Thác Dục

Lâm phủ biệt uyển

Lâm Quyết Cảnh miễn cưỡng xuống giường, đi đến một tảng đá nhỏ ngoài cửa ngồi xuống. Hắn một tay chống cằm, nhìn nhìn hồ cá nhỏ trước mắt. Tay còn lại lấy hoa quế cao cho tiểu hắc cá chép duy nhất trong hồ ăn.

Ca ca từ ngày đó rời đi thì không thấy trở lại biệt uyển nửa bước. Hắn không biết có phải hay không chính mình hôm đó làm không được tốt, chọc giận ca ca. Trước kia nếu ca ca sinh khí, hắn chỉ cần mở ra hai chân, đưa lên chính mình, ca ca sẽ vừa lòng nở nụ cười. Tuy rằng lần này hắn cũng làm thế nhưng là ….. Vì cái gì đã qua hai tháng ca ca cũng chưa đến?

Trong hồ nước xanh biếc phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ nhưng lại mang vẻ u sầu.

” Cảnh nhi ” phía sau âm thanh trầm ổn truyền đến.

” Ca ……. ” quay đầu lại, cũng chính mình đang nhớ tới người kia ” Quyết Lệ đại ca “

” Ngươi đang có tâm sự à? ” bước đến gần là một nam tử cao lớn soái khí, giống như cơn gió ôn nhu tươi cười làm lòng Lâm Quyết Cảnh càng thêm chua xót.

Ở Lâm Vương phủ, chỉ có Quyết Lệ đại ca là người duy nhất quan tâm hắn. Mà Quyết Hàn ca ca... Hắn cắn cắn đôi môi đỏ mọng.


” Không có ” lắc lắc đầu làm mái tóc dài như tơ phiêu động trong gió.

” Ha ha ” Lâm Quyết Lệ bước tới trước, mềm nhẹ nắm tay Cảnh nhi ” Đang nghĩ về Quyết Hàn sao? ” tuy rằng là câu nghi vần nhưng lại dùng ngữ khí của câu trần thuật.

” Đại ca ” đôi mắt Quyết Cảnh phiếm hồng, muốn đem nhiều ngày không gặp Lâm Quyết Hàn khóc đi ra, lại sợ đại ca lo lắng nên cố nén lại trong mắt.

” Hài tử ngốc ” Lâm Quyết Lệ thở dài, xoa xoa đầu Cảnh nhi, đem hắn ôm vào lòng.

Trong Lâm Vương phủ quyền thế này, Lâm Quyết Cảnh chính là kết quả mà năm đó Vương gia nhất thời thú tính nổi lên mà cường bạo tỳ nữ trong phủ hạ sinh. Tỳ nữ kia sau khi sinh Lâm Quyết Cảnh đã bị ném ra Vương phủ để tự sinh tự diệt. Lâm Quyết Hàn lại là con trai của Vương phi mà Vương gia tối sủng ái, tất cả sủng ái đều đặt ở người này. Mà chính thất Vương phi sinh trưởng tử cũng bị xa lánh. Nên càng đừng nói đến bối cảnh của Lâm Quyết Cảnh, sau khi được sinh ra liền bị bỏ ở biệt uyển, chỉ có một nữ tỳ theo chăm sóc. Lâm Quyết Lệ cũng là ngẫu nhiên mà đến nơi này hỏi thăm đệ đệ.

Mọi người trong Vương phủ dường như đều quên sự tồn tại của Lâm Quyết Cảnh, Lâm Quyết Hàn vô tình đi tới tiểu biệt uyển, nhìn thấy mỹ mạo Lâm Quyết Cảnh, sau đó, hai người bắt đầu dây dưa không rõ cảm tình. Lâm Quyết Lệ chỉ có thể đứng nhìn chứ cũng không có chút biện pháp nào có thể ngăn cản. Không phải vì Lâm Quyết Hàn so với hắn được phụ vương yêu thích hơn mà là trái tim Lâm Quyết Cảnh hoàn toàn bị Lâm Quyết Hàn chinh phục.

” Đại ca. Nếu Cảnh nhi yêu ngươi thì tốt rồi ” Lâm Quyết Cảnh đem mặt mình vùi thật sâu vào ngực Lâm Quyết Lệ.

” Cảnh nhi ngốc, yêu là ngươi không thể khống chế ” Lâm Quyết Lệ nâng cằm hắn lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng. Hắn làm sao không hy vọng Cảnh nhi yêu thượng chính mình.

” Đại ca...... Ta...... ” lời còn chưa nói xong, một đạo hàn quang sắc bén liền thu hút sự chú ý của Quyết Cảnh.

Trước cửa biệt uyển, người mà Lâm Quyết Cảnh luôn luôn tưởng niệm đang đứng.

” Quyết Hàn ca ca...... ” rời khỏi ôm ấp của Lâm Quyết Lệ, liền chạy vội về phía Lâm Quyết Hàn.

Lâm Quyết Hàn không có giang tay ra đón hắn, mà là lùi ra phía sau vài bước. Một bàn tay tát lên khuôn mặt tái nhợt của hắn. Dùng lực rất lớn làm cho hắn không thể đứng vững, mất đi trọng tâm ngã vao ao nhỏ.

” Cảnh nhi...... ” ngã vào nước lạnh như băng, hắn chỉ nghe được duy nhất tiếng hét đầy lo lắng của Lâm Quyết Lệ, hắn nhìn thân ảnh duy nhất, cũng là Lâm Quyết Lệ liều lĩnh chạy tới. Mà sau đó, hắn cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng nhìn không thấy.

Biệt thự Mộc gia


” Ngươi tỉnh? ” bên cạnh có người đang nói chuyện nhưng thanh âm thực xa lạ.

” Tiểu Duệ, ngươi không sao chứ, đừng dọa mẹ ” là tiếng khóc của nữ nhân.

” Tiểu Duệ, ba ba ở đây, ngươi nhìn ba ba đi? ” lần này là thanh âm lo lắng của nam nhân.

” Ân... Tiểu Duệ... Ngươi... Không có việc gì chứ ” thanh âm của nam nhân thật ôn nhu, nhưng tựa như rất khẩn trương.

Lâm Quyết Cảnh mở mắt, trước mắt là cảnh tượng hết sức xa lạ. Một nữ nhân tóc xoăn hơi dài cầm tay hắn khóc lóc, bên cạnh có một lão nam nhân bộ dạng lo lắng cũng hồng hồng đôi mắt. Chỉ có một nam tử cỡ tuổi Quyết Hàn ca ca không nói gì chỉ nhìn hắn đầy lo lắng.

” Ta...... ” hắn định mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện yết hầu khô khốc, nói không nên lời.

” Tiểu Duệ, đừng nói, mụ mụ uy nước cho ngươi. Lão công, nhanh đi gọi bác sĩ nói Tiểu Duệ đã tỉnh ” nữ nhân vui vẻ mà khóc.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ đã đến. Lâm Quyết Cảnh bị một đống hộ sĩ quấy rấy nào là nhiệt lượng cơ thể, đo mạch đập, nghe nhịp tim....

Những người này rốt cuộc là ai? Chẳng những toàn bộ đều mặc đồ kì kì quái quái, ngay cả tóc cũng khác lạ nữa. Bọn họ đang làm cái gì a? Vì cái gì lại đem quần áo hắn cởi bỏ? Lại vì cái gì lấy một cây gậy nhỏ kì quái đặt ở cánh tay hắn, trước ngực là cái khối gì lạnh lạnh a?

Tất cả là cái gì? Có ai nói cho hắn?


” Chúc mừng Mộc phu nhân, lệnh công tử không có gì trở ngại, chính là phải cần thận cơ thể, không thể bị lạnh, không thể làm việc vất vả, đương nhiên...... ” bác sĩ đẩy đẩy gọng kính ” có thể để hắn bớt việc sinh hoạt vợ chồng nhưng vẫn có là được ” bác sĩ lại gợi lên một cái vô lương tươi cười.

” Ừ, được được, chúng ta sẽ chú ý ” Mộc thái thái vội vàng gật đầu ” Thật tốt quá, Tiểu Duệ, hoàn hảo ngươi không có việc gì, ngươi hù chết mụ mụ “

Bọn họ đang nói cái gì? Mụ mụ? Phu nhân kì quái này là mụ mụ hắn? Lâm Quyết Cảnh mê hoặc nhìn hết hết chổ này đến chổ kia, nơi này hết thảy đều làm cho hắn cảm thấy quái dị, thậm chí trong lòng hắn còn muốn có một tia sợ hãi.

” Tốt lắm, không có việc gì thì chúng ta đi làm thủ tục xuất viện đi. Bệnh viện làm sao tốt bằng ở nhà. Ở nơi này mới thật sự sẽ làm Tiểu Duệ sinh bệnh ” Người đứng đầu Mộc gia lên tiếng ” Ta đi lái xe, mụ mụ đi làm thủ tục xuất viện, Tiểu Trừng ngươi ở trong này bồi đệ đệ “

Đệ đệ? Lâm Quyết Cảnh nhìn nam tử xấp xỉ tuổi với Lâm Quyết Hàn. Hắn bộ dạng tuy ngũ quan đoan chính nhưng không có khí phách như Quyết Hàn ca ca, Quyết Hàn ca ca có một loại khí chất vương giả tự nhiên, mà hắn lại nhìn có vẻ thật ôn nhu.

” Tiểu Duệ...... ” nhìn song thân đều đi ra ngoài, Mộc Trừng mới dám mở miệng ” Ngươi...... rốt cuộc...... cái kia...... ta không biết...... ai nha! ” nam nhân cam chịu nắm nắm tóc ” Tiểu Duệ! Nói cho ca ca rốt cuộc có phải hay không cùng ca ca làm loại sự tình đó mới khiến ngươi mang thai? Hay đứa nhỏ này là ngươi cùng nam nhân khác? ” nam nhân chưa nói xong.

” Đứa nhỏ...... Cái gì...... Đứa nhỏ? ” Lâm Quyết Cảnh giật mình, cổ họng miễn cưỡng phát ra thanh âm đứt quảng.

” Tiểu Duệ, ngươi...... ” nam nhân nhìn chăm chú Lâm Quyết Cảnh thật lâu. Đột nhiên hỏi ” Ngươi không phải Tiểu Duệ, ngươi là ai? “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận