Thác Luyến

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

Thứ tôi muốn là tình yêu của em, là trái tim của em, không phải cái thứ cảm kích chó má kia! Em hiểu không!?

Vào lúc nửa đêm, Hoàng Hân Duật đốt điếu thuốc đứng ở bên cửa sổ trong phòng khách tối đen như mực ở tầng trệt nhìn về phía chòi nghỉ mát cách đó không xa, lật lại trí nhớ, hắn cơ hồ có thể dễ dàng miêu tả ra mỗi một chi tiết trong căn chòi nghỉ mát kia, dưới ánh trăng, dường như hắn càng nhìn thấy cảnh tượng ngày xưa Quân Trình cùng hắn ngồi ở trong chòi nói chuyện phiếm đùa giỡn.

Lúc trước, bất luận công việc của hắn gấp gáp ra sao, nặng nề như thế nào, mỗi ngày hắn vẫn kiên trì nhất định phải dành ra một khoảng thời gian cố định để về nhà, sau đó cùng Quân Trình ăn cơm chiều, ăn xong cơm chiều thì đến chòi nghỉ mát ngồi xuống tâm sự, chuyện này cơ hồ là hình thức sinh hoạt cố định của bọn hắn.

Cho đến một năm trước, Quân Trình cùng với bạn bè hợp tác mở hành lang vẽ tranh, gặp gỡ Phương Nhã Thanh, cứ như vậy cảnh tượng quen thuộc kia liền trở nên vô cùng hiếm thấy, cho dù mỗi ngày Trình vẫn đúng giờ trở về, đúng giờ ăn cơm, nhưng thái độ của Quân Trình lại thay đổi một cách rõ ràng.

Quân Trình bắt đầu trở nên vội vàng, trở nên không có kiên nhẫn, khi hai người ở chung, di động của Quân Trình luôn không ngừng vang lên, thậm chí ngay cả vào những lúc ít ỏi hai người ở chòi nghỉ mát trò chuyện, Quân Trình cũng luôn có vẻ không yên lòng, có chút đăm chiêu.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng nhiên có một dự cảm xấu, nhìn Quân Trình sớm không biết đã đi vào cõi thần tiên từ lúc nào, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác… Trình sẽ rời khỏi hắn, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hoảng hốt, nhưng mà hắn lại không thể nhiều lời, đơn giản là Quân Trình từng nói qua, không thích người khác quản chặt mình. Mà trong lòng hắn cũng không dám nhiều lời, bởi vì chỉ sợ rằng một khi nói ra, Quân Trình sẽ thật sự bỏ hắn mà đi.

Ở trong thế giới tình cảm, hắn chỉ là một người thường, một người thường biết yêu biết si, người khác sợ, hắn cũng sẽ sợ; người khác lo lắng, hắn cũng sẽ lo lắng, có lẽ hắn vốn rất mạnh mẽ, nhưng không biết vì sao, chỉ cần đối diện với Mạc Quân Trình… Hắn cũng chỉ có thể nhận thua.

Hiện tại nghĩ lại, khi đó bản thân thật đúng là uất ức, chỉ biết ngu muội miễn cưỡng bản thân quên đi cái loại bất an kia, tự dặn mình đừng đi xúc phạm đến cấm kỵ của Quân Trình, nhưng hắn lại quên mất, cho dù hắn cố làm thật nhiều… Nên tới cũng vẫn sẽ tới, tựa như mây tụ thành mưa rơi xuống mặt đất vậy, cho dù hắn cố gắng nắm giữ trái tim Quân Trình như thế nào, lại vẫn không thể ngăn cản Trình rời đi.

Tôi cho tới bây giờ vẫn không hề yêu anh!

Nhớ tới ngày đó Mạc Quân Trình rống giận rít gào, Hoàng Hân Duật đau lòng không thôi nắm chặt bàn tay lại đấm vào song cửa.

Em nói em không yêu tôi, như vậy mấy năm qua hết thảy rốt cuộc tính là cái gì!?

Em nói em không yêu tôi, như vậy vì sao lúc tôi bày tỏ với em, em lại không cự tuyệt!? Vì sao!?

Anh làm cho tôi rất rất nhiều chuyện, tôi thật sự phi thường cảm kích…

Cảm kích?

Tới địa ngục mà cảm kích! Trong tình yêu thứ mà tôi không cần nhất chính là cảm kích!

Tôi muốn là tình yêu của em, là trái tim của em, không phải cái thứ cảm kích chó má kia! Em hiểu không!?

Phanh! Lại đấm mạnh thêm một cú, Hoàng Hân Duật từ đau lòng nhất thời chuyển thành phẫn nộ, khắp người bảo phủ tầng tầng hàn khí có vẻ âm lãnh làm cho người ta sợ hãi.

“Chủ tử.”

Một tiếng kêu không lớn không nhỏ vang lên, đúng lúc kéo Hoàng Hân Duật ra khỏi những suy tư, cũng kéo hắn ra khỏi sự cuồng loạn.

“Là cậu à.” Dùng dư quang nơi khóe mắt quét nhìn gã một cái, trong lòng Hoàng Hân Duật kỳ thật có chút cảm kích gã, nhưng miệng lại vẫn thốt ra lời lãnh đạm.

Nghe khẩu khí bực dọc của Hoàng Hân Duật, Thù chậm rãi tiêu sái bước đến bên cạnh hắn, cũng học theo hắn nhìn ra bên ngoài vườn, hỏi: “Chủ tử… Đang ngắm trăng sao?”

“Biết rõ còn cố hỏi.”

Hừ lạnh một tiếng, giờ phút này Hoàng Hân Duật đối với cá tính cái gì cũng hiểu rồi lại cái gì cũng không nói rõ của Thù thật sự có chút tức giận.

“Đã điều tra xong chưa, chuyện liều thuốc quá nặng là ngoài ý muốn hay có người nhúng tay?”

“Nói là ngoài ý muốn cũng coi như ngoài ý muốn, là người làm cũng coi như là vậy.”

“Không cần chơi chữ với tôi ha ha, tôi hiện tại không tính nhẫn nại!”

Thấp giọng rít gào, Hoàng Hân Duật nhìn Thù, trong mắt lóe lên tia tức giận rõ ràng.

Khẽ cười cười, Thù thành thật nói: “Tuy rằng là do người nhúng tay… Bất quá ngài có thể xem nó trở thành ngoài ý muốn.”

Nghe vậy, Hoàng Hân Duật híp mắt lại, giống như xác nhận hỏi: “Cậu xử lý ổn?”

“Phải.”

“Biết là ai phái tới không?”

“Biết.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hân Duật hơi chút chuyển biến tốt đẹp, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không hy vọng về sau lại phát sinh chuyện giống như vậy, nhớ kỹ.”

“Vâng, tôi sẽ căn dặn kỹ mọi người.”

Lại qua một hồi lâu, Hoàng Hân Duật lại cảm giác Thù tựa hồ hoàn toàn không có ý định rời đi, nhịn không được nói: “Cậu còn không đi?”

“Đối với ngài hiện tại, tôi tựa hồ nên lưu lại cùng chủ tử ngài tâm sự.”

“Tâm sự cái gì?” hoàn toàn không có hứng thú với lời Thù nói, đôi con ngươi của Hoàng Hân Duật vẫn đang nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ chưa từng dời.

“Ngài muốn tâm sự cái gì thì tâm sự cái đó.” Cười khẽ, trong nụ cười của Thù mơ hồ có chút bỡn cợt.

Có chút ngoài ý muốn chuyển tầm nhìn về phía gã, Hoàng Hân Duật tò mò hỏi: “Cậu biết tôi muốn tâm sự gì sao?”

“Đại khái biết.”

“Tâm sự gì?” Thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của gã, Hoàng Hân Duật không khỏi có chút mất hứng.

Hắn chán ghét tâm tư của mình bị người khác rình mò, cho dù người đó là thân tín của hắn, hắn cũng không thích.

“Tình.” Mặc dù có thể đoán ra trong lòng Hoàng Hân Duật đang tức giận, nhưng Thù lại vẫn mở miệng đáp lời hắn, đơn giản là có một số việc thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Câu trả lời đánh trúng tâm tư, làm cho Hoàng Hân Duật lập tức giận tái mặt, đôi mắt ưng khóa chặt vào ánh mắt gian xảo của người trước mắt không tiếng động giằng co, mãi sau một lúc lâu, hắn mới quay vẻ mặt tối tăm đi, thở dài hỏi:

“Thù, sao cậu biết mình yêu cái cậu Tiểu Chương kia? Xác định như thế nào?”

Nhìn thấy hắn khó xử, tươi cười của Thù trở nên thâm trầm, bỡn cợt trong mắt biến mất, thay vào đó chính là một loại ôn nhu quan tâm.

“Tình cảm, loại chuyện này nào có cái gì mà xác thực với chả xác định, hết thảy đều là cảm giác, cũng chỉ có cảm giác.”

“Cảm giác ư?”

Dường như trào phúng cười cười, “Tôi vẫn cảm thấy mình rất yêu hắn, nhưng mà hắn lại nói tôi căn bản không hiểu yêu. Hừ, chỉ dựa vào cảm giác để phán đoán, có phải hay không rất không đáng tin?”

Nghe vậy, nụ cười của Thù đột nhiên cứng đờ, sau một lúc lâu mới thấm thía mở miệng nói:

“Yêu là một loại cảm giác trong lòng, cũng là cảm giác chân thật nhất, chỉ cần lòng của ngài cảm thấy được ″đây là yêu″, như vậy, nó chính là yêu, người khác không thể nói bất cứ điều gì, ngài cũng chớ đi hỏi bất luận kẻ nào, bởi vì đó là tình cảm phát ra từ sâu trong nội tâm của ngài, người bên ngoài không thể nào hiểu được.”

“Là như vậy sao?” Lời nói không xác định để lộ ra nội tâm Hoàng Hân Duật đang do dự.

“Phải.”

Hiểu được trong lòng hắn nặng tình đối với Mạc Quân Trình, mà những lời của Mạc Quân Trình lại gây cho hắn biết bao thương tổn sâu sắc, nhưng Thù càng hiểu được, Hoàng Hân Duật tuyệt không cho phép chính mình lộ ra sự yếu đuối ở trước mặt bất luận kẻ nào. Bởi vậy, gã chỉ có thể dùng những câu trả lời kiên định không tiếng động truyền ra sự trấn an, chờ đợi hắn có thể mau chóng quên đi phần đau đớn này.

“Như vậy… Cửu Kỷ thì sao?”

Dừng một chút, Hoàng Hân Duật mới hỏi tiếp:

“Nếu có loại cảm giác này với Cửu Kỷ, như vậy… là thật sự yêu y sao?”

Nghe được lời hắn nói, Thù không khỏi tự trong lòng nhẹ nhàng thở ra, gợi lên một nụ cười bao hàm ý cổ vũ, gã hồi đáp:

“Nếu ngài thật sự không thể chỉ dùng cảm giác để đưa ra phán đoán, vậy thì, tự hỏi bản thân một chút, vì sao muốn chúng tôi sửa miệng gọi y là ″Từ tiên sinh″, mà không phải gọi y là ″Anh″? Vì sao sau khi ngài biết y căn bản chưa từng phản bội, vẫn cứ không chịu thả y đi? Lại vì sao cứ mỗi ngày, ngài cũng phải đều tự mình đi xem y mới có thể an tâm? Còn có…”

“Đủ rồi! Không cần nói nữa.” Ra tiếng cắt ngang lời Thù, trong lòng Hoàng Hân Duật vô cùng hiểu được hành động này của mình khác thường cỡ nào.

Tôi đời này không bao giờ là của anh!

Anh là một tên ác ma, một ác ma đích thật, anh căn bản là không phải người! Anh căn bản là một tên giả nhân giả nghĩa, là tên đê tiện tiểu nhân, dối trá nhu nhược!

Vô thức lại nhớ tới những lời Mạc Quân Trình nói ra trước khi chết, còn có đủ mọi thủ đoạn lúc trước đối đãi với ″y″, trong lòng hắn thật sự rất sợ hãi, y sẽ chấp nhận mình sao?

Chấp nhận một tên ác ma như vậy…

Không nên nói hắn đa sầu đa cảm, lại càng không thể nói hắn buồn lo vô cớ, yêu sâu đậm, tổn thương sẽ có bao sâu, tình yêu hắn dành cho Mạc Quân Trình không phải ngày một ngày hai, một năm hai năm, lại càng không phải tình yêu mì ăn liền có thể dễ dàng dứt bỏ, cho nên vết thương của hắn mới sâu, mới nặng, cho nên khi hắn phát hiện bản thân lại yêu một người khác, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, bởi vì người thốt ra những lời này cay độc kia không phải người khác, mà là người hắn từng dùng cả sinh mệnh để yêu, là người mà hắn tình nguyện hy sinh hết thảy cũng phải yêu…

Bởi vì là người đó nói, cho nên lực sát thương mới càng lớn hơn nữa, khắc sâu tận xương tủy… Làm cho hắn muốn quên cũng không tài nào quên được.

“Y sẽ chấp nhận tôi sao? Một… Ác ma giống như tôi?” Lại nhìn phía ngoài cửa sổ, Hoàng Hân Duật giống như tự hỏi, ngữ khí có vẻ hơi chút ám ách.

“Sẽ.” Thù nghe vậy, ngay lập tức không chút do dự trả lời hắn, trong mắt còn mang theo sự tự tin tuyệt đối.

Nghe thấy Thù không lưỡng lự mà khẳng định, Hoàng Hân Duật kinh ngạc xoay người lại, nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin kia, hỏi:

“Cậu khẳng định?”

“Tôi khẳng định. Bởi vì y không phải Mạc tiên sinh, hơn nữa quan trọng hơn là, y cùng Mạc tiên sinh hoàn toàn bất đồng, trong lòng y chỉ có ngài, cho nên… Y nhất định sẽ chấp nhận.”

Lộ ra một nụ cười sung sướng mang theo tia giảo hoạt, một lát sau Thù còn nói thêm:

“À, có lẽ trong quá trình sẽ có chút… chống cự nho nhỏ, bất quá, kia là do y muốn phát tiết những khổ sở trước kia mà thôi, tin rằng chủ tử ngài hẳn là đã sớm hiểu được.” Dứt lời, Thù lại vui vẻ tươi cười.

“Lại nói… Lấy tính cách chủ tử ngài đây, ngài lẽ nào lại có thể buông tay sau khi nhận ra rõ mình yêu y cơ chứ?”

“Cậu cho rằng tôi sẽ không?” Nhướng mày nhìn Thù, Hoàng Hân Duật thực hoài nghi gã hiểu hắn đến cỡ nào.

“Ngài chỉ là nhất thời u mê, bởi vì lòng ngài đang đau, cho nên mới hỏi như vậy, nhưng đây không phải là chủ tử mà tôi biết.”

Tươi cười nhìn thẳng hắn, Thù không e dè nói thẳng.

Nhìn thấy nụ cười giống như súc vật vô hại của Thù, Hoàng Hân Duật không khỏi hơi hơi cong khóe môi, lạnh nhạt nói: “Có lẽ tôi không nên nói chuyện với cậu.”

“A… Chủ tử, có chuyện cần nói nếu nghẹn ở trong lòng lâu sẽ sinh bệnh đó.”

“Hừ!”

“Ngài cứ coi như là thảo luận với bác sĩ là được chứ gì.”

“Nhưng tôi cũng không muốn thảo luận lần thứ hai, đi xuống!” Có chút bực mình ra lệnh, Hoàng Hân Duật chán ghét loại cảm giác bị người khác nhìn thấu này.

Nhìn thấy chủ tử nhà mình lại sắp nổi bão, Thù tự nhiên biết hiện tại là lúc nên câm miệng, lập tức cung kính đáp: “Vâng, vậy tiểu nhân đi xuống trước.”

Đại sảnh lại khôi phục một mảnh tĩnh lặng chỉ có Hoàng Hân Duật như cũ đứng ở phía trước cửa sổ. Tầm mắt tuy rằng vẫn nhìn về phía chòi nghỉ mát, nhưng lúc này tâm tình của hắn cũng đã không còn giống trước.

Hơi hơi gợi lên một tia cười lạnh, trong lòng hắn không khỏi phải thừa nhận, có lẽ Thù nói đúng, cá tính của hắn vốn không phải yếu đuối như vậy, cho nên loại u mê này… Hừ! Sẽ không xuất hiện ở trên người hắn thêm lần nào nữa.

Chỉ cần là hắn muốn, đối phương không thể không giao ra, đây mới là hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui