Thác Luyến

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

※ Thời điểm diễn ra phiên ngoại này là lễ Giáng Sinh năm thứ hai kể từ  khi Anh (tức Từ Cửu Kỷ)  bị đuổi ra khỏi Hoàng gia.

♪♥♪

Cố gắng đem thân mình tựa vào vách tường, Từ Cửu Kỷ cúi thấp đầu, thong thả tha từng bước chân bước đi trên ngã tư đường rét lạnh, chuẩn bị tiến đến chỗ làm.

Cho dù đã rất cố gắng không để ý đến khung cảnh quanh mình, nhưng mỗi khi đi qua cửa hàng bánh ngọt, quầy vật phẩm lưu niệm, bưu thiếp… Rồi khi đến trước một nhà hàng nào đó, từ bên trong truyền ra một khúc ca nhẹ nhàng tất cả đã nói cho y biết — lễ Giáng Sinh tới rồi.

Khó nén cô đơn dừng bước, y kinh ngạc nhìn những món trang sức cao cấp trưng bày trong tủ kính, trong lòng không khỏi lại nhớ tới cái con người căn bản không nên nhớ tới kia.

Y từ trước đến nay không phải dạng người thích giao lưu với người khác, cũng không có thân nhân hay bạn bè đặc biệt gì, cho nên mặc dù lễ Giáng Sinh là một dịp lễ lớn đi chăng nữa thì y cũng chẳng bận tâm.

Y chưa từng được đón một đêm Khổng Tử ra đời nào khác lạ cả, cũng chưa từng nhận được một món quà Giáng Sinh nào, ở cô nhi viện chưa từng, sau khi được nhận nuôi cũng chưa từng, cho dù theo ″hắn″ tới Hoàng gia, làm một kẻ ấm giường cho “hắn” cũng vẫn là chưa từng.

Cũng bởi vì chưa từng cảm thụ qua những đặc thù của lễ Giáng Sinh, cho nên cho tới bây giờ y cũng không thể hiểu nổi tại sao nhiều người thích lễ Giáng Sinh như vậy, bởi vì với y mà nói, lễ Giáng Sinh cùng ngày bình thường không có gì khác nhau, mỗi người vẫn cứ đi làm, đi học, ăn gì đó, làm chuyện gì đó, điều này có gì đặc biệt chứ? Lại có gì mà vô cùng đặc biệt chứ? Y không rõ.

Duy chỉ có một năm, y phá lệ chờ mong lễ Giáng Sinh đến, nhưng đó cũng không phải vì lễ Giáng Sinh đặc biệt, mà là bởi vì, trước lễ Giáng Sinh mấy hôm y rốt cục đã biết ngày sinh nhật của ″hắn″, đó là ngày 25 tháng 12, một ngày của lễ Giáng Sinh.

Một năm đó, là đêm Giáng Sinh duy nhất trong cuộc đời của y, và cũng vào chính lễ Giáng Sinh năm đó đã đánh tan cái hạnh phúc hư ảo giả dối của y ở Hoàng gia.

Còn nhớ rõ mùa đông năm ấy tới chậm, nghe thấy những người khác lúc nhắc tới lễ Giáng Sinh thì luôn tràn đầy oán giận, nói cái gì mà không đủ lạnh sẽ không giống ngày sinh Khổng Tử; không lạnh sẽ không thể quang minh chính đại lãng mạn mà ôm nhau, ủ ấm cho nhau… đủ mọi lời nói.

Khi đó, y cũng không có nghĩ đến giống ngày sinh Khổng Tử hay không, cũng không có nghĩ tới cái gì lãng mạn với không lãng mạn, y khi ấy lòng tràn đầy chờ mong vào hôm đó ″hắn″ có thể dành ra một chút thời gian cho y, cho dù một giờ, không, chỉ cần vài phút là đủ rồi, chỉ cần có thể cho y một chút thời gian để cho y có thể đem món quà sinh nhật lần đầu tiên y chuẩn bị tặng người khác giao cho hắn là đủ rồi, những cái khác y đều có thể không thèm để ý, cho dù không có lời ngon tiếng ngọt, cho dù không ai cùng y dùng bữa dưới ánh nến đều không sao cả, chỉ cần có thể giao lễ vật cho ″hắn″ là đủ rồi, thật sự, chỉ cần như vậy thì tốt rồi…

Đáng tiếc, lên trời cũng không nghĩ tới y đã được nhận một kỳ tích, thậm chí ngay cả lễ vật y chuẩn bị vẫn còn không kịp đi lấy… đã bị người lôi vào ám lao nghiêm hình tra tấn, vì, muốn tra hỏi sự phản bội của y…

Sau đó, sau suốt một ngày thống khổ bị tra khảo, thời gian cũng đã đến lễ Giáng Sinh, ngày sinh nhật của ″hắn″.

Y còn nhớ rõ, ″hắn″ ngày đó cùng Mạc Quân Trình là thân mật cỡ nào, ″hắn″ ngày đó dùng ánh mắt khinh thường cỡ nào nhìn y, cứ như hận y không thể ngay lập tức biến mất ở trước mắt ″hắn″, y nhớ rõ, hơn nữa thập phần rõ ràng, cho nên khi ″hắn″ hạ lệnh ra tay, kỳ thật y có loại cảm giác cuối cùng đã được giải thoát!

Ai có thể ngờ tới, cơ hội mà ông trời cho y, lại bởi vì một câu của Mạc Quân Trình mà đảo mắt trôi đi, không chỉ làm cho y không thể giải thoát, mà khiến y phải tiếp tục chìm nổi trong trần thế này.

Chết hay sống, hai thái cực, cái nào thống khổ hơn? Y không biết.

Nhưng nếu để y chọn… Y muốn chết.

Biến thành kẻ tàn phế chân không thể chạy, tay không thể linh hoạt, phải nuôi sống bản thân thật sự rất vất vả, cho nên, nếu thực sự có ông trời, nếu thực sự có cái gọi là kỳ tích Giáng Sinh, như vậy, xin cho y được chết đi! Để cho y có thể có một giải thoát.

“Ê! Thằng chặn đường, tránh ra mau, thằng què chết tiệt!”

Một tiếng hét to kéo y thoát khỏi những hồi ức, y không dám ngẩng đầu, lấy dư quang khóe mắt lén nhìn người đàn ông vận quần bò, giày da sang bóng bên cạnh, bên tai truyền đến càng ngày càng nhiều tiếng cười nhạo cùng khinh thị, làm cho y chỉ có thể quẫn bách, kích động, sống chết lê đôi tàn tạ của mình trốn đi, thẳng đến khi trốn vào ngõ tắt nhỏ mới dám đứng lại.

“Thằng què!? Thằng què chết tiệt…”

Thân thể men theo bờ tường dần trượt dài xuống đất, Từ Cửu Kỷ theo thói quen đưa tay bịt kín mắt lại, một tiếng cười khàn khàn đầy chua xót gian nan phát ra từ yết hầu.

“A… Các người nói sai rồi, tôi không phải người què… Tôi là một thằng tàn phế… Khụ… Là tàn phế mới đúng ha, ha…”

Rạng sáng, đã xong công việc về đến nhà, Từ Cửu Kỷ cái gì cũng không muốn, như thường lệ tắm rửa sạch sẽ, ăn qua loa xong liền lên giường ngủ.

Y mệt chết đi, bất luận là thân thể hay là tâm lý đều mệt, y bắt buộc bản thân đừng nghĩ ngợi gì hết, bức bách chính mình mỗi ngày đều phải bạt mạng làm việc, bởi vì chỉ có như vậy y mới có thể ngã đầu liền ngủ, cũng mới có thể không suy nghĩ được gì tránh chuốc thêm phiền não.

Sau hai năm rời khỏi Hoàng gia, mỗi ngày của y đều là như vậy, cũng may mắn, còn có thể như vậy. Y từng nghĩ tới, chẳng lẽ cả đời này y cứ như vậy sao?

Suy nghĩ thật lâu thật lâu cuối cùng y đã xác định —— đúng vậy, sau này y cũng chỉ có thể như vậy cho đến cuối đời.

Sau đó, sau lần đó, y chết tâm, bản thân y… Tóm lại vẫn là chỉ có thể như vậy thôi.

Cho nên, y chưa từng mong muốn; cho nên, y không muốn còn bất cứ mong muốn gì nữa.

Ngay khi vừa tỉnh lại, Từ Cửu Kỷ đã nghĩ mình đang mơ.

Bởi vì trong căn phòng đơn sơ của y, ở trên chiếc giường được ghép bằng tấm ván gỗ phủ thêm một lớp nệm mỏng, y nhìn thấy cái người mà y đã nghĩ rằng cả đời này mình không bao giờ có thể gặp lại —— Hoàng Hân Duật.

“Sao có thể… Sao có thể…”

Nhìn Hoàng Hân Duật nằm bên cạnh thân mật ôm mình vào trong ngực ngủ say, Từ Cửu Kỷ thật sự chỉ có thể kinh ngạc.

“Đây… có thể nào!?”

Trong đầu y bây giờ chỉ có mỗi những chữ ấy, giờ này phút này y không chỉ không biết bản thân nên làm gì, mà ngay cả hốc mắt ẩm ướt tự lúc nào cũng không phát hiện ra, vẫn cứ ngu si mà niệm ″sao lại có thể″. Mãi cho đến khi một bàn tay lớn ấm áp vuốt ve khuôn mặt y, lau đi nước mắt trên ấy, rốt cục y mới phát hiện ra mình đang thất thố.

“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.” Hoàng Hân Duật thâm tình nhìn y, ôn nhu trấn an.

“Anh… sao lại… sao anh có thể ở trong này?”

Không dám tin nghẹn ngào hỏi ra một câu, Từ Cửu Kỷ giờ này khắc này căn bản bất chấp cái gì là yêu, cái gì là đau, hiện tại trong lòng chỉ tràn đầy ngạc nhiên hoảng loạn, và cả bị cuốn vào sự ôn nhu của hắn.

Không có trả lời câu hỏi của y, Hoàng Hân Duật chậm rãi ngồi dậy, sau đó đem hắn cũng kéo đứng lên kéo vào chính mình trong long ngực, yêu thương nói:

“Bởi vì em ở đây, tôi tìm em đã lâu, thật vất vả mới tìm được… Đừng chạy nữa có được không?”

Trong lúc nói chuyện, những chiếc hôn mềm nhẹ không ngừng dừng ở trên mặt, môi Từ Cửu Kỷ.

“Tôi…”

Chưa từng được đối đãi như thế này bao giờ, Từ Cửu Kỷ nghẹn ngào nói không ra lời, y biết trong lòng mình kỳ thật có vô số nước mắt cùng ủy khuất muốn phát tiết, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cảm nhận được thương tiếc của hắn, y lại đột nhiên một câu cũng cũng không nói ra được, chỉ có thể bị động vùi vào ngực hắn, tùy ý hắn hôn môi trấn an.

“Em nhất định rất thống khổ, thật ủy khuất đúng không? Thực xin lỗi, là anh sai! Là anh không điều tra rõ mọi chuyện cho nên mới để em chịu nhiều thống khổ như vậy, tha thứ cho anh được không? Anh… Tha thứ cho anh…”

Giống như an ủi trẻ nhỏ, Hoàng Hân Duật dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn thẳng vào mắt Từ Cửu Kỷ, dịu dàng vuốt ve mái tóc khô ráo mà lại thô ráp của y, một lần lại một lần cầu xin y tha thứ.

“Suốt hai năm nay em nhất định rất vất vả, cũng nhất định rất hận anh, đúng hay không, Anh?”

Nhìn thấy sự sám hối trong mắt hắn, nước mắt Từ Cửu Kỷ không ngừng rơi, lại một câu cũng chưa thể nói.

Thấy y lại khóc, Hoàng Hân Duật đau lòng không thôi hôn lên mắt y, hôn lên hàng lệ đang tuôn, đau lòng vô cùng tiếp tục an ủi:

“Đừng khóc, Anh… Em có thể đánh anh, mắng anh, cho dù em vĩnh viễn không tha thứ cho anh cũng không sao, chỉ cầu em đừng khóc nữa… nước mắt của em làm cho anh rất đau, nhìn thấy nước mắt em rơi, còn đau hơn so với bị người ta dùng súng bắn vào người, đừng khóc được không? Anh đã điều tra xong hết tất cả, biết rằng mọi chuyện đều không dính dáng gì đến em, em là trong sạch, hết thảy đều là anh hiểu lầm em, là anh trách lầm em!

Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, chỉ cần em chịu theo anh trở về, anh nhất định sẽ yêu em hết mực, tốt với em vô điều kiện, bù đắp lại những sai lầm trước đây của anh… Anh, cho anh một cơ hội bù đắp được không? Cho anh một cơ hội được bồi thường cho em được không, Anh…” Gắt gao ôm người vào trong ngực, tiếng nói Hoàng Hân Duật nghe tới ôn nhu vô cùng.

Nghe những lời dỗ dành nhẹ nhàng của hắn, trong lòng Từ Cửu Kỷ nhất thời đau xót, nhịn không được liền khóc thành tiếng.

“Ô… Anh sao có thể… Sao có thể giảo hoạt như vậy… Sao lại có thể như vậy… Ô…”

Lòng tràn đầy ủy khuất làm cho nước mắt không ngừng lã chã rơi xuống, Từ Cửu Kỷ vùi sâu vào lòng Hoàng Hân Duật khổ sở vừa khóc vừa kể lể.

“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội anh, anh sao có thể… Sao lại có thể hoài nghi tôi… Vì sao… Ô… Anh sao lại có thể… như vậy… Ô…”

Nhìn nước mắt của y rơi, trong lòng Hoàng Hân Duật giống như bị người ta chém ngàn nhát, đau lòng khôn xiết. Dùng lực đạo thật mạnh như muốn ép người kia vào sâu trong cơ thể mình, đầy áy náy nói:

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là anh sai, là anh sai…”

“… Tôi không cầu cái gì… Tôi chỉ muốn… Chỉ muốn… Ở bên cạnh anh… Rất xa cũng tốt… Nhưng mà, anh… Ô…”

“Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh, Anh… Là anh sai, là anh ngu ngốc, hết thảy đều là anh không tốt, tha thứ cho anh được không?” Không tiếng động thở dài, Hoàng Hân Duật đối với những việc bản thân đã làm hồi trước hối hận tới cực điểm.

“Vì sao phải đối xử với tôi như vậy… Ô… Vì sao, vì sao…” Hung hăng vung tay đánh Hoàng Hân Duật, Từ Cửu Kỷ bi thương, nghẹn ngào đến mức cơ hồ hít thở không thông.

“Em cứ tiếp tục đánh anh, em muốn mắng anh, muốn đánh anh, thậm chí muốn cắn anh đều được, chỉ cần em vui… Anh, để cho anh được tốt với em, cho dù em không tha thứ cho anh cũng không sao, chỉ cần để anh tốt với em, chỉ cần để cho yêu thương em…”

Hơi nâng khuôn mặt loang lổ nước mắt của Từ Cửu Kỷ đang chôn trước ngực hắn lên, Hoàng Hân Duật kiên định nói:

“Anh yêu em, thật sự yêu em… Anh chỉ muốn mỗi em, thầm nghĩ cùng em đi tiếp đến cuối đời… Cầu xin em theo anh trở về được không?”

“… Anh… Yêu tôi…!?”

Khó có thể tin trợn mắt nhìn hắn, trong mắt Từ Cửu Kỷ tràn đầy bi thương, run giọng hỏi: “Anh yêu… tôi?”

“Đúng vậy, anh yêu em, trước kia anh chưa từng nói với em, nhưng hiện tại anh muốn nói cho em biết, anh, yêu, em!”

Nghe được hắn lại một lần nữa xác nhận lời yêu, Từ Cửu Kỷ nhịn không được cứng ngắc nở nụ cười.

“A… Thật sao? Anh thật sự… Thật sự yêu… Tôi?”

“Đúng.” Không chút do dự, kiên định nói: “Mặc kệ em muốn anh nói bao nhiêu lần cũng được, Anh, anh yêu em, anh thật sự muốn cùng em cả đời bên nhau, cùng anh trở về được không?”

“… Thật sao? Tôi thật sự… Có thể chứ?”

Quá khứ đã trải qua đủ chuyện làm cho Từ Cửu Kỷ đối với cái hạnh phúc bất thình lình nhảy ra này cảm thấy lùi bước, y không thể tin được đây là thật sự, cũng không dám tin tưởng bản thân cư nhiên có thể nghe được Hoàng Hân Duật tỏ tình, y thật sự… không thể tin được.

“Đây không phải giả chứ? Đây không phải mơ chứ? Đây là sự thật sao? Anh thật sự… nói với tôi sao?”

Nhìn thấy y tự ti cùng bi thương, Hoàng Hân Duật chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, nếu lúc ấy hắn có thể điều tra rõ một chút; nếu lúc ấy hắn có thể yêu y thêm một chút, y sẽ không biến thành như hiện tại, chuyện đáng được hưởng cũng không dám tin, hết thảy đều là lỗi của hắn!

Hung hăng ôm chặt y, Hoàng Hân Duật lại một lần nữa khẳng định:

“Đây không phải mơ, không phải giả, anh thật sự nói, anh thật sự yêu em, chỉ cần em gật đầu, anh lập tức liền dẫn em trở về, mỗi ngày đều yêu chiều em, không có lúc nào là không mang em theo bên người, chỉ cần em gật đầu… anh nhất định làm được!”

“Thật sao?”

“Ừ! Em tin anh đi.”

Từ trong túi áo khoác đặt trên giường lấy ra một cái hộp gấm, Hoàng Hân Duật thận trọng mở hộp gấm lấy ra một chiếc nhẫn màu bạc đeo lên tay y.

“Đây là anh cố ý làm, bên trên nhẫn có khắc hoa anh đào, là thứ tượng trưng cho chúng ta lúc mới quen, bên trong còn khắc tên hai chúng ta, cho nên đây là nhẫn của riêng anh và em, cũng là hứa hẹn anh dành cho em, tin tưởng anh được không? Anh sẽ không thương tổn em thêm một lần nào nữa, anh sẽ bảo vệ em cả đời, tin tưởng anh, Anh…”

Câu nói thâm tình khẽ khàng biến mất ở giữa hai bờ môi đang chặt chẽ quấn vào nhau, Hoàng Hân Duật tình ý triền miên lại hôn lên môi y, khác với lúc trước nhẹ nhàng lướt qua, cái hôn lần này, nóng bỏng mà nặng tình, khiến cho khuôn mặt Từ Cửu Kỷ nhịn không được ửng hồng, thẹn thùng vô cùng.

Bỗng nhiên bừng tỉnh, Từ Cửu Kỷ ngạc nhiên căn phòng vẫn luôn tối đen không tiếng động như trước.

Bên cạnh y, như cũ chỉ có trống rỗng và quạnh quẽ, bên trong căn phòng nhỏ hẹp một chút cũng chưa từng có dấu vết người khác tiến vào, trên tay y, cũng đương nhiên trống không…

Hết thảy đều bình thường giống như trước khi y ngủ, không có gì đặc biệt, không có gì kỳ tích, có chăng, chính là nước mắt chưa khô trên mặt y…

Ngày nghĩ tới, đêm sẽ mơ thấy… Phải không?

Cho dù y có cậy mạnh nói với bản thân rằng y sớm đã không còn yêu hắn cỡ nào đi nữa, cho dù y cố lừa gạt bản thân tất cả đều không sao cả, nhưng ở sâu trong lòng y lại vẫn luôn mong chờ câu xin lỗi, tiếng yêu của hắn.

Rời đi hai năm, tuy rằng y cũng từng mơ thấy đủ loại mộng, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, mơ thấy hắn đối đãi ôn nhu, mơ thấy hắn hối hận xin lỗi. Nhưng mà, vì sao hôm nay lại mơ như vậy?

Chẳng lẽ, đây là điều mà người khác vẫn thường hay nói, kỳ tích đêm Giáng Sinh ư? Hay, đây kỳ thật là ông trời ban tặng cho y… Một món quà đặc biệt?

Không thể kìm được mà gợi lên một tia cười khẽ, đối với một kẻ chưa bao giờ được thể nghiệm qua lễ Giáng Sinh có gì đặc biệt như y mà nói, chúa trời thế mà lại dùng phương thức này để y nếm thử mùi vị ″đặc biệt″, ha… Y nên vui sướng hay là nên bi ai đây?

Thật ra ở sâu trong nội tâm y vẫn luôn hi vọng, sâu trong tiềm thức vẫn cảm nhận được bản thân vẫn có chờ mong, y có nên vui mừng không? Nên cảm tạ chúa trời từ bi hay không đây? Ha ha…

Đêm Khổng Tử sinh ra đời, cái đêm luôn được mọi người mọi người tán dương là tràn ngập màu sắc, nhưng y chỉ cảm nhận nỗi bi thương tựa hồ không bao giờ dừng lại.

Hóa ra, tình cảm y dành cho ″hắn″ vẫn chưa từng giảm bớt một chút nào cả…

Hóa ra, cho dù mang thương đầy người bị đuổi ra Hoàng gia, bản thân y vẫn luôn khát vọng hắn ôn nhu, chờ mong hắn sẽ đến…

Hóa ra, hết thảy mọi thứ thủy chung chưa từng thay đổi, trái tim y chưa từng đổi thay, tình yêu của y cũng thế, duy nhất thay đổi… Chỉ có nỗi bi thương trên người càng ngày càng sâu trên người y mà thôi.

Che hai mắt lại, cảm giác từng giọt nước mắt trong mắt chậm rãi tràn ra thật ấm, thật nóng, y không khỏi thất thần lẩm bẩm.

“Ha ha… Mừng ngày sinh Khổng Tử…”

Cũng vì bản thân chưa từng cảm thụ điều đặc biệt này.

“… Mừng ngày sinh Khổng Tử…”

Cũng vì bản thân chưa từng quên đi cái tình yêu ấy.

“Mừng ngày sinh Khổng Tử…”

Vì… “Hắn” – kẻ ở phương xa từng hung hăng thương tổn y.

“… Mừng ngày sinh Khổng Tử… Hức… Ngày sinh Khổng Tử vui vẻ…”

Cho dù là thống khổ như vậy, nhưng y vẫn cảm tạ chúa trời đã ban cho y một kỳ tích. Lễ Giáng Sinh, vì, ít nhất điều này đã làm cho y cảm giác được một chút ấm áp cùng hạnh phúc…

Cho dù đó chỉ là một giấc mộng, cho dù sau khi tỉnh lại chỉ có đau xót tăng sâu, nhưng… y thật sự tham luyến giữ lấy chút ôn nhu, niềm hạnh phúc nho nhỏ trong giấc mơ ấy…

Cùng lúc đó, Hoàng Hân Duật một mình một người đứng ở trong phòng khách tối tăm nhìn lên bầu trời sang lấp lánh bên ngoài. Ánh mắt hắn đen quạnh, cau mặt thật chặt, làn khói thuốc trắng đục chậm rãi biến mất vào không gian vắng lặng, giống như trái tim hắn, cũng từng giọt từng giọt bị sự hắc ám yên tĩnh này cắn nuốt dần.

Hôm nay là đêm Khổng Tử ra đời, vì hai tuần trước Mạc Quân Trình nói một câu muốn xem biểu diễn hòa tấu, hắn hủy bỏ tất cả lời mời công tư, chỉ vì muốn bên cạnh người hắn yêu trong đêm Giáng sinh, ai hiểu được Mạc Quân Trình lại hoàn toàn không nhớ rõ, sau khi nghe điện thoại của bạn bè xong liền rời đi đến bây giờ cũng chưa về.

Tình nhân sao? Hừ, hai người bọn họ thật sự là tình nhân sao!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui