Thác Tích FULL


Mọi tác động đều ảnh hưởng đến sợi xích, nó chuyển động và tỏa ra ánh sáng.

Trong không gian đầy tràn tinh thần lực này, nó như một dải sáng được tạo nên từ các vì sao.
Dải sáng sượt lên cơ thể, để lại một vết cắt sắc bén rướm máu, trông như một thanh gươm tì trên mạch máu.

Chút ít mùi tanh lan trong không gian nhen nhóm tinh thần lực, hừng hực thiêu đốt hai con người mãnh liệt giao quấn khao khát nhau.
Trước mắt Lạc Du là máu, trong hơi thở là vị máu, cơn đau đớn ăn mòn xé nát tinh thần lực, sợi xích cuốn vài vòng quanh cổ, một đoạn rơi trên mặt anh.

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, anh đã nghĩ, Tửu Tửu thật tàn nhẫn…
Lúc tinh thần lực trở về trạng thái bình ổn, Lạc Du đã mê man ngủ thiếp đi.

Quý Tích Thành nhìn vào gương mặt đẫm mồ hôi ấy thật lâu, thời gian như ngừng trôi.
Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng thốt ra hai tiếng: “Lạc Du.”
Trước đây, dẫu dây dưa dằn vặt nhau đến đâu, hắn cũng không bao giờ gọi ra cái tên này.

Hai người thậm chí còn chẳng phát ra tiếng động nào, trừ những khi Lạc Du không chịu nổi nữa mà rên lên.

Họ như cơn bão dưới đáy biển sâu, xé toạc từng đợt sóng ngầm, lại im hơi lặng tiếng.
“Lạc Du.” Hắn gọi cái tên đã chôn chặt trong lòng mình năm năm ròng rã với nỗi nhớ nhung, ngón tay lau đi mồ hôi trên trán và gò má của người đàn ông đã say giấc nọ.

Sau đó hắn cúi người xuống, khẽ khàng chạm môi mình lên mi tâm anh.
Lúc Lạc Du tỉnh lại, hắn không hôn Lạc Du.

Họ không giống như hai người vừa làm chuyện mây mưa thân mật, mà như vừa trải qua một màn trả thù đầy tàn ác.

Làm sao hắn có thể đi hôn kẻ thù của mình?
Ngay cả lúc này, đó không phải là một nụ hôn, hắn chỉ đang vuốt nhẹ gương mặt của Lạc Du bằng đôi môi mình, phác họa lại sống mũi phóng khoáng ấy.

Khi dừng trên chóp mũi anh, hắn cẩn thận cắn một cái.
Khát vọng ăn Lạc Du trong hắn chưa bao giờ biến mất, hắn mạnh bạo đến mức sống lưng cong lại thành hình vòng cung.


Dường như chỉ có như thế, khát vọng chiếm đoạt mãnh liệt kia mới tạm tiêu biến đi.
Nhẫn nhịn khiến hắn cực kỳ khó chịu, xương tủy như bị thiêu cháy.

Hắn nghiến răng, mồ hôi nhỏ xuống trên người Lạc Du, mãi đến tận khi nỗi hưng phấn sôi trào kia biến mất, hắn mới khe khẽ cắn xuống chóp mũi Lạc Du một lần nữa, rồi vùi mặt vào hõm vai anh.
Hắn nghĩ, nếu Lạc Du biến thành tinh thần lực thì tốt rồi.

Hắn có thể để mặc bản thân hút trọn Lạc Du vào buồng phổi, Lạc Du sẽ hòa vào máu xương hắn, vĩnh viễn không mất đi.
Nhưng hắn cũng mê đắm cơ thể này của Lạc Du, thích vuốt ve cơ bụng rắn chắc của Lạc Du, và cả sống lưng hệt như loài chim ưng ấy.
Hắn làm đau Lạc Du, thế nhưng hắn vẫn không thấy thỏa mãn.

Hắn cọ cọ đầu mình vào hõm vai anh, không hiểu tại sao lại có sự mâu thuẫn đến vậy —— Hắn muốn khiến Lạc Du đau, chỉ khi Lạc Du đau đến thốt không nên lời, hắn mới cảm nhận được người này thuộc về mình.

Nhưng Lạc Du đau, hắn cũng sẽ đau.

Chỉ cần Lạc Du thoáng nhíu mày, hắn đã muốn hôn cho đến khi những nếp nhăn ấy bằng phẳng lại.
Thật lâu sau, hắn xuống khỏi giường, cổ tay hắn đang chảy máu, vết thương cần được xử lý.
Hắn cúi đầu nhìn những vết máu trên cổ tay mình, từng vệt chồng chéo lên nhau, hằn trên làn da trắng lạnh của hắn nhìn cực kỳ dữ tợn.
Hắn cau mày không vui.

Những vết thương này rõ ràng nên xuất hiện trên cổ Lạc Du, dây xích quấn quanh, chỉ cần hắn mạnh tay, cái cổ yếu ớt ấy sẽ đứt gãy.
Nhưng vào một lúc nào đó, hắn đã quấn dây xích lên cổ tay mình, để chiếc cổ tay cũng yếu ớt như thế thay cho cổ anh, chịu lấy sức kéo.
Hắn cho rằng mình ngửi được mùi máu của Lạc Du, hóa ra lại là của chính hắn.

Chẳng trách, mùi máu này không lấy có chút ngọt ngào.

Tinh thần lực của Lạc Du hòa lẫn với mùi máu tanh tưởi, dối gạt hắn.
Hắn đứng bên giường, chăm chú nhìn Lạc Du trong phút chốc, rồi quay nguời rời đi.
Trong mơ, Lạc Du trở về phòng ký túc xá của doanh trai đặc huấn.

Quý Tích Tích Thành biến thành Quý Tửu ngây ngô, bị anh cưỡng hôn, biểu cảm của hắn là vẻ lờ mờ kinh ngạc, nhưng mặt lại nhanh chóng đỏ lên.

Tỉnh mộng, trước mặt chỉ còn chiếc giường trong căn phòng thật lớn.
Anh ngồi dậy, cảnh tượng ngắn ngủi trước khi lịm đi xuất hiện trước mắt, cơ thể anh nặng như chì, sự kiệt sức vì hoạt động quá nhiều cuồn cuộn trong từng thớ cơ.

Anh nhớ mình ngửi được mùi máu nồng nặc, tay lập tức sờ lên cổ.
Quý Tích Thành siết chặt đến rách da anh.
Nhưng thứ tay chạm được đến chỉ có sợi xích mảnh kia, không có bất kỳ vết thương nào.

Anh nghi hoặc cúi đầu, cơ thể cũng toàn vẹn.
Mùi máu là ảo giác của anh?
“Lạc Du, anh tỉnh rồi!” Âm thanh đột nhiên xuất hiện khiến Lạc Du ngẩn ra, nhìn về phía cửa theo phản xạ.

Cửa không hề mở, và giọng nói đó xuất hiện ngay trong căn phòng này.
Hơn nữa, sao giọng nói này quen tai như thế?
“Xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là quản gia AI của Tửu Tửu, tôi là người quyết định mọi chuyện trong nhà này đấy nhá!”
Cuối cùng, Lạc Du cũng hiểu vì sao nghe quen tai rồi, đây là giọng anh rõ rành rành!
“Anh căng thẳng hả? Ùi việc gì, tôi cũng đâu bắt nạt anh được.

Cái tên Tửu Tửu kia là đồ tồi, tắt cả hệ thống thị giác của tôi đi đây này, cũng không thể tôi cử động cơ thể luôn.

Bây giờ tôi chỉ là một chương trình có thể nói chuyện thôi đó!”
Lạc Du có hơi rối rắm, quản gia AI này không chỉ có giọng nói giống anh như đúc, kể cả cách nói chuyện cũng cùng y hệt.

Dù không xuất hiện trước mặt anh, nhưng vẫn khiến anh nổi da gà.
“Bây giờ anh muốn xuống giường à? Anh muốn mặc quần áo không?”
Lạc Du muốn tắm rửa đầu tiên, nhưng trên người anh không có chút cảm giác dính nhớp nào.

Lúc mê man, hẳn đã có người tắm qua cho anh, là Quý Tích Thành, hay là quản gia AI này?
“Không thành vấn đề, quần áo tới ngay đây.” Vừa dứt câu, cửa mở, một robot bé tẹo thấp một mẩu đẩy quần áo vào.


Lạc Du vừa liếc mắt đã nhận ra, là robot y tế ở cứ điểm An Tức.
“Lạch cạch —— ” Tiếng động từ phía sau truyền đến, Lạc Du vội xoay người, phần dây xích nối với đầu giường được tháo ra, nhưng đầu gắn trên cổ anh vẫn khóa chặt.
“Như vậy anh mới dễ hoạt động.” Quản gia AI nói, “Cơm trưa sẽ đến ngay!”
Dây xích mảnh và rất dài rơi xuống trước người, không dễ chịu lắm, nhưng chí ít vẫn hơn tiếp tục bị khóa trên giường.

Lạc Du hơi cử động, eo ê ẩm sưng lên, anh nhỏ giọng kêu một tiếng, vội vàng mặc đồ vào.
Đây là một bộ đồng phục phẳng phiu, khác với lễ phục ngày hôm qua.

Dây xích thả trên mặt đất, bị kéo lê theo bước đi của anh mà phát ra tiếng động liên tục, âm thanh này như tác động trực tiếp đến não anh, khiến anh phát hoảng vì nỗi xấu hổ.
“Anh muốn soi gương không?”
Lạc Du gật đầu: “Muốn.”
Vừa dứt lời, một tấm màn sáng xuất hiện trước mặt Lạc Du, hiện lên hình ảnh anh lúc này.
Trừ đầu tóc rối bù và dây xích, anh không khác gì lúc nhận huân chương ở cung điện Bạch Phong ngày hôm qua.

Nhưng sợi dây xích này lại át đi mọi thứ, như thể đang nhắc nhở anh rằng mình là một vật sở hữu.
Xấu hổ và hưng phấn làm gò má anh đỏ lựng, Lạc Du gom dây xích lại, đặt vào túi áo đồng phục.
Thoáng nhìn qua sẽ nghĩ sợi dây xích này là một món trang sức cài ngực tinh xảo đẹp đẽ, kèo dài từ bên trong áo sơ mi ra, vẽ nên một độ cong rất đẹp trước ngực.
Lạc Du bình tĩnh lại, hỏi: “Quý Tích Thành đâu?”
“Tửu Tửu không có nhà, nếu không làm sao đến phiên tôi phục vụ anh?” Quản gia AI nói thật, “Tôi thua vậy, cơ thể của anh đẹp hơn cả tôi.”
Lạc Du không hiểu: “Ý là?”
“Cơ thể của anh và tôi giống hệt nhau, nhưng Tửu Tửu không cho phép tôi sử dụng, tôi chỉ có thể bay bay thế này.”
Lạc Du nói: “Thực thể của cậu là tôi?”
Trí tuệ nhân tạo có muôn vàn các hình thái, trí tuệ nhân tạo dùng trong nhà sẽ thường có hình dạng cụ thể, cho nên mới được gọi là quản gia.

Mà thực thể hình người thực tế cũng không có tác dụng bao nhiêu, chúng vốn là chương trình tồn tại trong căn nhà, chỉ cần mở lên sẽ có mặt ở khắp mọi nơi.
“Là anh đó.” Quản gia AI thở dài, “Tôi chỉ có thể là quản gia thảm hại nhất trần đời, Tửu Tửu thà đặt cơ thể tôi sang một bên cũng không cho tôi dùng.”
Lạc Du cảm thấy mũi và miệng mình như đang bị một miếng bọt biển ngấm đầy nước bịt kín lại.

Anh hít thở, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và ướt át.
Quý Tích Thành dùng giọng nói và ngoại hình của anh để chế tạo một quản gia AI, chính giọng nói của anh đã làm bạn với Quý Tửu trong suốt những năm qua.

Anh há miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng anh có thể nói gì với một quản gia AI đây?
“Cậu nói cậu không nhìn thấy tôi.” Một lúc lâu sau, anh mới vờ như nói sang chuyện không liên quan, “Vậy sao cậu biết cơ thể của tôi đẹp hơn của cậu?”
“Ầy —— ” Quản gia AI nghẹn họng, nói nhỏ, “Tôi là trí tuệ nhân tạo mà, AI như chúng tôi biết tất cả mọi thứ.”
Lạc Du ra khỏi phòng với quản gia AI, ngoài phòng là hành lang tràn ngập ánh sáng, dưới tầng là phòng khách và phòng ăn.


Lạc Du quan sát chung quanh, đây là nhà của Quý Tích Thành sao? Chỉ có một mình Quý Tích Thành nơi này?
Ngồi xuống, cơm trưa nhanh chóng được dọn lên bàn ăn, một bát súp cà chua đuôi bò được nấu nhừ tan, một dĩa bánh mì phô mai, một phần bánh năng lượng.
Bụng Lạc Du rỗng tuếch, càn quét sạch sẽ đồ ăn rất nhanh gọn.
Quản gia AI cười thầm không ngừng: “Khẩu vị của anh tốt thật, Tửu Tửu mà ăn được như anh thì tốt quá rồi.”
Trong trí nhớ của Lạc Du, Quý Tửu tuy không phải người ăn nhiều, nhưng rèn luyện vất vả, năng lượng tiêu hao rất lớn, cũng ăn không hề ít.
Nhìn ra thắc mắc của Lạc Du, quản gia AI nói: “Tửu Tửu chỉ ăn bánh năng lượng thôi.”
“Em ấy…”
“Em ấy chắc muốn tu tiên, ha ha ha!”
Sau khi ăn xong, Lạc Du đi đi lại lại trong biệt thự mà không gặp cản trở gì.

Căn biệt thự rất lớn, trên mặt đất có ba tầng, phòng chỉ có một chiếc giường kia nằm trên tầng hai.
Anh giải phóng tinh thần lực đi thăm dò, trừ Quý Tích Thành, không có dấu hiệu nào cho thấy có người khác sinh sống ở đây.

Nhưng biệt thự không tính là mới, không thể vừa được xây một vài năm trở lại đây được, có nơi còn tỏa rõ mùi vị của thời gian.
Tại sao Quý Tích Thành ở đây?
Trong đầu Lạc Du có rất nhiều thắc mắc, lại không có ai để hỏi.

Thiết bị cá nhân của anh đã bị ngắt, vì có gác cổng nên anh không thể ra khỏi biệt thự.

Trời sẩm tối, anh nói muốn xem cơ thể mô phỏng người của quản gia AI, quản gia luyên thuyên luôn miệng lại ấp úng nói không được, Tửu Tửu sẽ nổi giận.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến, Lạc Du buộc lòng phải chấp nhận một sự thật, chuyến đi đến vũ trụ kia đã tạo ảnh hưởng lên cơ thể anh, anh không thể thoát khỏi chứng buồn ngủ này.
Anh không trở lên tầng hai mà ngủ ở sofa trong phòng khách, chẳng rõ bao lâu sau, cổ chợt có chút cảm giác bị động chạm.

Anh mở mắt, nhìn thấy Quý Tích Thành.
Cái chạm trên cổ khựng lại.
Dây xích đã rơi khỏi túi đồng phục, Quý Tích Thành quấn một đoạn vào ngón tay mình, lần lên cổ anh khẽ vuốt ve.

Thứ anh vừa cảm nhận được là dây xích và ngón tay của Quý Tích Thành.
Không ai nói gì, ánh mắt ở hai tầm nhìn trái ngược lại giao nhau.
Giây lát sau, Quý Tích Thành xuôi theo dây xích mảnh lướt đến yết hầu Lạc Du, chậm rãi xoa nắn.
Nhột, cơ thể Lạc Du căng cứng lên theo phản xạ.

Lúc này, anh bỗng nhìn thấy trên cổ tay Quý Tích Thành có một vệt máu mảnh chói mắt.
Anh nắm lấy cổ tay kia, đột ngột ngồi dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận