Thác Tích FULL


Sau khi trở về cứ điểm An Tức, Quý Tửu vẫn dốc sức tập luyện như cũ, không có chuyện gì làm sẽ chạy đến khoang mô phỏng tự giày vò mình, không bao giờ vắng mặt trong hoạt động tập thể, nhưng trừ Lạc Du cũng chẳng thèm tiếp xúc phản ứng với ai.
Lạc Du không thể dẫn hắn theo mọi nơi mọi lúc, mới về được hai ngày đã phải lên chiến hạm tuần tra.

Quý Tửu muốn theo cùng nhưng Lạc Du không đồng ý.

Lên chiến hạm không phải chuyện chơi, hiện giờ Quý Tửu vẫn chưa đủ khả năng.
Lạc Du vừa đi, Lý Tát Khắc bị Quý Tửu đấm suýt bay mạng trở về.

Gã đeo một chiếc nẹp y tế trông rất buồn cười trên cổ, lao thẳng vào trại của chi đội 3 như hung thần ác sát, muốn thừa dịp Lạc Du không ở đây giáo huấn Quý Tửu ra trò.
Khả năng chiến đấu của Lý Tát Khắc không tệ, bằng không đã chẳng lên được chức đội phó của chi đội 6.

Mà thái độ của gã chỉ bé bằng hạt nho, hay cáu gắt đố kị, chịu thiệt bao nhiêu phải trả cho bằng hết, đã thế lại chẳng bao giờ cạnh tranh quanh minh chính đại với người khác.

Gã đã tính toán rồi, cả Falcon ai cũng biết tính tình Quý Tửu quái gở, đội viên chi đội 3 càng không ưa Quý Tửu, chỉ có Lạc Du bình thường sẽ chăm sóc Quý Tửu.

Hiện giờ Lạc Du không ở quân khu 9, gã kéo Quý Tửu ra ngoài đập một trận không chừng chi đội 3 còn vẫy cờ cổ vũ gã.
“Có chuyện?” Giang Cửu không biết quan hệ giữa Quý Tửu và Lý Tát Khắc, thấy một nhóm người bên chi đội 6 tông cửa nhà mình chạy vào, lập tức đi đến chặn lại.
Giang Cửu không vừa mắt Lý Tát Khắc, gã nọ là tướng bại dưới tay Lạc Du, không nhận thua mà cứ nhằm vào Lạc Du, lần này hẳn lại đến đây tìm phiền cho anh.
Buồn cười, các anh em ở chi đội 3 làm cảnh hay gì? Muốn động vào Lạc Du à, Giang Cửu đây là người đầu tiên ra mặt.
“Có việc.” Cổ Lý Tát Khắc hoạt động không được trơn tru cho lắm, ngay đơ cứng ngắc, “Đến tìm cậu ấm đội các cậu.”
“Quý Tửu?” Giang Cửu cảnh giác soi xét đám người này, “Các người tìm cậu ta làm gì?”
Lý Tát Khắc cười vô cùng nham hiểm: “Không làm gì, giao lưu đùa vui chút đỉnh.”
Để trả lời trong chi đội 3 ai là người không thích Quý Tửu nhất, đó hẳn là Giang Cửu.
Giang Cửu là người coi trọng kẻ mạnh, tư tưởng rất rõ ràng nhất quán, cậu ta thấy mình đã rất giỏi rồi, hướng mắt lên trên chỉ có mỗi Lạc Du và Hồng Phỉ đáng để nể phục, loại cậu ấm mặt trắng như Quý Tửu làm gì có cửa lọt vào mắt cậu ta? Hơn nữa, lúc Quý Tửu đến cũng là khi Lạc Du bắt đầu mở ra cảnh giới dẫn con theo chăm, đánh trận mô phỏng hay huấn luyện thể chất đều trễ nải cả đống, đáng à? Còn nữa, tên Quý Tửu còn đồng âm* với tên cậu ta, Quý Tửu xứng sao?
(*)季酒 (Quý Tửu) – 江久 (Giang Cửu): Jì jiǔ – jiāng jiǔ.
Nhưng không thích Quý Tửu là một chuyện, để một tên như Lý Tát Khắc cưỡi trên đầu trên cổ Quý Tửu lại là một chuyện khác.

Nếu Quý Tửu thật sự bị bắt nạt khi dễ lúc Lạc Du đang đi tuần, thế thì chẳng khác gì ném cả mặt mũi của chi đội 3 vào sọt rác.
Trước khi đi Lạc Du còn tìm đến họ nói chuyện, nhờ họ để ý chăm sóc cho Quý Tửu thêm một chút.
Lý Tát Khắc nói đoạn, lấy ra một chai rượu bé bằng lòng bàn tay quơ quơ trước mặt: “Người anh em, ngắn gọn nhanh lẹ thôi?”

Chai rượu đó là Golden Tears rất có tiếng ở thành phố An Tức, đắt vô cùng.

Giang Cửu quét mắt nhìn, cười lạnh: “Cũng không nhiều cái gọi là nhanh gọn như vậy.

Nói chuyện rõ ràng, Quý Tửu động phải anh?”
Động tĩnh khiến mọi người tập trung lại nhiều hơn, vừa thấy mặt Lý Tát Khắc, mọi người đã chẳng thèm nhìn gã với vẻ mặt tốt đẹp gì.

Dalimes còn gọi to: “Này lão Lý, cổ ông bị lệch à?”
Trán Lý Tát Khắc nổi gân xanh, cũng không giả vờ khách sáo thêm: “Quý Tửu đâu?”
Giang Cửu phá lên cười: “Cổ anh thế này, hay là bị cậu ta vặn cho lệch đấy?”
Mọi người cười ồ lên.
Lý Tát Khắc ăn một quả đóng cửa nhà khá đau, càng nghĩ càng giận.

Gã bèn chạy đến chỗ Huyết Hoàng Hậu báo cáo, nói lúc nghỉ phép bị Lạc Du và Quý Tửu đánh trên đường, đến giờ cổ vẫn chưa lành lặn.
Gần đây Ưng Nguyệt bận vận hành thử chiến hạm mới, làm gì có thời gian quản mấy chuyện vặt vãnh không đâu, phất tay: “Các cậu hẹn nhau đánh một trận không được à?”
Lý Tát Khắc hoảng hồn: “Là bà nói?”
Kỷ luật của Falcon rất khắt khe, những chuyện có thể thương lượng sẽ cấm giải quyết bằng vũ lực.
“Không để các cậu đánh tay đôi.” Ưng Nguyệt đưa mắt nhìn cổ Lý Tát Khắc, “Cái kiểu này của cậu, không sợ Quý Tửu cho thêm một đấm nữa?”
Lý Tát Khắc: “…”
Ưng Nguyệt đuổi người: “Đến khoang mô phỏng mà đánh, không quan tâm kết quả, đánh xong thì chuyện này coi như qua.”
Lý Tát Khắc vẫn còn hãi hùng trước cú đấm kia của Quý Tửu.

Nếu là đấu một chọi một, không chừng gã phải ăn thua, nhưng vào khoang mô phỏng lại khác, gã là người có tinh thần lực cấp S, đối đầu với Quý Tửu chẳng khác nào giết chóc.
Huyết Hoàng Hậu còn nói đánh xong thì qua chuyện, vậy cũng phải đánh cho ra kết quả đã.

Kết nối với khoang mô phỏng rồi, gã có thể phế luôn Quý Tửu.
Huyết Hoàng Hậu là người quyết định đánh một trận mô phỏng, Lạc Du trở về phát hiện cậu ấm thành người thực vật thì cũng không có nửa xu liên quan đến gã.
Ai ngờ còn chưa đánh, tin Lý Tát Khắc bị Quý Tửu đấm vỡ họng đã truyền ra khắp Falcon.

Đừng nói khác chi đội khác thấy gã là đua nhau cười vào mặt chế giễu, chính chi đội 6 là người nhà cũng thấy khôi hài.

Lý Tát Khắc tức muốn nổ phổi: “Mẹ nó ai nói vớ nói vẩn luyên thuyên cái mồm?”
“Thế này mà gọi là luyên thuyên à?” Giang Cửu đẩy gã ra, “Có một số người nào đó không tự lượng sức mình, đội trưởng Lạc lười chấp nhặt còn muốn đấu bằng được, rồi bị nhóc tùy tùng của đội trưởng Lạc đấm bỏ?”
Chuyện ở thành phố An Tức chính chủ Quý Tửu còn chưa mở miệng, chi đội 3 đã điều tra xong xuôi, thêm Dalimes thêm tiêu thêm ngò dặm mắm dặm muối như thật, tả Quý Tửu thành không màng đến an toàn của bản thân, vì đội trưởng chống lại ác quỷ đầy dũng cảm và anh hùng.
Giang Cửu rất khó xử, vừa cảm thấy Quý Tửu làm đúng, lại vừa không thể chấp nhận được Quý Tửu.
Ngoại trừ Dalimes tính tình xởi lởi và cực kỳ phóng khoáng, đa phần người trong chi đội 3 có tâm lý khá giống Giang Cửu, đều có thêm đôi chút hảo cảm với Quý Tửu.
Trước khi bước vào cuộc đối đầu mô phỏng, Dalimes là người đầu tiên chạy đến cổ vũ Quý Tửu: “Tửu Tửu, đừng sợ!”
Quý Tửu nhíu mày, lạnh nhạt nhìn Dalimes.

Bây giờ Lạc Du hết kêu Tửu Tửu lại gọi Tửu Tửu, gắng sức lan truyền biệt danh của hắn nhưng không thành công.

Sau nhiều ngày miệt mài, cuối cùng đã có Dalimes gọi một tiếng Tửu Tửu.
Cùng một chữ như nhau, Lạc Du gọi dễ nghe hơn rất nhiều.
Quý Tửu nhớ Lạc Du.

Từ khi Lạc Du lên chiến hạm, mỗi ngày hắn đều nghĩ đến anh.

Khi còn ở thành phố An Tức, Lạc Du từng nói với hắn, sau này sẽ dẫn hắn lên chiến hạm, bây giờ lại đổi ý, nói hắn vẫn chưa đủ khả năng.
Đơn giản là chê hắn không đủ mạnh.
Hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Lạc Du đi rồi, hắn gia tăng cường độ luyện tập, những thay đổi của cơ thể có thấy nhìn thấy bằng mắt thường.

Buổi tối đi ngủ chân rất đau, nhưng thêm một khoảng thời gian nữa thôi, hắn sẽ cao hơn Lạc Du, rắn rỏi hơn Lạc Du.

Hắn muốn ôm lấy Lạc Du, nhốt Lạc Du lại bằng vòng tay và tinh thần lực của hắn, không để cho Lạc Du đi bất cứ nơi nào khác.
Lạc Du phải là của một mình hắn.
Chốc chốc lại có đội viên đến chỗ Quý Tửu.

Tinh thần đoàn kết của chi đội 3 đã được thể hiện vào ngay lúc này, Giang Cửu đắn đo nửa ngày trời cũng đến bên Quý Tửu, nhắc nhở: “Lý Tát Khắc là một tên nham hiểm, cậu đánh với hắn ta đừng ôm tâm lý như đánh với đội trưởng Lạc.


Có thể hắn sẽ trực tiếp công kích tinh thần lực của cậu, lúc đó cậu đừng hoang mang, cứ khởi động chương trình bảo vệ tinh thần lực của khoang mô phỏng là có thể chặn đòn tấn công của hắn.”
Quý Tửu nhìn Giang Cửu, Giang Cửu lập tức mất cả kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn, tinh thần lực của hắn cấp S, cậu thì trống không, chỉ cần hắn không nói đạo lý mà cậu lại không khởi động chương trình bảo vệ đúng lúc, sẽ bị hắn đánh thành người thực vật đó, có hiểu không?”
Lý Tát Khắc ngạo nghễ bước tới, làm một động tác đầy ý sỉ nhục với Quý Tửu.

Quý Tửu lạnh mắt liếc hắn, bước vào khoang mô phỏng.
Hoàn thành kết nối, trận đấu mô phỏng chính thức bắt đầu.
Ở quanh khu chiến đấu chia làm hai phe, chi đội 6 bên kia thoải mái ồn ào, Lý Tát Khắc dạy dỗ Quý Tửu không phải là đánh cho sướng tay thôi à? Chi đội 3 bên này lại yên tĩnh đầy căng thẳng, mỗi người đều lau mồ hôi vì Quý Tửu, chỉ có đội phó Hồng Phỉ khoanh tay đứng cuối hàng, chăm chú nhìn vào màn hình chiến đấu như đang đăm chiêu điều gì.
Trận đấu mô phỏng này là sắp xếp của Huyết Hoàng Hậu.

Người đàn bà Ưng Nguyệt này nhìn thì không đáng tin, nhưng thực tế chưa từng làm hỏng việc, cũng rõ ràng mọi đội viên trong tay mình.

Bà ấy có thể không biết Lý Tát Khắc mang ý đồ xấu muốn hãm hại Quý Tửu trong khoang mô phỏng? Nếu đã biết mà còn theo ý Lý Tát Khắc, vậy tất nhiên có cân nhắc.

Có phải bà muốn dùng Lý Tát Khắc để thử thách tinh thần lực của Quý Tửu?
Cuộc đối đầu đang diễn ra, cả hai bên đang trong giai đoạn triển khai và chuẩn bị chiến đấu.

Lý Tát Khắc đã đánh qua vô số trận chiến mô phỏng, cũng đã từng đặt chân lên chiến hạm.

Về mặt kinh nghiệm, gã có thể treo ngược Quý Tửu lên đánh tơi tả, giải phóng tinh thần lực khóa chặt Quý Tửu, đồng thời kích hoạt hệ thống vũ khí.
Trái lại, Quý Tửu dường như vẫn chưa bước vào trạng thái chiến đấu, hắn vẫn đang ở tọa độ của mình, tinh thần lực dùng để duy trì mối liên hệ với máy móc, không dư lấy chút gì để đối phó với Lý Tát Khắc.
Lý Tát Khắc điều khiển tàu khu trục đến gần, Quý Tửu đã nằm trong tầm ngắm của tên lửa đạn đạo.

Lý Tát Khắc hưng phấn liếm hàm trên, tính toán khả năng sai lệch khi Quý Tửu đỡ tên lửa.

Gã cũng không vội tiễn Quý Tửu lên đường bằng một đòn trí mạng, phải từ từ chơi Quý Tửu.

Rất hiển nhiên, Quý Tửu không có khả năng đối đầu trực tiếp với gã, chỉ có thể bị động phòng thủ, mỗi phát đạn của gã đều chừa lại đường sống cho Quý Tửu, để ngay khi Quý Tửu kiệt quệ, gã sẽ dùng tinh thần lực phá hủy hắn!
[1] [2]
Chính lúc ấy, mọi bất mãn của gã đối với Lạc Du đều dồn hết lên người Quý Tửu, tên mặt trắng đến từ thủ đô này khiến gã mất hết sĩ diện mặt mũi.

Cho dù gã giết chết Quý Tửu, thì gã cũng chỉ vì báo thù mà ra!
“Cậu ấm bị gì thế?” Giang Cửu càng theo dõi càng sốt ruột, “Cậu ta còn không chịu kích hoạt lớp phòng ngự, chờ Lý Tát Khắc đến tàn sát chắc? Cậu ta điên rồi?”.
Dalimes siết chặt nắm tay: “Từ khi kết nối cơ thể với máy móc xong cậu ta không có thao tác gì khác.


Thôi xong xong, Lý Tát Khắc giết tới rồi!”
Mọi người cũng anh một câu tôi một câu đôn lời: “Đệt mợ nó, Quý Tửu thiếu ý chí chiến đấu quá đấy, biết đánh không lại rồi là hoàn toàn không tính làm gì luôn à.”, “Uổng công tôi vừa cổ vũ cậu ta các ông ạ, shit, chi đội 3 chúng ta không thể thua được!”
Trong khoang mô phỏng, đôi mắt Quý Tửu như bị bao phủ lấy bởi màn sương đen lạnh lẽo, tay chân hắn không hề cử động, không thực hiện bất kỳ động tác nào khác.

Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang ngồi chờ chịu chết, tinh thần lực thất thường của hắn đã âm thầm phát tán ra ngoài.
Tinh thần lực ở đẳng cấp cao có thể dệt thành tấm lưới khổng lồ che ngợp trời —— Giống như Lạc Du vậy.
Của hắn chỉ là vài tia sáng mỏng manh, khi tiêu tán khi tụ lại, như thứ tạp chất lơ lửng không đáng chú ý trong vũ trụ.
Lý Tát Khắc áp sát, Quý Tửu nheo mắt lại, thoáng thúc giục tinh thần lực của mình, dùng hệ thống phòng ngự “ăn” phát đạn được bắn tới.

Đối diện với mấy viên đạn phía trước, hắn kích hoạt trạng thái tự động, dời sự chú ý sang phần tinh thần lực kia.
Đúng vậy, tại thời điểm không ai phát hiện, tinh thần lực yếu ớt của hắn đã hoàn thành việc xâm nhập vào Lý Tát Khắc, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có thể tước đi quyền điều khiển tàu khu trục của Lý Tát Khắc ngay lập tức, phá hủy hệ thống tinh thần lực của gã.
Đương nhiên, hắn biết Lý Tát Khắc cũng đang có kế hoạch như hắn.

Đợt tấn công vừa rồi chỉ là phủ đầu, Lý Tát Khắc đã lợi dụng màn phủ đầu này để điên cuồng phát tán tinh thần lực, xâm nhập vào địa bàn của hắn.
“Hôi thật.” Quý Tửu lầm bầm.
Tinh thần lực của Lý Tát Khắc khiến hắn buồn nôn, mà tên ngu xuẩn tự cho mình đã xâm nhập thành công kia không hề biết tinh thần lực mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ như cơn gió lướt qua hắn.

Khác nhau ở chỗ có dễ ngửi hay không mà thôi.
Tinh thần lực đã bao trùm tàu khu trục của Quý Tửu, Lý Tát Khắc không nhịn được cười to, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng trách tôi nhé cậu bạn nhỏ, cú đấm này ông đây không quên được!”
Vừa nhìn thấy Lý Tát Khắc không tấn công trực diện nữa, Giang Cửu tức khắc biết chuyện gì đang xảy ra, gấp gáp quát to: “Hệ thống bảo vệ!”
Người trong khoang mô phỏng không nghe được động tĩnh bên ngoài, Quý Tửu hoàn toàn như cái xác chờ chết.

Nụ cười quái đản của Lý Tát Khắc đã xé rách hệ thống tinh thần lực của Quý Tửu.
Thế nhưng…
1 giây, 2 giây, 3 giây! Tiếng cảnh báo trong dự đoán không vang lên.

Lý Tát Khắc hoang mang, không hiểu vì sao Quý Tửu không hề hấn gì.

Chính lúc này, hắn bỗng cảm thấy dòng hắc ín đen ngòm lạnh lẽo thấu xương vây quanh cơ thể gã, chúng chèn lên từng tế bào và dây thần kinh của gã mà rít gào, hung hiểm, xấu xa, tàn bạo như một thực thể.
Hai mắt của gã đột nhiên trống rỗng, mối liên hệ giữa cơ thể và máy móc rối loạn liên tục, đứt gãy, như có thứ gì đó trong khoảnh khắc rút rỗng hắn, chỉ còn lại một cái xác.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, gã vẫn không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Lạc Du không hay biết gì về trận đấu mô phỏng này.

Sau khi trở về, anh ngạc nhiên phát hiện Quý Tửu Tửu làm anh tan nát con tim đã trở thành Quý Tửu Tửu của toàn bộ chi đội 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận