Thác Tích FULL


Sau khi buổi lễ kết thúc, vẫn còn một loạt hoạt động và sự kiện sắp diễn ra.

Ba người Lạc Du nhận phỏng vấn, tham gia hội nghị dành cho thường dân, trước đi đến bữa tiệc sẽ đến trụ sở chính của Quân đội Trung ương đọc diễn văn.
Hôm qua Lạc Du đã tập chương trình vài lần, biết rõ mình nên nói gì và làm gì.

Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Quý Tích Thành ấy, anh không cách nào tập trung vào các hoạt động mình phải tham gia được nữa.
Lúc Quý Tích Thành nhìn anh, ánh mắt ấy rất tĩnh lặng, khóe môi còn nhuốm chút ý cười, khác hoàn toàn với vẻ ủ dột ở khu dưới.

Quý Tích Thành quay người khỏi lễ đài, anh suýt nữa không nhịn được mà nắm lấy tay hắn.
Quý Tích Thành quay lưng về phía anh, ánh sáng từ khán phòng và màn chiếu nóng rực phản chiếu trong đôi mắt anh.

Giây phút ấy, anh mới chợt nhận ra rằng 5 năm đã qua đi.
Năm năm anh biến mất, đội viên Falcon Quý Tửu cũng đã chẳng còn tồn tại.

Quý Tửu trơ mắt nhìn chiến hạm anh điều khiển bị vụ nổ nuốt chửng, sau đó mang hết đồ đạc trong căn nhà ở thành phố An Tức của anh đi, trở về quân khu 1, dẹp yên nội loạn, đầy lùi Ước Nhân.
Lần nữa gặp lại, đã trở thành vị Thượng tướng Quý Tích Thành.
Lạc Du siết hai tay mình thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay ẩm ướt.

Giang Cửu nghĩ rằng anh sắp lên phát biểu nên mới căng thẳng đến trắng bệch cả mặt mày, vội vàng động viên: “Đội trưởng, nào.

Chúng ta đã chiến đấu cả đời, còn sợ một bài phát biểu này chắc?”
Lạc Du hoàn hồn, lắc đầu một cái, ép bản thân tạm thời thôi nghĩ đến Quý Tích Thành.

Nhưng khi đối mặt với bộ quân phục dưới khán đài, anh vẫn không cách nào đuổi Quý Tích Thành dính cứng trong đầu mình ra ngoài.
Quý Tích Thành cũng đang ở dưới khán đài sao? Nếu không ở đó, vậy có phải đang nhìn anh trước màn hình không?
Bài diễn văn kết thúc, khán đài vang lên tràng vỗ tay nồng nhiệt.


Bộ lễ phục của Lạc Du đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, anh thậm chí còn chẳng biết vừa rồi mình có phát biểu theo bản thảo đã thuộc lòng hay không.
Túc Nhung trong hậu trường mỉm cười đón tiếp: “Không phạm sai lầm, chỉ là tôi nhìn ra anh rất hồi hộp.

Anh đi nghỉ ngơi một chút đi, bữa tiệc tối nay còn vất vả.”
Lạc Du hỏi: “Quý Tích Thành ở đâu?”
Chưa một ai gọi thẳng tên của tướng quân trước mặt Túc Nhung, y nhíu mày: “Tướng quân có chuyện quan trọng phải xử lý, đã trở về cứ điểm.”
“Cậu ấy…” Lạc Du vội vàng nói: “Tối nay Thượng tướng có đến bữa tiệc không?”
Túc Nhung vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Thượng tá, anh rất mong chờ tướng quân sẽ dự bữa tiệc đó sao?”
Lạc Du vốn không quá hiểu biết cách giao thiệp với các chính trị gia và sĩ quan ở tinh cầu thủ đô, đầu óc lúc này đã loạn cào cào, nửa buổi sau mới thốt ra một câu: “Tôi vẫn còn cơ hội gặp mặt người ấy chứ?”
Túc Nhung gật đầu: “Đương nhiên, người có huân chương Bạch Phong có tư cách ở lại tinh cầu thủ đô vĩnh viễn.”
Nhân viên nghi lễ đến đưa Lạc Du đi thay trang phục cho bữa tiệc tối, Lạc Du chào Túc Nhung, thoáng ổn định lại tâm tình, tự nói với bản thân —— Mọi thứ hôm nay đều chuẩn bị cho anh, Giang Cửu và Dalimes, anh tuyệt đối không thể vì việc cá nhân mà ảnh hưởng đến người khác.
Bữa tiệc diễn ra ở khách sạn Newland, tuy long trọng, song cũng không quá chính thức trang nghiêm như hoạt động ban sáng.

Vừa bắt đầu Lạc Du đã tìm kiếm Quý Tích Thành, nhưng dường như Quý Tích Thành không tham dự bữa tiệc.
Nói chuyện với các vị khách một lúc, Lạc Du im lặng đến hoa viên.

Hôm nay trạng thái tinh thần của anh căng thẳng tột độ, lại không thể giãi bày nỗi phiền muộn trong lòng với ai, không tìm được Quý Tích Thành, cũng chỉ muốn tìm đến một chốn không người tỉnh táo lại đôi chút.
Chóng mặt, không biết vì cảm giác buồn ngủ gần đây, hay là cho men rượu gây nên.
Trong tầm nhìn nhập nhèm lắc lư, một người phụ nữ tóc dài đến thắt lưng đang ngả người trên chiếc ghế ngoài trời, một chân gác lên lưng ghế, chân váy dài màu lam đậm trượt xuống trên đùi.
Lạc Du nhắm rồi lại mở mắt, anh đã gặp người “phụ nữ” này trên màn hình rất nhiều lần, Quý Cầm Dã, thường mặc nữ trang ra ngoài, là ngôi sao “hot” nhất Liên Minh.
Trước hôm nay, Lạc Du không thích Quý Cầm Dã.

Nhưng lúc này anh không thể không đến gần người này.
Cả Liên Minh đều biết, Quý Cầm Dã là anh trai của Thượng tướng Quý Tích Thành.
Như Lạc Du thấy, Quý Tích Thành không tham dự buổi tiệc, lúc này hắn đang ở một trang viên tại khu trên cùng với Issa Perkin vừa trở về từ quân khu 4.

Thế hệ này, người nổi trội và xuất chúng nhất của gia tộc Perkin là Issa, anh ta là con trai trưởng, lớn hơn Quý Tích Thành 3 tuổi.

Tuy đều là người trong danh gia vọng tộc, nhưng quá trình trưởng thành của Issa và Quý Tích Thành khác nhau một trời một vực.
Issa được dạy dỗ và huấn luyện quân sự khắt khe từ nhỏ, Quý Tích Thành lại gần như bỏ mạng trong những cuộc tấn công ngấm ngầm lẫn công khai.

May mắn thay, đến nay hai người vẫn giữ phần giao tình này.
Tình bạn tuổi thiếu niên có thể không kéo dài mãi mãi, nhưng những lợi ích và niềm tin chung cũng có thể duy trì một mối quan hệ.
“Anh đến muộn.” Quý Tích Thành lạnh mặt, ở cạnh bạn bè cũng không có bao nhiêu nhiệt tình.
“Quân khu 4 không ổn định, làm chậm trễ chút thời gian.” Vóc người Issa không to lớn vạm vỡ, mặc quân phục thiên về nét cao gầy mạnh mẽ, trong đôi mắt là sự chính trực thuần khiết.
“Hành tinh Gabriel là nguồn cung cấp kim loại quân sự quan trọng nhất của quân khu 4.

Chính phủ luôn ưu đãi giá thu mua cao nhất và đều gửi thiết bị sinh hoạt đến hằng năm, mức sống ở hành tinh này cao hơn với hầu hết địa phương ở quân khu 1 và quân khu 2.” Issa nói, “Nhưng từ tháng trước, hành tinh Gabriel liên tục xảy ra các cuộc bãi công tại các nhà máy, yêu cầu giá thu mua phải tăng lên gấp 3 lần.”
Quý Tích Thành nheo mắt.
“Hai ngày trước, một nhà máy thông báo sẽ thoát ly khỏi hành tinh Gabriel.” Issa mở tay, “Họ sẽ tạo lập cứ điểm vũ trụ của riêng mình.

Tôi đã giải quyết cuộc nổi loạn này, nhưng biểu tình phản loạn chỉ là ngoài mặt, có người muốn gây náo loạn quân khu 4.

Như cậu đã biết, quân khu 4 là một khu vực rất đặc thù, là cầu nối giữa quân tuần tra không gian và Quân đội Trung ương, 50% vật tư tiêu hao cho tinh hạm được sản xuất từ quân khu 4.”
Quý Tích Thành tựa lưng vào ghế: “Có manh mối gì?”
Issa đáp: “Nửa năm trước, Kim Minh Hứa Vụ đã nhậm chức thống đốc hành tinh Gabriel, người này là bạn của Quý Giang Vi.”
Quý Tích Thành cười lạnh: “Đám sâu mọt lại bắt đầu rục rịch.”
“Hạm đội Bạch Tuyết đã theo dõi họ.” Issa nói, “Chúng ta đã nắm quyền được 5 năm, cũng đến lúc những kẻ thất bại phản công.”
Quý Tích Thành nhìn về nơi nào đó phía trước, đôi mắt vô hồn trống rỗng, dường như đang thất thần.

Nhưng Issa biết rõ, thứ gọi là xuất thần này sẽ không xuất hiện trên gương mặt của Quý Tích Thành.

Nhưng mọi thứ trên đời này đều có biến số, Lạc Du sống sót trở về, đây chính là biến số lớn nhất.

Quý Tích Thành sẽ vì Lạc Du từ cõi chết sống lại mà biến thành dạng người gì? Issa lo lắng, cũng đồng thời không nhịn được hiếu kỳ.
“Năm năm đã không nhịn được?” Quý Tích Thành khẽ cười, “Nếu như giao Liên Minh vào tay phế vật, vậy cũng chỉ còn nước rơi vào tay Ước Nhân.”
“Đúng vậy.” Issa cũng cười.
Quý Tích Thành cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve huân chương Bạch Phong trên tay: “Hơn nữa, quyền lực là chất gây nghiện, tôi không thể để nó mất đi trong tay kẻ khác.”
Issa im lặng trong chốc lát: “Bởi vì người mất đi quyền lực, sẽ không bảo vệ được người mình cần phải bảo vệ.”
Quý Tích Thành nhíu mày, sửa lời: “Không, bởi vì quyền lực có thể trói buộc người tự ý rời đi.”
“Tích Thành…” Issa muốn nói mấy câu, cuối cùng lại nói sang chuyện khác, “Cùng đến bữa tiệc?”
Quý Tích Thành lắc đầu, sau đó nhìn Issa đầy ẩn ý: “Quý Cầm Dã sẽ đến bữa tiệc tối.”
Issa thoáng sửng sốt: “Cậu ấy không biết tôi đã trở về, cậu đừng nói với cậu ấy.”
Lạc Du đứng bên cạnh, nhìn đôi mắt lờ đờ mơ màng vì men rượu của Quý Cầm Dã.

Tám năm trước, anh và Quý Tửu gặp được một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm kỹ lưỡng ở thành phố An Tức, anh tự nghĩ đó là chị của Quý Tửu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là vị minh tinh lớn này.
“Thượng tá.” Quý Cầm Dã cũng nhìn Lạc Du, lát sau giơ chai rượu lên, cười nói: “Uống một ly không?”
Lạc Du đau đầu dữ dội, vốn không muốn uống rượu nữa, nhưng gặp được Quý Cầm Dã là một cơ hội.

Vừa ngồi xuống, anh đã nghe Quý Cầm Dã nói: “Chúng ta từng gặp nhau.”
Robot bồi bàn đưa rượu và vài ly rượu tới, Lạc Du cầm lấy một ly.
“Tất cả những người bên trong kia đều là những tên hề đeo mặt nạ, không tìm được lấy một người uống rượu cùng.” Quý Cầm Dã đã say khướt, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chăm chăm Lạc Du, đột nhiên cất tiếng, “Sao anh có có thể chạy thoát?”
Lạc Du không hiểu: “Sao cơ?”
Quý Cầm Dã không giải thích, khẽ cụng ly với anh: “Tôi cần phải cảm ơn anh.”
Lạc Du càng khó hiểu.
Quý Cầm Dã cười cười, câu cú ngắc ngứ không liền mạch: “Bởi vì anh, Quý Tích Thành mới sẵn sàng quay về… Tôi đến chỗ các anh tìm em ấy hai lần, em ấy không chịu, nhất định phải thành quân nhân bình thường gì đấy… Anh ở đâu, em ấy cũng phải ở đó… Sau đó anh hy sinh, đúng không? Ai, xin lỗi, khi đó không ai nghĩ đến việc các anh có thể sống sót trở về…”
Quý Cầm Dã như không biết phải nói thế nào, dừng lại trong chốc lát: “À không, Tích Thành tin anh không hy sinh, anh chỉ không cần nó nữa.”
Lạc Du siết chặt ly rượu, thứ chất lỏng màu đỏ sậm khẽ chuyển động nơi thành ly.
“Cho nên Quý Tích Thành mới trở về, đối đầu với ba gia tộc, đánh bại Ước Nhân… Thì ra em ấy không sai, anh thật sự trở về…”
Quý Cầm Dã nói vài câu lại muốn uống một ly với Lạc Du, Lạc Du còn chưa say, y đã tự chuốc mình đến bất tỉnh.
Lạc Du lắc vai Quý Cầm Dã mấy lần, không có phản ứng.
Các khách mời đều ở trong sảnh tiệc, không có ai ra hoa viên.


Lạc Du trống rỗng ngồi một lúc, mọi âm thanh như dạt về nơi rất xa, ồn ào náo nhiệt cũng trở nên xa xăm.

Anh như đang lơ lửng trong vũ trụ, thứ làm bạn với anh chỉ có chiếc chiến hạm phát ra tiếng động nặng nề.
Những lời vừa rồi của quý Cầm Dã như ánh mặt trời chói chang thiêu cháy sa mạc, ban đầu rất nóng, nhưng nhanh chóng dịu dần, trở nên lạnh lẽo, lại cứng rắn, và đau nhói.
Chỉ một người luôn tin rằng anh còn sống, người đó không phải anh, mà là Quý Tửu.
Men rượu dần ăn mòn lý trí anh, Lạc Du miễn cưỡng mở to mắt, lục tìm thiết bị cá nhân của mình.

Đúng lúc này, chất cồn hoàn toàn nuốt lấy tâm trí, anh choáng váng ngã xuống bên cạnh Quý Cầm Dã, tinh thần lực cấp SS đột ngột giải phóng ra, lan tràn ra như một vòng xoáy, như người hộ vệ trung thành bảo vệ hai người bên trong.
Quý Tích Thành muốn Lạc Du tận hưởng những thời khắc cuối cùng của bữa tiệc tối.

Nửa đêm, khi tiếng chuông 12 giờ điểm, bữa tiệc mới xem như kết thúc.

Trước lúc đó, hắn không muốn đến quấy rầy Lạc Du, nhưng tinh thần lực của anh đã khiến hắn không thể ngồi yên.
Khách sạn Newland không phải không có quân nhân có tinh thần lực ở đẳng cấp cao hơn Lạc Du, thế nhưng không ai đến gần hoa viên, tinh thần lực của người chiến sĩ tiền tuyến mang theo sát khí và mùi rỉ sắt, khiến người ta phát khiếp.
Quý Tích Thành đứng ở rìa hoa viên, trầm mặc nhìn Lạc Du, bao quanh hắn là nỗi nhớ thương tràn đầy.

Tinh thần lực của Lạc Du khiến người ta dè chừng, nhưng lại khiến hắn hưng phấn.

Hắn chậm rãi bước vào tấm lưới phòng ngự Lạc Du dựng lên, giải phóng tinh thần lực như cộng hưởng.
Hai loại tinh thần lực đồng dạng cường bạo mạnh mẽ, nhưng lại hoàn toàn khác nhau quấn quít, lan tràn, khuấy động hòn đảo nổi này.

Nhưng vị khách tinh thần lực cấp thấp gào thét, người có đẳng cấp cao khó khăn chống trả, vội vã chạy trốn.
Quý Tích Thành đứng ở trước mặt Lạc Du, tinh thần lực dịu dần, gần như bao bọc lấy Lạc Du.
Lạc Du vẫn không có ý thức, mặc bản thân trong sự xâm chiếm của hắn.

Nhưng trước khi hắn xuất hiện, tinh thần lực của Lạc Du hoàn toàn ở trạng thái phòng thủ.
Quý Tích Thạnh khuỵu xuống, vuốt ve gương mặt của Lạc Du.

Sau đó hắn đứng dậy, bế bổng anh lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận