Thác Luyến

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

“Đừng cự tuyệt anh...”

Không biết do đâu, vào cái ngày trao đổi con tin kia Từ Cửu Kỷ ở trong lòng Hoàng Hân Duật khóc đến nỗi không biết là ngủ hay là ngất đi, sau đó đột nhiên y bắt đầu phát sốt, độ nóng không cao, cũng không biết vì sao lại sốt tới sốt lui giằng co suốt ba ngày.

Hoàng Hân Duật cả ngày lẫn đêm canh giữ ở bên cạnh Từ Cửu Kỷ chưa từng rời đi, mà Thù nghiễm nhiên trở thành bác sĩ riêng cho Từ Cửu Kỷ, bất kể lúc nào kêu là phải có mặt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột nhiên bị sốt, cậu không phải đã nói tình trạng của y đã tốt hơn nhiều sao?”

Cau mày nhìn Thù, trên mặt Hoàng Hân Duật trừ bỏ lo lắng cùng tức giận ra thì còn có sự mỏi mệt.

Khám lại một lần nữa, Thù mới hồi đáp: “Tình trạng của Từ tiên sinh quả thật là tốt hơn nhiều, lẽ ra hẳn là sẽ không đột nhiên lại phát sốt mới đúng…”

“Nhưng hiện tại y thật sự đang phát sốt.” Lạnh lùng cắt ngang lời nói của Thù, Hoàng Hân Duật không muốn lại nghe mấy câu như là ″có thể″, ″hẳn là″ nữa.

“Tôi nghĩ, có lẽ là do tâm lý ảnh hưởng đến sinh lý.”

Hiểu được lòng Hoàng Hân Duật nóng như lửa đốt, Thù cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, sau mới nói ra chẩn đoán của mình, thấy Hoàng Hân Duật không có nổi giận chỉ cau mày nhìn mình, Thù mới tiếp tục nói:

“Tôi từ trong miệng những người khác biết được, kể từ sau khi Từ tiên sinh gặp lại chủ tử ngài, vết thương trên người hình như chưa bao giờ là hoàn toàn khỏi hẳn, sau đó lại vì cứu ngài mà bị thương quá nặng. Tuy rằng trước đó vài ngày y được điều dưỡng một chút, nhưng mà tình trạng tinh thần của y vẫn như cũ, chưa hề được thả lỏng, hơn nữa lần này lại bị người ta bắt đi… Mặc dù y nói là đối phương cũng không gây khó xử gì cho y, bất quá áp lực trong lòng y khẳng định vẫn là không nhỏ…”

“Ý của cậu là… Y là do áp lực tâm lý một thời gian dài, cho nên hiện tại mới mê man nhiều ngày như vậy, khi thì phát sốt, khi thì bình thường, đúng không?”

“Rất có thể.”

Nghe vậy, Hoàng Hân Duật cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt đang mê man của Từ Cửu Kỷ, thầm cảm thấy hối hận, hỏi lại:

“Như vậy… tình hình sẽ kéo dài tới khi nào? Khi nào thì y mới có thể tỉnh lại, mới có thể không đột nhiên phát sốt giống vầy nữa?”

“Chuyện này…” Nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của Hoàng Hân Duật, Thù đoán rằng có lẽ hắn muốn làm gì đó.

“Kỳ thật chủ tử không cần lo lắng, loại tình trạng giống Từ tiên sinh hiện tại có lẽ cũng không thể nói là không tốt, dù sao, nếu tích lũy quá nhiều áp lực mà không giải phóng chúng ra, như vậy một ngày nào đó y nhất định sẽ xảy ra chuyện, còn như bây giờ, thông qua những phản ứng tự nhiên của cơ thể giải phóng một ít áp lực ra ngoài, nói không chừng ngược lại sẽ tốt cho y hơn.”

“Là vậy sao?”

“Phải.” biết hiện tại thứ có thể khiến cho tâm tình hắn yên ổn chính là một lời cam đoan, bởi vậy Thù không chút suy tư đã đáp lời.

“Tôi đã biết, cậu đi xuống trước đi.” Nhẹ nhàng dịch chăn thật kín cho y, Hoàng Hân Duật thản nhiên mở miệng.

“Tối nay cậu lại đến xem tình trạng của y một lần nữa, nếu có việc… tôi cũng sẽ kêu người gọi cậu.”

Nhìn chủ tử nhà mình một cái thật sâu, Thù muốn nói gì đó rồi lại không biết nên mở miệng ra sao, cuối cùng, sau một hồi gã đành nhẹ nhàng thong dong ra khỏi phòng.

Đợi Thù đi khỏi, sự mệt mỏi ồ ạt đổ về gương mặt Hoàng Hân Duật, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Dường như kể từ ngày gặp lại em, ngồi ở bên giường nhìn em đã trở thành công việc mỗi ngày của tôi mất rồi…

******

Cảm giác có cái gì đó lành lạnh đậu ở trên trán mình, trong cơn mơ mơ hồ hồ, Từ Cửu Kỷ cảm thấy vô cùng thoải mái thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt, mí mắt cũng bắt đầu chậm rãi rung động.

Thấy thế, đang ngồi ở bên giường tính thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi của y ra, Hoàng Hân Duật nhịn không được động tác trong tay dừng lại, vội vàng nhìn chằm chằm vào hai má Từ Cửu Kỷ.

Mí mắt Từ Cửu Kỷ nhẹ nhàng rung động nhưng thủy chung vẫn không chịu hé mở ra, trái tim Hoàng Hân Duật cũng theo đó bất giác trở nên khẩn trương mong đợi, hắn vạn phần chuyên chú nhìn thiên hạ trên giường, nội tâm vẫn không yên, bất an, âm thầm hy vọng y có thể mở mắt.

Cũng không biết đến tột cùng đã qua bao lâu, khi Hoàng Hân Duật thấy hai mắt Từ Cửu Kỷ mở ra, kích động quá mức làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cười khổ.

“A… Tỉnh, cuối cùng em cũng tỉnh…”

Tinh thần mê man nhìn vẻ mặt lo lắng của người bên giường, trong lòng Từ Cửu Kỷ có chút không rõ.

“Em có biết em đã ngủ bao nhiêu ngày rồi không?” Vừa nói chuyện, đồng thời Hoàng Hân Duật đưa tay thăm dò nhiệt độ cơ thể của y, tới khi thấy độ nóng không bằng lúc trước nữa thì mới yên tâm.

“Từ khi trở về đến bây giờ, đã bốn ngày… Em ngủ suốt bốn ngày, anh thật sự sợ em sẽ ngủ mãi như thế, không muốn tỉnh lại…”

Nhịn không được vùi đầu vào bàn tay vô lực yếu ớt của Từ Cửu Kỷ, động tác này của Hoàng Hân Duật mơ hồ lộ ra sự sợ hãi vô tận.

Mỗi khi nhìn thấy Từ Cửu Kỷ mặt không chút máu nằm ở trên giường, trong đầu hắn sẽ không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh Mạc Quân Trình ngã xuống trước kia, làm cho hắn căn bản ngay cả chợp mắt cũng không dám, chỉ sợ Từ Cửu Kỷ nhân lúc mình không chú ý tới… lặng yên rời đi.

Có lẽ hắn rất kiên cường, đã từng, hắn từng thật sự cho rằng bản thân vô cùng kiên cường, thậm chí kiên cường đến mức mắt người mình yêu chết ở trước mắt, kiên cường đến mức tự tay giết chết người mình yêu nhất, chỉ vì bảo toàn phần tình yêu say đắm dưới đáy lòng kia, những ký ức tốt đẹp kia…

Chỉ là, mãi đến ngày đó, lúc Từ Cửu Kỷ ở trong lòng hắn ngất đi, rồi Từ Cửu Kỷ liền cứ như vậy đột nhiên bất động, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh, lúc ấy hắn mới tỉnh ngộ ra, thật sự tỉnh ngộ, hóa ra bản thân hắn căn bản không hề kiên cường, tuyệt không mạnh mẽ.

Bởi vì, khi hắn ôm lấy thân thể Từ Cửu Kỷ cơ hồ không có bất cứ phản ứng gì, hắn lại vô pháp ức chế từng đợt ác hàn nảy lên trong lòng; hắn cũng không cách nào khống chế được cơ thể không ngừng liên tục run rẩy, thế giới xung quanh hắn phút chốc biến mất hết chỉ còn sót lại sự trống rỗng kinh hoàng, trong mắt hắn lúc ấy chỉ nhìn thấy Từ Cửu Kỷ, sau đó không ngừng cảm giác được hô hấp của y càng ngày càng yếu dần, thân thể càng ngày càng vô lực…

Hắn luống cuống, nhìn Từ Cửu Kỷ trong lòng mình, hắn thật sự luống cuống, hoảng loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, hoảng đến mức ngay cả bọn người Trạm ở bên cạnh gọi cách mấy hắn cũng không nghe được.

Hồi tưởng lại bản thân khi đó, những gì hắn có thể nhớ cũng chỉ là sự sợ hãi tột độ, rất sợ Từ Cửu Kỷ sẽ cứ như vậy rời đi, rất sợ mình sẽ không còn được gặp lại y, rất sợ mình… sẽ không giữ y lại được.

“Em sẽ không đi đúng không? Em sẽ ở lại bên cạnh anh, phải không?”

Khuôn mặt chôn sâu trong lòng bàn tay làm cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Hân Duật, nhưng ngữ khí quá mức mệt mỏi của hắn khi hỏi ra lại làm cho người ta cảm thấy chua xót cõi lòng.

“Tôi thật sự… Có thể ở lại sao?” Đối mặt với câu hỏi của hắn, Từ Cửu Kỷ càng thêm mờ mịt. “Người anh muốn… thật sự là tôi sao?”

Nghe vậy, Hoàng Hân Duật bất chấp sự chật vật, chậm rãi ngẩng đầu nhìn y.

Trong đôi mắt luôn ẩn chứa bi thương của Từ Cửu Kỷ có sợ hãi cùng chờ mong, y nhíu mày nhìn Hoàng Hân Duật, vẻ mặt thê lương nói:

“Tôi tin tưởng anh, nhưng tôi còn sợ hãi hơn. Sợ một ngày nào đó anh tìm được một vật thay thế tốt hơn, sợ một ngày nào đó anh không còn cần tôi nữa… Như vậy tôi… tôi nên làm sao bây giờ?”

Không nói gì chỉ nhìn vào mắt y, trong đôi ngươi của Hoàng Hân Duật nếu không phải yếu đuối, thì cũng chỉ đau lòng.

“Cho đến lúc đó… tôi sẽ không thể ở lại chỗ này nữa, đúng không?”

Những chua xót cùng e ngại khó gọi tên mãnh liệt dâng trào ở đáy lòng Từ Cửu Kỷ, nhớ tới cái ngày bốn năm trước đó, nhớ tới đôi mắt vô tình kiên quyết của Hoàng Hân Duật, trong lòng y liền nhịn không được mà ê ẩm, mà đồng thời, những bất an tiềm tàng bấy lâu cũng bắt đầu không thể khống chế mà nhanh chóng tràn ra.

Nhẹ nhàng cầm tay y, nhìn vào đôi mắt lấp lánh hơi nước của y, Hoàng Hân Duật vạn phần ôn nhu nhưng cũng rất chắc chắn nói:

“Không đúng, không có thời điểm đó. Mười năm trước bắt em ở lại bên cạnh anh, anh thật sự… xem em là thế thân của Quân Trình, anh không lừa em…”

Hoàng Hân Duật còn chưa nói xong, nước mắt trong mắt Từ Cửu Kỷ đã ồ ạt tuôn trào, thấy thế, Hoàng Hân Duật rút khăn ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho y, rồi nói tiếp:

“Nhưng mà hiện tại không phải, hiện tại trong mắt anh, em không phải là “Anh” của năm đó, lại càng không phải là thế thân của Quân Trình, em là người thứ hai anh yêu, là người anh phải thật vất vả mới tìm được. Tuy rằng không phải người thứ nhất, nhưng anh muốn em là người cuối cùng… Người cuối cùng anh yêu, được không?”

“…”

“Đừng cự tuyệt anh…”

Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Từ Cửu Kỷ, Hoàng Hân Duật tràn đầy kiên định, nói tiếp:

“Anh thật sự muốn ở bên em, vĩnh viễn ở bên em… Anh đã hiểu được cảm tình là không thể cưỡng cầu, nhưng mà, anh thật sự không muốn thả em đi, anh chỉ muốn vĩnh viễn giữ em ở lại bên cạnh anh… Em đáp ứng anh được không? Ở lại, đừng đi…”

Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Hân Duật ăn nói khép nép như thế, Từ Cửu Kỷ nhịn không được lại cảm thấy khổ sở, nước mắt chưa từng dừng rơi, càng rơi càng nhiều.

“… Tôi sợ hãi, tôi thật sự… Rất sợ… Ô…”

“Nếu em sợ hãi, vậy mỗi ngày đều hỏi.”

Đứng dậy chuyển tới mép giường, Hoàng Hân Duật dịu dàng ôm lấy Từ Cửu Kỷ, nhỏ giọng nói:

“Mỗi ngày em đều hỏi anh còn cần em hay không, hỏi anh còn yêu em hay không, chỉ cần em hỏi một lần, anh sẽ đáp một lần. Cho dù em muốn hỏi bao lâu, cho dù em muốn hỏi bao nhiêu lần cũng đều được, chỉ cần hỏi mà khiến em cam tâm tình nguyện; hỏi mà làm em tin tưởng… Bất luận thời gian dài cách mấy, anh đều chờ em, anh đều cùng em…”

Thuận theo hơi nằm trong lòng hắn, Từ Cửu Kỷ nhìn vào đôi mắt thâm tình của Hoàng Hân Duật, cảm nhận được sự dịu dàng giờ phút này, trong lòng chỉ cảm thấy rất chân thật, giống như… giấc mộng rất lâu trước kia mà y từng gặp phải, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng cảm động…

“… Đây không phải… Là mơ chứ?” Vẻ mặt mê man nhìn hắn, Từ Cửu Kỷ thầm nghĩ xác nhận lại tính chân thật trước mắt mình thêm một lần nữa.

“Em hy vọng đây là mơ sao?” Thương tiếc nhìn y, Hoàng Hân Duật yêu thương hỏi.

Lắc đầu, sự mỏi mệt trong mắt Từ Cửu Kỷ hiện lên rất rõ. “Tôi thật sự mệt mỏi quá, cho nên rất muốn tất cả những điều này… đều là sự thật…”

“Vậy nó chính là sự thật.”

Nhìn y thật sâu, giọng Hoàng Hân Duật thật ôn nhu, nói:

“Nếu em cảm thấy được nó là mơ, như vậy, nó chính là một giấc mơ vĩnh viễn sẽ không tỉnh.”

Vì câu nói của hắn, lần thứ hai hốc mắt nhịn không được lại đỏ lên, Từ Cửu Kỷ nghẹn ngào hỏi:

“… Tôi thật sự… Có thể chứ?”

“Có thể, anh vẫn đều sẽ nói với em như vậy.” Ngữ khí ngập tràn ý cưng chiều làm cho người ta dễ dàng rơi vào tay giặc.

“Em… Muốn có người… Thương em…” Yếu ớt phun ra một câu như vậy, nước mắt Từ Cửu Kỷ lần thứ hai rơi xuống.

“Anh sẽ thương em.”

“… Em, em cũng muốn có người yêu em…”

“Anh sẽ yêu em.”

“Em… Em cũng rất muốn… Rất muốn ỷ lại vào người khác…”

“Anh cho em ỷ lại.”

“Vậy… Khi em khóc… Anh có thể nào… Ôm em?”

“Có thể.”

“Em, nếu em gặp ác mộng… Anh sẽ… sẽ đánh thức em sao?”

“Sẽ.”

“… Em sợ lạnh… Em sợ mùa đông… Có cảm giác như ngay cả trái tim cũng đều đông lại… Anh…”

“Anh sẽ ôm em vào trong ngực mỗi ngày, cho dù là mùa đông, hay là mùa hè, chỉ cần em tỉnh lại sẽ nhìn thấy anh.”

Không đợi Từ Cửu Kỷ nói xong, Hoàng Hân Duật liền trả lời: “Giống như hôm nay vậy, cho dù em ngủ bao lâu, chỉ cần em tỉnh lại… Là có thể nhìn thấy anh.”

“… Thật sao?”

“Ừm.”

Nhìn thấy Hoàng Hân Duật không chút do dự, cuối cùng Từ Cửu Kỷ cũng nở nụ cười, nụ cười có chút chua xót, có chút thỏa mãn.

Thoáng làm càn, vùi thân mình vào sâu trong lòng Hoàng Hân Duật hơn, giọng Từ Cửu Kỷ u buồn mang theo cả tiếng nức nở, nói:

“Xin đừng đánh thức em… Nếu đây thật sự là mơ… Em muốn cứ mãi mơ như vậy, cho nên…”

“Anh sẽ không đánh thức em.”

Yêu chiều ôm lấy thiên hạ đang càng dựa sát vào người mình, Hoàng Hân Duật cũng hơi hơi nở nụ cười.

“Anh sẽ cùng em mơ giấc mơ này, cho đến khi chúng ta già, không còn động đậy được nữa mới thôi… Tin tưởng anh được không?”

“… Ừm.” Tuy rằng còn có chút chần chờ, nhưng Từ Cửu Kỷ vẫn là ưu sầu gật đầu.

“Phải thật sự tin tưởng nha.”

Trải qua mấy ngày ở chung, Hoàng Hân Duật biết sự bất an trong lòng Từ Cửu Kỷ kỳ thật rất sâu, bởi vậy, hắn vừa ôn nhu lại vừa nhấn mạnh.

“Thật sự tin thì gật đầu, nếu sợ, thì nói em sợ… Đừng cậy mạnh, biết không?”

“Vậy nếu… Nếu em không có cách nào tin tưởng được, làm sao bây giờ?”

Từ Cửu Kỷ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn thật sâu, thoáng buồn rầu hỏi:

“Em rất muốn tin tưởng, thật sự rất muốn tin tưởng, chỉ là… Em không có cách nào khống chế bản thân không sợ hãi, em, em căn bản… căn bản là không có gì có thể so với được với… anh ta… Hơn nữa, hơn nữa cũng không giống với các anh…”

Nhịn không được nhớ tới xuất thân của mình, nhớ tới những chuyện mình trải qua, nhớ tới câu nói ‘chấp nhận số mệnh’ của viện trưởng, càng nhớ tới câu nói khi đó của Thiếu Ngọc Trình:

Tôi chỉ là vô cùng hoài nghi, Hoàng Hân Duật sẽ vì một kẻ âm trầm xấu xí, hơn nữa còn là một thằng què như thế này mà chịu đánh đổi sao?

Từ Cửu Kỷ thật sự không hiểu được, bản thân đến tột cùng có chỗ nào có thể làm cho Hoàng Hân Duật vĩnh viễn không bỏ rơi y, mà bản thân y lại có điểm nào có thể làm cho Hoàng Hân Duật thật lòng yêu y? Y thật sự không biết…

“Em… Em không có sở trường gì, hơn nữa lại… Âm trầm xấu xí… Còn, còn là một gã tàn phế, què quặc cái gì cũng không làm được… Anh rốt cuộc… Vì sao lại muốn em?”

Lòng chua xót hốc mắt lại cay, mỗi một từ trong miệng Từ Cửu Kỷ nói ra, kỳ thật đều là miệng vết thương cùng với sự tự ti trong lòng y.

Biết “anh ta” trong miệng y là ai, cũng biết những lời y vừa nói, tất là đều là những lời giễu cợt kinh khủng mà lúc trước y từng bị nếm trải, bởi vậy Hoàng Hân Duật nhịn không được đau lòng ôm chặt y, ôn nhu nói:

“Bởi vì em yêu anh, bởi vì em toàn tâm toàn ý yêu anh, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, cho dù anh làm nhiều chuyện sai trái với em, nhưng em vẫn luôn yêu anh như vậy, vẫn để ý tới anh… Cho dù ngoài miệng em không nói, nhưng từng động tác của em lại biểu lộ rằng “em yêu anh”, chính là bởi vì những điều này, cho nên anh mới yêu em…”

Ánh mắt ngập tràn tình yêu vây chặt lấy y, Hoàng Hân Duật nâng tay vuốt ve khuôn mặt Từ Cửu Kỷ, rồi nói tiếp:

“Anh là một kẻ rất ích kỷ, cho nên sau khi anh xác định em vẫn yêu anh, anh không muốn thả em đi, bởi vì em vốn nên là của anh, tình yêu của em… thuộc về anh, trái tim của em cũng là của anh, trừ bỏ anh ra, anh không muốn em nghĩ đến bất luận kẻ nào, cũng không cho em nhớ kỹ bất luận kẻ nào, cho nên khi em thay Diệp Quan Nghi cầu tình… kỳ thật anh rất muốn giết hắn ta…” Trong mắt chợt hiện lên ngàn mũi nhọn lạnh buốt chứng minh lời hắn nói là thật, hắn lúc ấy thật sự muốn giết Diệp Quan Nghi.

Nghe lời tỏ tình bá đạo của Hoàng Hân, Từ Cửu Kỷ lúc này nhưng lại hoàn toàn không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn bởi vì vậy mà cảm thấy có chút ngọt ngào, chỉ vì trong lời nói của hắn mơ hồ lộ ra sự ghen tị cùng độc chiếm.

“Nhưng bởi vì hắn ta giống em, đều ngu ngốc trong tình yêu, cho nên anh thả hắn, như em mong muốn thả hắn ra… Anh hy vọng như vậy có thể mua chuộc lòng em, để em có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh… Anh chính là một kẻ ích kỉ như vậy, nhưng mà, em vẫn yêu anh, đúng không?”

Nhìn thấy ánh mắt khẳng định không chút hoài nghi của Hoàng Hân Duật, Từ Cửu Kỷ không khỏi ảo não, trầm mặc không nói.

Chính xác, y giống như Hoàng Hân Duật đã nói, cho dù hắn từng đối xử với y ra sao, nhưng trái tim của y —— thủy chung sẽ không thay đổi, sẽ vẫn cứ yêu hắn.

Cho dù lừa mình dối người, dối gạt bản thân rằng không còn yêu hắn nữa, cho dù vì trong lòng không cam tâm và vì chút tự tôn mà không muốn thừa nhận chuyện còn yêu hắn là thật, nhưng mà, ở sâu trong nội tâm y, lại vẫn luôn yêu hắn, một chút cũng chưa từng thay đổi…

Tính cách vô vọng như vậy thật sự khiến y buồn bực, bởi vì nếu có thể sớm không yêu hắn nữa, như vậy y cũng sẽ không cứ mãi thống khổ! Cho nên khi y nghe được lời khẳng định ngập tràn tự tin kia của Hoàng Hân Duật, trong lòng thật sự có chút tức giận, tức giận vì sự ngu dốt cùng si mê của bản thân.

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ảo não của Từ Cửu Kỷ, trên mặt Hoàng Hân Duật lại lộ ra một nụ cười ấm áp hiếm thấy, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Từ Cửu Kỷ, làm càn đem đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng y, quấn lấy chiếc lưỡi không kịp phòng bị của y cùng nhau nhảy múa, mà tình ý lưu luyến trong mắt hắn càng làm cho Từ Cửu Kỷ vốn đã kinh ngạc nháy mắt liền trầm luân, đắm chìm vào bể tình lửa nóng hắn tạo nên.

Thần trí mê loạn hết sức, Từ Cửu Kỷ dường như nghe thấy được Hoàng Hân Duật đã nói ——

Bởi vì em chỉ yêu anh, cho nên anh mới yêu em.

Cái anh yêu không phải bề ngoài của em, cũng không phải thân thể của em, anh muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ có một…

Bởi vì trong lòng em chỉ có anh, cho nên tâm trí của anh… cũng đặt vào em.

Nếu vô luận như thế nào em cũng muốn một đáp án, một nguyên nhân khiến anh yêu em, như vậy anh sẽ nói cho em biết ——

‘Bởi vì em dành toàn bộ tình yêu cho anh, cho nên, anh cũng sẽ dùng toàn bộ của anh để yêu em…’

Đây là… đáp án của anh.

*******

Kết Thác Luyến.

THÁC LUYẾN

« Bonus »

Phiên ngoại:

Diệp Quan Nghi -Thiếu Ngọc Trình 

Băng Vy

Beta: Pio

~~~o0o~~~



Note : cái này không nằm trong truyện nha, chỉ là một fanfic ngắn mà thôi.

———

“Tôi biết em cũng không muốn ở lại Mạc gia, hơn nữa em cũng không thích hợp với nơi này, cho nên hiện tại, tôi giúp em xử lý nó, từ nay về sau...  em được tự do.”

“Tôi chỉ yêu cầu Thiếu Ngọc Trình được an toàn, buông tha cậu ấy, tôi mặc anh xử trí.”

“Không ——”

Tiếng kêu đầy hốt hoảng vang lên như muốn xé rách màn đêm vốn đang yên tĩnh dị thường, Thiếu Ngọc Trình không ngừng thở dốc, cố gắng hấp thu từng ngụm không khí.  Khuôn mặt tinh xảo lúc này đây trở nên trắng bệch dưới những tia sáng le lói của ánh trăng bên ngoài cửa sổ vọng vào. Trên trán, sau lưng cậu ướt sũng mồ hôi, lạnh, nhưng vẫn không thể so sánh được với cái lạnh trong tâm hồn cậu giờ phút này.

Đã hơn ba tháng nay, chưa đêm nào cậu được yên giấc. Mỗi lần nhắm mắt lại thì cậu lại mơ thấy cơn ác mộng kia… mơ thấy cả người Diệp Quan Nghi ướt đẫm máu tươi, trên cơ thể xuất hiện hàng ngàn lỗ đạn, cứ thế gục ngã trước mắt cậu, cho dù cậu kêu gào khan cả giọng hắn cũng không mở mắt nữa, cậu cố tiến lại gần hắn nhưng không cách nào chạm được đến.

Thiếu Ngọc Trình không biết tại sao mình lại như vậy, cậu thật sự không biết…

Cảnh tượng ngày hôm ấy, cái hôm trao đổi con tin ấy cứ quấn lấy tâm trí cậu, khuôn mặt Diệp Quan Nghi, từng câu nói của Diệp Quan Nghi, cả ánh mắt thâm tình của hắn… tất cả tất cả đều không cách nào xóa đi được.

Vì sao?!!! Rõ ràng Thiếu Ngọc Trình cậu không hề có chút tình cảm nào với Diệp Quan Nghi hắn. Rõ ràng cuộc sống không có hắn chính là điều mà cậu vẫn luôn mong muốn. Nhưng vì sao cơn ác mộng kia cứ mãi đeo bám cậu?  Vì sao những chuyện trước kia về hắn mà cậu chưa bao giờ đặt trong lòng nay lại ùa về nguyên vẹn như thế? Rốt cuộc là vì sao…

“Anh hai, anh sao vậy? Mở cửa cho em! Anh hai!!!”

Tiếng kêu cửa của Thiếu Tiểu Quân từ bên ngoài truyền đến đánh gãy những loạn nghĩ của Thiếu Ngọc Trình, hắng giọng, cậu cố làm ra vẻ tự nhiên nói vọng ra:

“Anh không sao. Em về phòng ngủ tiếp đi!”

“…Vậy có gì thì anh cứ gọi em nha.” Biết Thiếu Ngọc Trình không có ý định mở cửa, cô chỉ đành phải quay trở lại phòng. Trong lòng Tiểu Quân biết rõ anh hai cô đang gặp phải chuyện gì, nhưng nếu anh hai không muốn nói ra, thân làm em gái, cô cũng chỉ có thể làm như không biết. Tính Thiếu Ngọc Trình cao ngạo ra sao, cô là người hiểu nhất, chuyện hai người bọn họ cô cũng chứng kiến rõ ràng. Chuyện anh Diệp dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cho anh em cô, trừ bỏ áy náy ra thì chỉ có đau lòng và đau lòng. Bây giờ, cô chỉ hy vọng có thể gặp lại anh Diệp, cho dù chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng.

========

“Đã có tin tức gì chưa?”

“Thưa thiếu chủ, chúng tôi vẫn chưa moi được tin tức gì về Diệp Quân cả.” Một gã trung niên báo cáo tin tức với Thiếu Ngọc Trình nhưng gã không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta. Lúc này đây đôi mắt phượng xinh đẹp toát ra sự buốt giá ghê người khiến người khác không dám đối diện.

“Vô dụng, tiếp tục tìm cho tôi!!!” Hất đổ tách trà trên bàn xuống mặt đất, Thiếu Ngọc Trình phẫn nộ ra lệnh.

“Vâng.”

Đợi cho gã ta đi khỏi, Thiếu Ngọc Trình mới vô lực ngã xuống sô pha. Đã bốn tháng trôi qua, một chút tin tức về người kia cũng không có… Dẫu biết lành ít dữ nhiều, nhưng ít ra cậu vẫn muốn nhìn thấy thi thể của hắn. Cho dù là bị băm vụn ra thành từng mảnh cậu cũng muốn.

Nhớ rõ ngày hôm ấy, cậu bị hắn ta đánh ngất mang đi, đến khi tỉnh lại thì cậu đã ở Canada. Những gì sót lại trong ký ức cậu chỉ là ánh mắt bi thương của người kia.

Khi má nhỏ đưa cuốn sổ tiết kiệm và giấy tờ nhà đất đứng tên cậu ra, Thiếu Ngọc Trình như chết lặng. Cậu không biết người kia đã lên kế hoạch từ bao giờ, hầu hết tài sản của hắn đều đã chuyển sang cho cậu, ngay cả thân tín của hắn cũng giao cho cậu. Cũng đúng, đến tính mạng của mình hắn cũng dám đánh đổi vì cậu cơ mà…

Lấy ra chai rượu trút hết vào miệng, Thiếu Ngọc Trình như phát điên vừa cười ha hả vừa đập nát chai rượu thành từng mảnh vụn. Ngồi phịch xuống giữa đống thủy tinh, bất chấp bàn tay đang đổ máu, rốt cuộc nước mắt cậu không kiềm được nữa liều mạng tràn ra khỏi khóe mắt.

Khốn kiếp!!! Ai cần tiền của anh, ai cần anh bảo vệ!!! Đồ thất hứa… Anh nói anh cho tôi tự do, nhưng anh bắt tôi tự do như thế nào khi mọi thứ xung quanh tôi đều hiện hữu bóng dáng anh, tự do làm sao khi trái tim tôi đã bị tình yêu của anh giam hãm không tài nào thoát ra được…

Tại sao khi con người ta đã đánh mất thứ gì đó mới bắt đầu nhận ra nó đáng quý biết nhường nào?

Tại sao khi tôi nhận ra tôi yêu anh thì anh lại tan biến không dấu vết khỏi thế gian này như thế chứ?

========

“Về nước?” Thiếu Tiểu Quân kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Thiếu Ngọc Trình đang thu dọn hành lí trước mặt.

Nhanh chóng gom vài bộ quần áo nhét vào va li, Thiếu Ngọc Trình không nhìn em gái mình, chỉ lạnh nhạt trả lời:

“Đúng vậy.”

“Không được, anh không thể đi, nguy hiểm lắm.”

“Anh đã quyết, em đừng nhiều lời.”

“Không được, em không cho anh đi đâu hết!!”

Trong lúc hai anh em Thiếu Ngọc Trình giằng co nhau thì một gã thân tín hốt hoảng chạy vào báo tin:

“Thiếu chủ, có người của Hoàng gia muốn gặp cậu.”

Thiếu Ngọc Trình nghi hoặc nhíu mày, Hoàng gia sao? Như nghĩ tới điều gì đó, cậu vội vã chạy ra ngoài phòng khách. Tới nơi thì cậu thấy Thù, một trong bốn thân tín của Hoàng Hân Duật đang đứng đợi dưới sảnh, đàn em hai bên thì đang mắt to mắt nhỏ cầm súng trừng nhau. Trấn định tâm tình đang rối loạn của bản thân, Thiếu Ngọc Trình chưa kịp lên tiếng thì Thù đã mở lời trước:

“Nhân dịp có việc ở Canada, chủ tử sai tôi mang quà đến cho thiếu chủ đây, ngài ấy bảo tôi nhắn lại với cậu là ráng mà giữ mình cho tốt, đừng dùng cái mạng vốn không phải là của cậu ra để mà liều lĩnh. Vậy thôi, tôi xin cáo từ, không cần tiễn. Đi.”

Thù nói liền một hơi, nói xong không quản Thiếu Ngọc Trình đang sững sờ bên kia, cứ thế phất tay cho đàn em thu súng rời đi.

Thiếu Ngọc Trình vì ám chỉ trong lời nói của Thù mà lại nhớ tới Diệp Quan Nghi nên trái tim quặn đau, nhất thời không kịp phản ứng lại. Đến khi cậu bình tâm lại thì chỉ thấy một hộp quà được gói rất đẹp đang nằm ở trên bàn. Gạt bỏ nghi hoặc, cậu bất chấp nhanh chóng xé toạt chiếc hộp ra. Bên trong không có gì nguy hiểm, chỉ có mỗi một hũ gốm nhỏ bên trong và một mẩu giấy nhỏ. Không hiểu sao đáy lòng cậu lại cảm thấy bất an đến thế, Thiếu Ngọc Trình run rẩy cầm mẩu giấy lên nhìn, ngay lập tức cậu ngồi sụp xuống, không quan tâm đến xung quanh có nhiều người cứ thế ôm chặt lấy hũ gốm, khóc lên thành tiếng, khóc một cách thương tâm.

“Anh hai…” Thiếu Tiểu Quân đứng bên cạnh nhìn thấy Thiếu Ngọc Trình như thế thì kinh nghi vội chạy đến nhặt mẩu giấy kia lên xem, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên đó thì cũng không kiềm được nước mắt, đau đớn đi tới ôm lấy anh hai mình.

Trên mẩu giấy nhỏ bé ấy chỉ độc mỗi một dòng: Tro cốt của Diệp Quan Nghi.

========

“Sao anh phải làm như vậy chứ? Không phải anh yêu cậu ấy sao?”

Từ Cửu Kỷ tràn đầy khó hiểu ngồi trên ghế dựa nhìn kẻ mà mọi người cho là đã chết – Diệp Quan Nghi đang nằm trên giường bệnh đối diện. Duật thật là, có ai thăm bệnh mà phải cách bệnh nhân 3m như y không chứ?!

Thương thế của Diệp Quan Nghi đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, dù sao cũng đã trúng hai viên đạn. Nhưng điều khiến y nghi hoặc là hắn ta lại yêu cầu y giúp mang một hũ tro cốt giả đến giao cho Thiếu Ngọc Trình. Y thật sự không hiểu tại sao hắn phải làm vậy, Duật đã hứa là buông tha cho hai người bọn họ rồi cơ mà.

Nhìn sắc mặt Từ Cửu Kỷ càng ngày càng tốt lên, Diệp Quan Nghi cảm thấy mừng thay cho y, và cả có chút… hâm mộ.

“Chưa bao giờ tôi hết yêu Ngọc cả.”

“Vậy sao…”

“Vì chỉ yêu thôi chưa đủ.” Diệp Quan Nghi nở nụ cười quen thuộc, nhưng ánh mắt đã trở nên vô hồn “Nếu là trước kia tôi đã chạy đến bên cạnh Ngọc, cho dù cậu ấy không yêu tôi, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu ấy, nhưng bây giờ thì…”

Tạm ngừng một chút, Diệp Quan Nghi tự giễu cười nói tiếp: “Cậu thấy đấy, bây giờ tôi lấy gì để ở lại bên cạnh Ngọc, lấy cái thân tàn tạ này sao? Nực cười.” Hiện tại, hắn chả khác gì một tên tàn phế, sức khỏe yếu, không làm việc nặng được, ngay cả nuôi sống bản thân còn không xong nói gì đến việc bảo vệ người khác.

Đưa mắt nhìn song cửa sổ, đôi mắt hắn trầm xuống. Còn nhớ trước đây hắn đã từng vênh mặt dạy bảo Hoàng Hân Duật rằng nếu muốn bảo vệ một người thì không thể chỉ nói suông. Ai ngờ đến bây giờ câu nói ấy lại đập ngược vào mặt hắn.

Từ Cửu Kỷ im lặng, chính xác hơn là không biết nên nói gì, chua xót nhìn Diệp Quan Nghi. Y và hắn thật sự rất giống nhau, nhưng hiện tại y đã có được niềm hạnh phúc thuộc về mình, còn hắn thì…

Diệp Quan Nghi và Thiếu Ngọc Trình tựa như hai thanh sắt song song trên song cửa kia, có một định luật không bao giờ thay đổi: hai đường thẳng song song vĩnh viễn sẽ không giao nhau. Cho dù chúng có cố gắng chạy đến bên cạnh đối phương cách mấy thì cũng chỉ mãi là con đường vô tận…

***

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui