Thác Dục

Lâm phủ biệt uyển

Mộc Duệ đã hoàn toàn hiểu được, hắn không phải đang nằm mơ, không phải đóng phim cũng không phải bị người ta bắt cóc. Mà là – hắn đã xuyên không trở về thời cổ đại!

Nơi đây xinh đẹp hoa lệ như hoàng cung, chính là Vương phủ của Lâm Vương gia, người thân cận bên cạnh hoàng đế. Tại Lâm Vương phủ này, hắn là kẻ nhu nhược ngay cả một gã sai vặt cũng đều có quyền hơn, hắn là đứa con mà Vương gia bỏ quên, lại cũng chính là công cụ tiết dục của đứa con mà Vương gia tối sủng ái. Từ trong mắt nam nhân hắn rõ ràng nhận ra điều đó.

“Không được ở trước mặt ta không chuyên tâm!” nam nhân nguy hiểm nheo lại ánh mắt, dùng sức siết chặt cằm Mộc Duệ.

Mộc Duệ sao có thể bị uy hiếp! Hắn lại thích uy hiếp kẻ khác hơn!

Hắn ngẫn khuôn mặt cùng Lâm Quyết Cảnh cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng không phải là vẻ mặt nhu nhược bị người khác khi dễ. Hắn khinh miệt cười lạnh “Chỉ có những kẻ không tự tin mới dùng mệnh lệnh, dùng quyền thế để bắt ép người khác!”

Nam nhân giương khóe miệng lên, không có chút sinh khí, ngược lại buông lỏng tay “Tốt lắm!” hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Duệ đang lộ ra nụ cười ác ma.

Đột nhiên Lâm Quyết Hàn lại ngồi ở ghế thái sư, cầm tách trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói “Ngươi là ai?”


Mộc Duệ lạnh lùng cười “Lâm Quyết Cảnh a, ca ca, chẳng lẽ ngươi đã quên Cảnh nhi?” Mộc Duệ cố tình làm ra bộ dạng muốn khóc đến nơi, cầm lên góc áo lau nước mắt.

Lâm Quyết Hàn ngửa đầu cười ha hả “Cảnh nhi? Nếu hắn giống như ngươi ta sẽ thật vui mừng mà ‘yêu thương’ hắn” Dù sao người càng khó chinh phục ta càng có hứng thú.

“Nói đi. Ngươi là ai? Vì sao lại có bộ dáng giống với Cảnh nhi” Lâm Quyết Hàn nhẹ nhàng gạt bớt lá trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Mộc Duệ tươi cười ngọt ngào, cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Quyết Hàn. Hắn chán ghét nam nhân trước mặt kiêu ngạo bỉ ổi không ai bằng!

Nam nhân này – khiến Mộc Duệ nổi lên ý muốn chinh phục!

Lâm Quyết Hàn nhìn thấy Mộc Duệ cười cười không nói, hắn buông tách trà, ôm lấy thắt lưng Mộc Duệ “Mặc kệ ngươi là ai, đến Vương phủ có mục đích gì, vì sao lại giống với Cảnh nhi, ta đều phải có ngươi!”

“Phải có ta?” Mộc Duệ tươi cười làm Lâm Quyết Hàn nhịn không được lập tức hôn lên môi hắn. Hừ. Có hắn? Trước hết cũng phải có năng lực kiềm chế đi.

Mộc Duệ vẫn như trước cười tươi. Chính là ánh mắt hiện rõ tính kế, Lâm Quyết Hàn hoàn toàn không nhìn đến.

Lâm Quyết Hàn bắt đầu cởi bỏ quần áo Mộc Duệ, Mộc Duệ liền cười đến mềm mại đẩy nhẹ hắn ra.

“Quyết Hàn ca ca, Cảnh nhi hôm nay thân mình có chút không khỏe”

“Nga?” Lâm Quyết Hàn nhíu mày “Xảy ra chuyện gì?”

“Muốn nghỉ ngơi” cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng kia lại nói ra những lời không tưởng được.

Lâm Quyết Hàn chăm chú quan sát Mộc Duệ không chớp mắt, dừng một chút, nói “Kia, Cảnh nhi trước nghỉ ngơi đi, ta ngày khác lại đến”

“Không tiễn!” Mộc Duệ đáy mắt nồng đậm ý cười.


Vừa tiễn Lâm Quyết Hàn đi, một vị ca ca khác lại đến thăm. Trái ngược với Lâm Quyết Hàn, Mộc Duệ lại có chút thích Lâm Quyết Lệ. Hắn có chút giống với Mộc Trừng đại ca nhà mình. Hắn hay dùng ánh mắt thành thật ôn nhu, thường làm Mộc Duệ nghĩ đoán xem Lâm Quyết Cảnh là ngươi như thế nào lại có thể mê hoặc một người chính trực, thành thật như Lâm Quyết Lệ.

“Cảnh nhi, thời tiết chuyển lạnh, có muốn thêm ít chăn bông không?”

Lâm Quyết Lệ vào phòng liền đóng cửa để gió lạnh không vào được.

Mộc Duệ ngọt ngào cười, ôm lấy thắt lưng Lâm Quyết Lệ “Cảnh nhi cái gì cũng không cần, chỉ cần Quyết Lệ ca ca”

Lâm Quyết Lệ có một chút muốn đem Mộc Duệ ôm vào trong ngực nhưng lại đắn đo không biết có nên hay không. Thật lâu, hắn mới rời khỏi Mộc Duệ, còn nhìn Mộc Duệ “Cảnh nhi, kỳ thật … Đại ca đã muốn hỏi ngươi lâu rồi”.

Mộc Duệ nhẹ nhàng nghiêng đầu, khó hiểu chờ đợi Lâm Quyết Lệ nói tiếp.

Lâm Quyết Lệ hít sâu một hơi “Ngươi không phải Cảnh nhi, ngươi rốt cuộc là ai?” Chuyện này lại khiến hắn có chút không yên về Mộc Duệ, nhưng chính hắn lại tự nói với bản thân, người trước mắt cùng Cảnh nhi giống nhau như đúc, không phải sao? Có điều đã qua một tháng, tính cách hắn cùng Cảnh nhi hoàn toàn không giống. Điều này khiến hắn không muốn tin cũng phải tin – người trước mắt này tuyệt đối không phải Cảnh nhi!

Mộc Duệ cúi đầu cắn đôi môi đỏ mọng cố nén ý cười. Ở Lâm Quyết Lệ, hắn như thấy được hình bóng của đại ca Mộc Trừng, còn nghiêm túc mà nói “Không được! Ta là ca ca ngươi, chúng ta không thể làm như vậy!”

Lâm Quyết Lệ thấy Mộc Duệ cúi đầu không đáp, hai vai lại rung rung, tựa hồ có điểm thống khổ, bất giác ôn nhu nói “Cảnh nhi, nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không làm khó dễ ngươi”


Trong mắt hắn, tuy người này không phải Lâm Quyết Cảnh nhưng hắn cũng vô pháp đối hắn sinh khí.

“Quyết Lệ đại ca, ngươi thật tốt” Mộc Duệ lại hiện lên khuôn mặt thiên sứ tươi cười, nhào vào lòng Lâm Quyết Lệ. Ôm chặt thắt lưng Lâm Quyết Lệ, hắn cảm nhận được hơi thở nam nhân “Quyết Lệ đại ca rất tốt với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết”

Hắn nháy mắt mấy cái, ôm cánh tay Lâm Quyết Lệ, nói ra thân phận chính mình. Đương nhiên, là phải thay đổi một số điểm. Hắn không ngốc tới mức nói mình xuyên qua từ tương lai đi đến cổ đại. Ở hoàn cảnh, thân thế đáng thương, chỉ có cái tên Mộc Duệ là thật.

Lâm Quyết Lệ xoa xoa tóc hắn, tỏ vẻ an ủi.

“Quyết Lệ đại ca” Mộc Duệ ra vẻ ngượng ngùng “Đêm nay …… Có thể hay không ở cạnh Tiểu Duệ? Sau khi đem tâm sự nói ra, cũng còn nhiều chuyện muốn nói cùng đại ca”

Bộ dáng mềm mại của Mộc Duệ lại làm cho Lâm Quyết Lệ hoảng hốt nhìn thành Cảnh nhi. Hắn gật gật đầu đáp ứng. Khóe miệng Mộc Duệ gợi lên một cái cười gian.

Chưa bao giờ qua đêm ở phòng Lâm Quyết Cảnh nên Quyết Lệ có chút xấu hổ. Cho dù người này không phải là Cảnh nhi hắn thích nhưng lại có bộ dáng giống nhau cũng là có điểm hấp dẫn.

Mộc Duệ làm như không biết Lâm Quyết Lệ đang bị dày vò, cứ không ngừng vặn vẹo thân mình, hướng trong lòng hắn mà chui. Còn Lâm Quyết Lệ chỉ có thể nhẫn nhịn vượt qua một đêm dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận