pháp, đấu không lại các huynh đệ khác, vì thế nhị ca bảo ta giả ngu… Chỉ cần giả ngu sẽ không còn ai hoài nghi nữa.”
Tiêu Viễn Tuấn cười chua sót, Nguyên Thần Khanh nhìn thấy nụ cười bi thương của hắn, đột nhiên có chút thương xót hài tử này, đưa tay ôm lấy đầu vai hắn, hôn trán hắn.
“Cho nên ta mỗi ngày không đọc sách, chỉ theo hoa tượng (thợ trồng hoa) Đinh bá bá trồng hoa ở đây, dần dần trồng ra rất nhiều… thỉnh thoảng chạy đến bên ngoài chơi, bên ngoài cũng không có nơi nào thú vị cả, tỷ tỷ trong thanh lâu đều rất ôn nhu thể thiếp…” Tiêu Viễn Tuấn ngượng ngùng cười, như đang giải thích cho quá khứ sinh hoạt thanh lâu hoang dâm của mình.
“Sau đó nhị ca đoạt được hoàng vị, ta cũng dần dần thu tâm, chuyên tâm phụ tá nhị ca, thời gian đến những nơi đó cũng giảm bớt, đồng hoa này là sau đó ta cho người chăm sóc đó, nhìn được không?” Hắn nhẹ nhàng nắm tay Nguyên Thần Khanh, nhìn nam nhân bên người đang ngưng mắt nhìn mình, “Trong lòng ta nghĩ, về sau, nếu gặp được người mình yêu thương, nhất định phải mang y đến đây. Nói với y, ta sẽ trở thành một người mà y có thể dựa vào, có thể cho y hạnh phúc, cho y mọi thứ y muốn…”
Tiêu Viễn Tuấn mỉm cười nhìn Nguyên Thần Khanh, thấy đôi mắt hồ li dài nhỏ trước mắt có chút long lanh, cảm thấy hai tay Nguyên Thần Khanh đột nhiên ôm chặt chính mình.
Hắn ôm nam nhân, nhắm mắt, chậm rãi hôn lên đôi môi không hề mềm mại, hai người từ từ ngã vào biển hoa.
Cánh hoa mềm mại ve vuốt đôi gò má, Nguyên Thần Khanh cảm giác bản thân đang đè nát thân hoa, mà Tiêu Viễn Tuấn đang phủ lên người y, y nhất thời không thể phân biệt được xúc cảm mềm mại trên mặt là đến từ cánh hoa hay là …nụ hôn của thiếu niên.
Rõ ràng là hài tử này nhỏ hơn mình, nhưng Nguyên Thần Khanh vẫn cảm thấy đầu gối run rẩy khi bị hắn tách ra hai chân, cầm lấy tính khí của mình, Nguyên Thần Khanh không nén được cười nói một câu hàm hồ.
“Thật vô dụng… lại bị ngươi mê đảo rồi…”
Thiếu niên không nghe thấy, đầu lưỡi thừa cơ chen vào kẽ răng của y, y đành phải mở miệng, mặc cho đầu lưỡi linh động khéo léo thiêu động điểm mẫn cảm trong khoang miệng mình.
Thành khoang miệng bị đầu lưỡi hắn chạm vào, khiến toàn thân y run rẩy, Nguyên Thần Khanh phát hiện thân thể của mình vô cùng thích thiếu niên này, lúc bị hắn chạm vào sẽ kích động đến không thể ngừng lại, y hơi hoảng hốt, thân thể dần dần trở nên nóng lên dưới sự đùa bỡn của Tiêu Viễn Tuấn, mà tại lúc này, tính khí của Tiêu Viễn Tuấn đã tiến nhập vào thân thể của y.
Cổ họng Nguyên Thần Khanh bật ra một tiếng rên rỉ, ôm lấy cổ thiếu niên, ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của thiếu niên, chăm chú nhìn ánh mắt ôn nhu của thiếu niên, y đột nhiên muốn rơi lệ.
Một thiếu niên thâm ái mình như vậy…
Nếu còn có ba năm… Không không, chỉ cần một năm là đủ, mình nhất định sẽ yêu hắn …Đáng tiếc, thời gian mà Tiết thần y nói đã trôi qua hơn ba tháng, hiện tại chỉ còn không đến nửa năm.
Y ôm chặt cơ thể Tiêu Viễn Tuấn, mặc cho Tiêu Viễn Tuấn tiến vào nơi sâu nhất của mình, trong đầu một phiến mê loạn.
“Tiểu Tuấn… Tiểu Tuấn…” Nguyên Thần Khanh ngâm nga, hơi thở phất qua vành tai của Tiêu Viễn Tuấn, hoà lẫn với hương hoa ngan ngát, thành một hơi thở nam tính thơm mát.
—
Từ sau núi trở về, Nguyên Thần Khanh biết có một số việc đã thay đổi, trước kia hai người còn khá lạ lẫm, y vẫn còn cung kính với Tiêu Viễn Tuấn, nhưng hiện tại đã ‘nhất tảo nhi không’ (biến mất hoàn toàn).
Khi trong Vương phủ có hạ nhân, hai người còn duy trì những lễ tiết cơ bản, nhưng một khi đóng cửa phòng lại, cơ hồ lập tức ôm lấy nhau. Tiêu Viễn Tuấn thích hôn môi y, si ngốc nhìn mặt y, càng thích chính là làm đến khuya, chờ y tỉnh lại, Tiêu Viễn Tuấn đã bãi triều về, vì thế lại bắt đầu một vòng ôm hôn triền miên mới.
Y càng lúc càng thèm ăn, vì thế muốn kiêng ăn, nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn khuyên bảo, vận động trên giường tiêu hao thể lực, y nghĩ lại cũng thấy có lý, nếu Tiêu Viễn Tuấn không chê, y tất nhiên cũng không cần e dè nữa, rất nhanh cái bụng ban đầu còn chưa lộ rõ đã dần dần nhô cao, cho dù mặc y phục bình thường vẫn bị bọn nha hoàn nhìn ra, dáng người của y cũng đẫy đà hơn lúc đầu rất nhiều.
Hạ nhân làm việc trong Vương phủ tuy không dám hỏi nhiều, nhưng ánh mắt kỳ hoặc của bọn họ cũng khiến toàn thân y bần thần, trong lòng nghĩ Tiểu Tuấn thật là không biết tiết chế, mỗi ngày đều làm đến nửa người dưới của y tê dại mới chịu ngừng, khiến y không có cả khí lực rời giường. Nhưng một bàn tay vỗ không nên tiếng, biến thành tình huống này, đương nhiên cũng có chút liên quan đến sự phóng túng của bản thân.
Khoé miệng Nguyên Thần Khanh hơi cong lên, Tiểu Tuấn bảo vệ y trăm bề, y biết rõ, nhưng có khi… y cảm thấy phương thức sống chung giữa hai người có hơi kì quái, Tiểu Tuấn tuy săn sóc, tuy đối tốt với y nhưng có khi lại không quan tâm đến cảm giác của y.
Y bật cười vì ý tưởng kì quái này, có được tình yêu của một thiếu niên mĩ lệ, đại khái là ước muốn của rất nhiều nam nhân như y, mà bản thân lại còn kén cá chọn canh, luôn chê hắn thiếu chút gì đó.
Đại khái có lẽ là vì Tiêu Viễn Tuấn tuổi còn nhỏ, lại là Vương gia cho nên chưa bao giờ biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Nguyên Thần Khanh an ủi bản thân như vậy, rất nhanh y đã quên điểm nghi hoặc này, bởi vì bụng của y từ từ nhô cao, đã lớn mức không thể dùng từ “mập ra” để giải thích, cơ hồ giống như nửa quả bóng da được thổi phồng lên.
Chẳng lẽ… trong bụng mọc bướu.
Nguyên Thần Khanh nghĩ đến điều này, nhất thời toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, tuy cùng lắm thì chết thôi, nhưng bị mọc ra mấy thứ đó vẫn khiến y cảm thấy ghê tởm.
Thời tiết ngày càng nóng lên, quần áo mỏng mùa hè đã che không được cái bụng nhô cao, Nguyên Thần Khanh thường thường ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đồng đạo kinh doanh tất nhiên mắt sáng như tuyết, có đối tác giả bộ không biết, nhưng khoé mắt vẫn luôn liếc nhìn bụng y, có người có lòng lo lắng, luận bàn với y về nỗi thống khổ của bệnh béo phì, có kẻ không nể mặt, vừa gặp mặt là liền cười nhạo.
“Nguyên huynh, bụng của ngươi sao lớn thế, chẳng lẽ là có hỉ rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt đùa bỡn của nam tử trước mặt, Nguyên Thần Khanh thực buồn bực, nếu không phải hắn là người hợp tác và bạn tốt nhiều năm của y, thật muốn một quyền đánh nát cái mặt cười của hắn.
“Phương Đường Khê, ngươi muốn chết phải không?” Nguyên Thần Khanh lạnh lùng nói.
Nhà hai người đều theo thương nghiệp từ nhiều thế hệ, đời trước đã quen biết, tuổi y và Phương Đường Khê lại tương đương, làm ăn có qua có lại, nên thập phần quen thuộc.
Phương Đường Khê là nghĩa đệ của Tiết thần y, năm đó y nhờ Phương Đường Khê giới thiệu mới nhận thức Tiết Bất Nhị. Phương gia tuy là người trong võ lâm, nhưng cũng có nhúng chân vào thương hành, đặc biệt buôn bán ngựa làm được rất lớn, Phương gia nuôi ngựa ở ngoài quan ải, bán về trung nguyên, lại từ trung nguyên thu mua tơ lụa, lá trà, vận chuyển đến nước Đại Thực Đẳng.
“Không không, ta còn muốn sống thêm năm trăm năm” Phương Đường Khê cười hì hì, nhưng mắt vẫn trắng trợn nhìn bụng Nguyên Thần Khanh, nghiêm trang nói: “Nhìn hình dạng bụng, ta đoán là con trai”
Sắc mặt Nguyên Thần Khanh càng tái xanh, nhưng không nói một lời, Phương Đường Khê ho khan một tiếng: “Nguyên huynh, ta nói đùa, ngươi đừng để ý. Đúng rồi, Trầm hương mặc liên ngươi muốn tìm, đã tìm được chưa?”
Nguyên Thần Khanh lắc đầu, rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, cúi đầu nhìn cái chén không, một câu cũng không nói.
“Nguyên huynh khổ tâm muốn tìm trầm hương mặc liên như vậy, không biết dùng làm gì? Có thể dùng loại dược thảo khác để thay thế được không? ”
Nguyên Thần Khanh cũng từng nhờ Phương Đường Khê tìm giúp, hắn cũng vì thế mà tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, nhìn vẻ mặt vô cùng quan tâm của hắn, Nguyên Thần Khanh cười nhẹ nói: “Không dùng làm gì, là một huynh đệ của ta muốn, tìm không được thì thôi.”
Phương Đường Khê gật đầu, hai người chậm rãi uống rượu, thảo luận chuyện làm ăn, bỗng nhiên có một tiếng vỗ cánh nhỏ vang lên kinh động đến hai người, Nguyên Thần Khanh thấy một con bồ câu trắng đậu trên bệ cửa, giũ giũ cánh.
Phương Đường Khê ngượng ngùng nhìn Nguyên Thần Khanh cười cười, vỗ vỗ vào cây trượng đặt ở bên người, bồ câu liền bay qua đậu lên trượng của hắn, để hắn lấy ra một ống giấy nhỏ.
Nguyên Thần Khanh phát hiện biểu tình trên mặt của Phương Đường Khê vô cùng cổ quái, nên nhịn không được nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn liền thấy có một dòng chữ nhỏ xinh đẹp được viết vội trên tờ giấy “Nhớ ngươi, khi nào về nhà?” chữ viết xinh đẹp kiệt suất, có thể tưởng tượng được người viết thư nhất định là một vị nử tử phong hoa tuyệt đại.
Tim Nguyên Thần Khanh đập mạnh một cái, cười nói: “Là tiểu tình nhân ở bên ngoài của ngươi?” Phương Đường Khê ba năm trước đã thành thân, nghe nói đối phương là một nử tử lãnh đạm, hẳn không làm ra được mấy chuyện lớn mật như vậy.
Phương Đường Khê gãi gãi đầu: “Người ta yêu nhất, thê tử ta kính trọng nhất, người bạn tốt mà ta quen lâu nhất”
Nguyên Thần Khanh ngây người: “Ngươi muốn ta đoán là ai trong mấy người đó à?”
“Không phải, ba người bọn họ là cùng một người” Phương Đường Khê cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào trong ngực.
Nguyên Thần Khanh suýt chút nữa phun rượu vừa uống ra: “Ngươi nói cái gì?”
“Hắn sợ phụ mẫu của ta đau lòng, cho nên dịch dung thành hình dạng của phu nhân ta để ở lại bên người ta. Phu nhân ban đầu của ta kì thật không có gả cho ta.” Phương Đường Khê ngượng ngùng, ho khan một tiếng, “Hắn là một nam tử, ta từng thử không thích hắn nữa, nhưng làm không được… Ta nghe nói, Nguyên huynh gần đây hay qua lại với Vĩnh An Vương, cũng là vì thích phải không?”
Nguyên Thần Khanh còn chưa thoát khỏi hỗn loạn, vạn vạn không ngờ được bạn tốt cư nhiên ở chung với nam tử trước cả mình, còn rất quang minh chính đại. Nghe Phương Đường Khê hỏi, cũng hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng.
“Rất nhiều người đang đoán sau lưng có phải Nguyên huynh bị Vĩnh An Vương ép buộc hay không, ta nghĩ Nguyên huynh là một người tự do tự tại, tất cũng vì thích mới chịu ràng buộc với một nam tử”
Mặt Nguyên Thần Khanh hơi chút méo mó: “Ơ … Rất nhiều người biết sao?”
Ép buộc? Ép buộc… Trong đầu y nhất thời toàn là hai chữ này, cơ hồ phải nói ra: “Ta chỉ là tình ý buồn bã nên…”
Phương Đường Khê còn thật sự gật đầu: “Nguyên huynh không để ý đến ánh mắt thế tục, ta rất bội phục”
Phương Đương Khê tự huyễn hoặc bản thân, nhận định là y anh dũng hiến thân vì ái tình, y cũng không muốn phá đi niềm vui của Phương Đương Khê, cười ngượng ngùng một tiếng, tuy rất tò mò chuyện giữa Phương Đường Khê và “phu nhân” của hắn, nhưng lại ngại hỏi, chỉ nói: “Uống rượu, uống rượu”
Phương Đường Khê ghé sát vào mặt y: “Ta nghe nói Vĩnh An vương chín tuổi đã biết dạo kỹ viện… Từ sau khi hắn ở cùng với ngươi mới đổi tính, tình cảm giữa các ngươi tốt như vậy sao?”
“Phải không?” Thì ra Tiểu Tuấn thật tình? Chén rượu trong tay Nguyên Thần Khanh rung lên, rượu sái ra ngoài một ít.
Phương Đường Khê vỗ vai y, lộ ra nụ cười thấu hiểu: “Giữa huynh đệ chúng ta không cần phải nói dối chứ?” hắn nhìn sắc trời, “Ta phải về nhà rồi, Nguyên huynh, ngày sau gặp lại nhé.”
Nguyên Thần Khanh thấy thời gian cũng đã đến giờ Mùi (từ 1h chiều đến 3h chiều) rồi, Viễn Tuấn đại khái cũng đã về nhà. Giật mình, lần này nói chuyện quá lâu, không ngờ thời gian trôi qua nhanh vậy.
Hai người uống say chuếch choáng mới chịu rời đi, Phương Đường Khê đi lại bất tiện, chống trượng cơ hồ sắp lăn xuống lầu, Nguyên Thần Khanh đỡ hắn, thuận thế bế hắn lên, đi hướng nhuyễn kiệu ở ngoài cửa.
Phương Đương Khê lên kiệu, cười vẫy vẫy tay với y.
Tuy tóc hắn đã bạc hết, nhưng lại tăng thêm mấy phần tà mị, vừa cười đã khiến mấy nữ tử trên đường phải liếc nhìn.
Nam nhân giống như hắn, cư nhiên lại yêu một nam nhân, không biết sẽ phá nát trái tim của bao nhiêu thiếu nữ đây.
Nguyên Thần Khanh nhìn theo hướng Phương Đường Khê rời đi, cho dù có thể tưởng tượng được vẻ mặt không vui của Viễn Tuấn, nhưng y vẫn không muốn về nhà, chậm rãi đi dọc theo đường cái trong kinh thành, nhớ tới lời Phương Đường Khê vừa nói, cũng có vài phần hoảng hốt.
Nam tử yêu nhau ở triều đại này tuy đã có đế vương làm tiền lệ, nhưng vẫn không được thế tục chấp nhận, y cũng chỉ ham thích mĩ mạo của Viễn Tuấn mà thôi.
Kì quái là, tại sao Phương Đường Khê lại lộ ra vẻ mặt hạnh phúc như vậy… Tình yêu thật sự là chuyện hạnh phúc vậy sao?
Vì sao y và Viễn Tuấn ở chung tuy cũng có cảm động, tuy thân thể cũng cực kỳ phù hợp, nhưng y vẫn cảm thấy, giữa y và Viễn Tuấn kì thật còn vô cùng xa lạ, giữa bọn họ, tựa hồ có một khoảng cách lớn như có như không, không thể vượt qua.
Rõ ràng là người đầu tiên phát sinh quan hệ với y, mà hắn cũng đối với y rất tốt, nhưng bản thân lại tràn ngập cảm giác không xác định với hắn, thật sự không giống quan hệ giữa Phương Đương Khê và người yêu của hắn.
Có lẽ… Bản thân thật sự là một người lạnh lùng đi. Biết rõ sinh mệnh chỉ còn mấy tháng mà thôi, lại không nói cho Tiểu Tuấn, chỉ lôi kéo hắn, đi cùng mình đến cuối con đường…
Bản thân giống kẻ lừa đảo, lừa gạt tình yêu của hắn… Nếu chết rồi, hắn phải làm sao?
Nguyên Thần Khanh bỗng nhiên lo lắng cho thân thể của mình, quyết định về sau phải giấu Tiểu Tuấn lặng lẽ đi khám bệnh.
Chỗ ở của Tiết thần y quá xa, khẳng định là không đi được, may là, trong kinh thành cũng có không ít danh y, trước kia từng bái phỏng qua, tuy không giúp được gì cho bệnh tình của mình, nhưng ít nhất có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý về việc bụng y đột nhiên phình to.
Đi vào đại môn của Vương phủ, Nguyên Thần Khanh đi vòng qua bức tường đá sau cửa, xuyên qua hành lang uốn khúc, đang muốn đi vào chủ ốc, thì nhìn thấy một thiếu niên đang đứng khoanh tay, lưng quay về phía mình, nhìn chăm chú đôi uyên ương trong hồ, hắn mặc tử bào ngọc đái (áo tím, thắt lưng ngọc), một thân tôn quí, đúng là Tiêu Viễn Tuấn,
Hắn tuyệt đối sẽ không đứng đây vô cớ, nhất định là đang chờ y. Ánh mắt Nguyên Thần Khanh nóng lên, đột nhiên cảm động không nói nên lời, đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tiểu Tuấn…”
Thiếu niên lộ ra vẻ mặt hoảng hốt nghi hoặc, khi ánh mắt rơi xuống cái bụng của Nguyên Thần Khanh thì tựa hồ hoàn toàn thanh tỉnh lại, mỉm cười ôm lấy Nguyên Thần Khanh: “Ngươi về rồi…”
“Chờ lâu không?”
Tiêu Viễn Tuấn không nói, đột nhiên buông tay, lui lại một bước, nhìn chằm chằm y: “Ngươi uống rượu phải không?”
“Đúng vậy, uống một chút, có gì không đúng sao?”
Phát hiện Nguyên Thần Khanh thật sự không biết chuyện mình đã mang thai, ngược lại làm ra nhiều chuyện không tốt cho cơ thể, Tiêu Viễn Tuấn tức đến bốc khói, nhưng không thể lên tiếng, nếu bí mật này sớm muộn gì cũng phải cho y biết, không bằng cho y biết sớm.
Tiêu Viễn Tuấn cố nén bực bội trong lòng, miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt nhu hoà: “Ta nhìn thấy ngươi mỗi ngày nôn mửa, lo lắng thân thể ngươi không tốt, chúng ta đi gặp đại phu đi, đúng lúc hôm nay ta có thời gian”
“Không cần đâu, ta cảm thấy khoẻ mà” Nguyên Thần Khanh có chút khó xử.
Đại phu thì nhất định phải đi, nhưng là tuyệt đối không thể đi cùng với Tiểu Tuấn.
“Thần Khanh, ngươi biết ta lo lắng thế nào không? Nhìn thấy ngươi mỗi ngày nôn mửa như thế ta rất khổ sở, ngươi không biết sao? Nhưng mà ngươi không để ý đến tâm trạng của ta chút nào, luôn không chịu đi gặp đại phu…” Tiêu Viễn Tuấn thống khổ nhìn y, tuy đang giả bộ lo lắng, nhưng cảm thấy lúc bản thân nói ra những lời này, trong lòng cũng thật sự có chút đau đớn.
Nhìn thấy nam nhân này vì mình mang thai, vì mình nôn thành như thế, cho dù y không biết tình hình, hắn vẫn cảm thấy cảm động.
Nguyên Thần Khanh không chịu được Tiêu Viễn Tuấn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đồng ý theo Tiêu Viễn Tuấn vào cung gặp thái y. Vốn Nguyên Thần Khanh muốn tuỳ tiện tìm một đại phu bình thường, nhất định xem không ra y mắc trọng bệnh, hiện tại thành như vậy, khả năng bị phát hiện là rất lớn.
Nguyên Thần Khanh cảm thấy lo sợ, nhưng Tiêu Viễn Tuấn đã chuẩn bị tốt chuyện tiến cung, ngay cả hoàng thượng cũng đồng ý rồi, nếu y không đi, có thể sẽ bị một cái mũ “khi quân” rơi vào đầu.
Y không biết là vì Tiêu Viễn Tuấn lo lắng y không tin, nên đặc biệt thỉnh cầu Tiêu Viễn Lan đồng ý chuyện này, khiến y còn nghĩ là ngay cả chuyện nhỏ này mà hoàng thượng củng phải quản, trách không được trăm công ngàn việc.
Nếu Tiểu Tuấn biết mình mắc trọng bệnh, không biết có đau lòng hay không?
Bất quá – hắn sớm muộn cũng phải biết….
Tuy hai người có nguyên nhân không giống nhau, nhưng đều mang tâm trạng “dù sao sớm muộn cũng bị đối phương biết” đến Thái y viện trong cung.
Tần thái y bộ dáng lụ khụ, nhưng ánh mắt lại sắc bén khiến Nguyên Thần Khanh giật mình, sau khi hắn “vọng văn vấn thiết” (nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch), thì bắt Tiêu Viễn Tuấn tránh đi trước.
Tim Nguyên Thần Khanh nhất thời trầm xuống, nhìn theo bóng dáng đi xa của Viễn Tuấn, thấp giọng hỏi: “Thái y, ngươi không cần nói nữa, kì thật ta đã sớm biết.”
Tần thái y lắp bắp kinh hãi, cao thấp đánh giá y: “Ngươi đã biết sao?”
Nguyên Thần Khanh cười khổ: “Thân thể của mình, tự mình rõ ràng nhất đi?”
“Ngươi biết lúc nào?”
“Từ đầu ta đã biết”
Tần thái y không phản ứng được cuộc trò chuyện không trùng khớp giữa hai người này, nhưng vẻ mặt vẫn kinh ngạc, thật lâu sau mới nói: “Thì ra là thế. Ngươi làm sao biết?”
“Ta đã đi gặp đại phu rồi”
Tần thái y gật đầu nói: “Nói cũng không sai, nếu là danh y, thì cũng có thể … không biết là vị danh y nào có thể nhìn ra?”
Nguyên Thần Khanh thở dài: “Là Thần y dân gian Tiết Bất Nhị. Tần thái y chắc có nghe qua” nếu Tần thái y đã nói như thế, vậy xem ra bệnh của mình thật sự không tốt rồi.
Lại bị đả kích, Nguyên Thần Khanh ngược lại không có cảm giác gì, chỉ cười khổ một tiếng.
“Trách không được, trách không được…” Tần thái y vuốt râu trầm ngâm, “Dù sao thì sự khác biệt giữa trước và sau đều rất lớn. Buồn cười là Vĩnh An vương lại không biết, còn muốn ta nói với ngươi là ngươi là huyết mạch của long tộc lưu lạc ở bên ngoài, cho nên mới có thể sinh dục, xem ra hắn uổng phí tâm tư rồi.”
Nguyên Thần Khanh lắp bắp kinh ngạc, không rõ chuyện gì đang xảy ra, lại nổi lên nghi ngờ, y theo thương nhiều năm, vẻ mặt căn bản không có chút kinh ngạc, muốn làm cho Tần thái y nói ra càng nhiều ẩn tình, nên làm bộ trầm ngâm một chút, thở dài: “Ta làm sao không biết, nhưng ta yêu hắn, nên làm bộ như không biết thôi”
Tần thái y lắc đầu nói: “Thật không hiểu mấy người tuổi trẻ các ngươi, nếu yêu thì nên thẳng thắng với đối phương chứ, hài tử ngốc, hắn cho ngươi uống thuốc mang thai, ngươi cũng ngốc nghếch làm bộ như không biết sao?”
Cư nhiên là mang thai!
Nguyên Thần Khanh vốn không tin, nhưng thái y đã nói như thế, muốn không tin cũng khó, y tức giận đến hai tay phát run, nhưng giấu dưới ống tay áo, không để cho người khác nhìn ra. Y sống hai mươi lăm năm đến nay chưa từng bị lừa, người tính kế y thậm chí đều sẽ hối hận vì đã sinh ra trên đời này, thế mà Tiêu Viễn Tuấn lại dám giẫm đạp lên thân thể y, lừa gạt cảm tình của y?
Gương mặt của Nguyên Thần Khanh vặn vẹo một chút: “Hài tử là chuyện gì, có thể phá sao?”
“Ngươi đã ăn dược, hoàn toàn cải biến thể chất rồi, đã khác với người thường, cho dù phá đi cũng không thể khôi phục lại như trước. Hơn nữa phá thai rất có hại cho thân thể, không phải ngươi yêu hắn sao? Tại sao còn muốn phá thai?”
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần thái y, Nguyên Thần Khanh lập tức lộ ra biểu tình bi thương: “Ta tuy yêu hắn, nhưng hắn lại lừa ta, ta muốn… Chúng ta không cần lại ở chung nữa”
Tần thái y từ ái sờ tóc y: “Hài tử ngốc, hắn có vẻ rất lo lắng cho ngươi, đối với ngươi hẳn là thật tâm, chỉ là có thể có chút khúc mắc cần tháo gỡ”
Tần thái y vốn dĩ cũng là người Vụ ẩn long tộc, nam tử long tộc có một bộ phận có thể sinh dục, y đã uống thuốc cải biến thể chất, nên Tần thái y cũng hoàn toàn coi y là người trong long tộc rồi.
Nguyên Thần Khanh thấy Tần thái y thật tình quan tâm đến mình, cũng không khỏi cảm động, đem chuyện duy nhất y còn do dự ra hỏi: “Thái y, trừ chuyện mang thai, thân thể của ta còn có bệnh khác không?”
“Mạch tượng của ngươi có chút kì quái, bất quá ta xem không ra, có lẽ ngươi lại đi tìm Tiết thần y mới có thể rõ ràng.”
Nghe được Tần thái y nói, Nguyên Thần Khanh cuối cùng cũng chặt đứt ý niệm trong đầu, Tiết thần y đã sớm nói y không cứu được, y có cưỡng cầu cũng vô ích.
Từ bỏ ý muốn chữa bệnh, sự thật trong bụng có một hài tử lại tràn ra trong đầu.
“Thái y, ngươi đừng nói với hắn là ta đã biết, ta hi vọng ta có thể tự mình nói cho hắn.”
Tần thái y thấu hiểu, gật đầu: “Được rồi, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi không nói cho hắn biết, nhưng nếu hắn hỏi ta, ta cũng không thể lừa hắn”
Nguyên Thần Khanh gật đầu. Chuyện Tiêu Viễn Tuấn tính kế làm cho y mạng thai, y nhất định sẽ nghĩ cách làm rõ ràng. Nếu Tiêu Viễn Tuấn ác ý muốn chỉnh y, y nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.