Thác Luyến

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

“Tôi không yêu anh... Cho nên tôi không cần.”

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thương tổn cậu thêm lần nào nữa, càng không giết cậu, bất luận cậu tin hay không, đây là lời nói thật.”

Hoàng Hân Duật không thay đổi sắc mặt nghênh đón ánh mắt khiêu khích của Từ Cửu Kỷ, thần thái vững vàng cùng với ánh mắt không mang theo chút vui đùa châm chọc nào làm cho Từ Cửu Kỷ thiếu chút nữa nghĩ rằng mình hoa mắt, vậy mà lại thấy được tia ôn nhu chân thật trong mắt hắn!? Vì thế, Từ Cửu Kỷ không khỏi cười nhạo mấy tiếng, lãnh đạm không để tâm.

Thấy thế, Hoàng Hân Duật như trước không chút tức giận, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh y trầm mặc nghiêng đầu giống như đang suy tư điều gì đó, Từ Cửu Kỷ tuy rằng đối với việc hắn không giận dữ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không muốn tiếp tục trêu chọc hắn, người này cứ vậy ngồi bẹp lên chăn làm y không thể nhúc nhích, y theo bản năng tránh tiếp xúc với ánh mắt và tay chân với hắn, sắc mặt rõ ràng không kiên nhẫn nhìn vách tường bên kia không buồn lên tiếng.

Bầu không khí tĩnh lặng tràn ra xung quanh, ngay khi Từ Cửu Kỷ nghĩ đến rằng tình huống này cứ vậy diễn ra thì Hoàng Hân Duật lại đột nhiên mở miệng.

“Vết thương trên tay chân của cậu…”

Vừa nghe hắn nhắc tới vết thương bốn năm trước, Từ Cửu Kỷ tựa như mèo bị giẫm phải đuôi toàn thân dựng lên cảnh giới, rõ ràng đề phòng, ánh mắt hoài nghi nhìn vào hắn, thế nhưng đối phương lại hoàn toàn không nhìn tới địch ý trong mắt y, như cũ nói ra mục đích bản thân:

“Thương tích trên người cậu là tôi lưu lại, năm vết thương, tôi sẽ cho cậu năm yêu cầu, xem như bồi thường cho cậu, coi như là lòng biết ơn của tôi.”

“Anh nói… Cái gì!?”

Tựa như lời hắn nói là tiếng nước ngoài vậy, ánh mắt cảnh giác nghi hoặc ban đầu của Từ Cửu Kỷ chớp mắt chuyển thành kinh ngạc, trong đầu lại hoàn toàn không thể hiểu nổi những chữ cái đơn giản hắn vừa thốt ra đến tột cùng có ý nghĩa gì.

Cái gì năm vết thương, cái gì năm yêu cầu? Bồi thường cái gì cái gì cơ chứ? Lòng biết ơn lại là từ đâu mà đến? Hắn hiện tại rốt cuộc là có ý gì? Nói ra những lời như vậy, hắn lại muốn đùa bỡn gì đây?

“Chuyện đã làm tôi sẽ không hối hận, lại càng không giải thích, vết thương đã gây ra cũng không thể hoàn toàn khép lại, cho nên, tôi dùng phương thức của tôi để bồi thường cho cậu, đây là giới hạn lớn nhất mà tôi có thể làm được.”

Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ đột nhiên không hề báo động trước nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng miệt thị biểu lộ ra đùa cợt cùng châm chọc trong lòng y.

“A… Anh suy nghĩ cái gì vậy? Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Cái gì mà năm yêu cầu, cái gì bồi thường? Còn cái gì “giới hạn lớn nhất”? Ý của anh là gì, đồng tình, bố thí hay là thương hại? Hoặc… đây lại là thủ đoạn trả thù mới của anh?”

Tâm tính không thể tin lại càng không nguyện tin tưởng làm cho Từ Cửu Kỷ căn bản chưa từng cẩn thận suy tư hàm ý trong lời Hoàng Hân Duật, chỉ là bản năng cảnh giác nếu cứ tiếp tục tùy ý cho tình tự trong lòng phát triển khẳng định lại sẽ lần thứ hai mang đến thương tổn cho chính bản thân mình, bởi vậy, Từ Cửu Kỷ cứng rắn gượng ép dựng nên lớp hàng rào phòng vệ, hơn nữa dùng những ngôn từ châm chọc để tăng thêm sức mạnh cho ý chí bạc nhược lung lay sắp đổ kia của chính mình, không ngừng tự nhủ không được để cho Hoàng Hân Duật dụ dỗ.

Dường như nhìn ra y đang bối rối cùng bất an, Hoàng Hân Duật chỉ chuyên chú nhìn y thật lâu, sau đó mới lặp lại:

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không thương tổn cậu nữa.”

“Tôi cũng nói rồi, tôi không tính toán đến việc sống sót mà đi ra khỏi Hoàng gia, cho nên anh muốn tra tấn tôi như thế nào, trả thù tôi ra sao thì cứ việc đến, tôi không sao cả! Anh không cần già mồm cãi láo làm ra vẻ ôn nhu thương hại, tôi chịu không nổi, anh nghe không hiểu sao—— tôi chịu không nổi!”

Như là bị ánh mắt thấu hiểu kia của hắn bức bách không thể thối lui được, Từ Cửu Kỷ khó thể nén áp lực phiền não trong lòng mình được nữa, tức giận rít gào về phía hắn, nhưng hốc mắt phiếm hồng, âm điệu run rẩy cũng đã không tự giác mà biểu hiện ra đáy lòng y đang bàng hoàng và sợ hãi, làm cho Hoàng Hân Duật không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, hỏi ra:

“Cậu sợ cái gì?”

Chưa từng có người nào dám gào thét như vậy ở trước mặt hắn như y, cho dù là ông nội hắn cũng chưa từng, nhưng lúc này đây khi hắn đối mặt với cơn rít gào không khống chế được của Từ Cửu Kỷ, trong lòng lại không chút nào không vui, ngược lại còn có một loại cảm giác… thở phào nhẹ nhõm!? Sao vậy nhỉ?

“Tôi sợ cái gì…”

“Bất quá là bồi thường, đây là cậu nên nhận được, cậu sợ cái gì?”

“…”

“Tôi biết cậu yêu tôi, đến nay vẫn còn yêu tôi.” Bình tĩnh trần thuật như thể hắn đã xác thực rõ ràng, trong mắt Hoàng Hân Duật phát ra hào quang khác thường hiếm thấy.

“Cho nên chuyện thứ nhất tôi làm cho cậu chính là vĩnh viễn đem cậu giữ ở bên người, chăm sóc cậu cả đời.”

“Cái gì…?” Quả thực không thể tin được giờ phút này lỗ tai y đang nghe được những gì, Từ Cửu Kỷ mở lớn mắt kinh ngạc không thôi nhìn hắn.

“Có lẽ tôi không yêu cậu, cũng có lẽ… có một ngày tôi sẽ yêu cậu, nhưng vô luận như thế nào, chăm sóc cậu cũng không thành vấn đề, cho nên…”

“Đây tính là gì, trao đổi điều kiện sao?”

Từ Cửu Kỷ mới vừa rồi phẫn nộ nôn nóng giờ phút này đột nhiên đều rút đi, ngữ điệu tĩnh mịch cứng nhắc ẩn ẩn mang theo mấy phần run rẩy cùng tuyệt vọng không thể diệt được.

“Bởi vì yêu anh, cho nên phải nhận cái bồi thường mà anh tự cho là đúng, cho anh chăm sóc cả đời!?”

Khi y nghe đến chuyện thứ nhất mà Hoàng Hân Duật nói ra, trong lòng liền bị chua xót đau lòng vùi lấp, tìm không ra một tia khí lực để mà tức giận, xúc động hay phẫn nộ, chỉ có thể đờ đẫn ngốc lăng nhìn hắn, thì thào:

“Anh cho là tình cảm… có thể độ lượng trao đổi ư?”

“Anh cho là tình cảm… sau khi trải qua thế sự thay đổi còn có thể thủy chung như một sao?”

Đối mặt với biểu tình thống khổ đột nhiên xuất hiện của y, Hoàng Hân Duật cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

“Không có khả năng! Không có chuyện gì là sẽ không thay đổi, càng không tình cảm gì có thể trao đổi cả. Có thể trao đổi, sẽ không là yêu, có thể cưỡng cầu tới tay, sẽ không có tình.” Kinh ngạc nhìn y, giờ phút này trong mắt Từ Cửu Kỷ chỉ có tràn đầy đau đớn cùng bi ai.

“Tôi không cần… Tôi không cần điều kiện gì, bồi thường gì hết…”

Dùng ánh mắt bi ai nhưng kiên định nhìn thẳng vào hắn, Từ Cửu Kỷ thấp giọng nói.

“Tôi không yêu anh… Cho nên tôi không cần.”

Nhìn Từ Cửu Kỷ lúc này đây, Hoàng Hân Duật đột nhiên có loại cảm giác đau lòng, có loại kinh hãi bất an, hắn thân thiết nhìn sâu vào hai mắt y, dễ dàng nhìn ra trong đó ngập tràn bi thống, sau một hồi, hắn mới mở miệng cất tiếng:

“Mặc kệ cậu muốn hay không, người quyết định là tôi, nếu tôi quyết định phải làm như vậy, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận.”

“A… Dù sao, tôi chính là không có quyền lợi lựa chọn hoặc cự tuyệt phải không.”

Thê lương cười trừ, cuối cùng Từ Cửu Kỷ nhịn không được nữa nước mắt nhẹ tuôn. Ngay khi nước mắt rơi xuống, y dường như mệt mỏi không chịu nổi cúi đầu, vô lực nói:

“Mời anh rời đi đi, tôi mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi… Mời anh đi cho.”

Sau khi Từ Cửu Kỷ nói ra, trong phòng lần thứ hai chìm vào tĩnh lặng, thẳng đến khi không biết lại qua bao lâu, cuối cùng Hoàng Hân Duật cũng đứng dậy rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui