Thác Tích FULL


Làm kiểm tra tổng quát xong lẽ ra phải trở về đảo nổi L04 ngay, nhưng lúc ngồi trên phi thuyền, Lạc Du lại không an phận cởi dây an toàn, chen vào bên cạnh Quý Tích Thành, còn giải phóng tinh thần lực như có như không.
Quý Tích Thành cau mày nhìn anh: “Làm gì?”
“Anh muốn đến Newland ăn mì.”
Quý Tích Thành im lặng trong vài giây: “Anh đoán được?”
“Chẳng cần đoán, chỉ có quán của lão Chung mới làm ra được vị đó.” Lạc Du đáp, “Bữa ăn đầu tiên ở tinh cầu thủ đô, em cố tình để nhà hàng làm món bún cá cho anh cơ mà.”
Suy nghĩ bị chọc thủng, Quý Tích Thành đẩy Lạc Du ra, nhìn về phía trước.
Trên phi thuyền chỉ có hai người bọn họ, chương trình lái tự động đang vận hành, tiếng thông báo chợt vang lên, hỏi điểm đến là gì, Quý Tích Thành nói trở về đảo nổi L04.

Lạc Du nghe thế, không lằng nhằng kì kèo thêm, trở về chỗ ngồi của mình.
Không ai lên tiếng nữa, sau khi phi thuyền di chuyển được một lúc, Quý Tích Thành khẽ liếc mắt sang Lạc Du.

Anh đang nghiêng đầu về phía ngược lại, ngủ gà ngủ gật.
Sắc mặt Quý Tích Thành trầm xuống, đưa tay ra trước mặt Lạc Du, nhưng hắn cũng không chạm vào anh, chỉ để hờ ra một khoảng.
Lạc Du đâu có ngủ.
Theo quan hệ của anh và Quý Tích Thành, thoạt trông thì anh đang hoàn toàn ở thế yếu, nhưng thực tế, Quý Tích Thành cứ không ngừng nhượng bộ dung túng anh thêm từng chút một.

Quý Tích Thành lùi một bước, anh lại lấn tới một bước.

Đã được lại càng muốn đòi thêm vốn là bản tính của con người.

Anh không ngại bị Quý Tích Thành nhốt lại, lời hứa của anh lần này với Quý Tích Thành là thật, nhưng anh muốn tháo gỡ khúc mắc và thân thế bí ẩn của Quý Tích Thành, giúp hắn thật sự buông ra, dù chậm hơn chút nữa cũng không sao, nhưng anh không thể vĩnh viễn ở lại hòn đảo nổi chỉ có hai người bọn họ này.

Cách thức để ở với một người không thể nào là bị người kia nhốt lại, anh muốn mình đứng cạnh bên Quý Tích Thành.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Quý Tích Thành cho phép anh ra ngoài, vừa nãy ở trung tâm y tế còn bị anh ôm lấy dỗ dành, tâm trạng không tệ, nên lúc này anh mới nhân cơ hội muốn đến Newland.

Đi được thì quá tốt, mà không được thì cũng không có vấn đề gì, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Lúc nãy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt cảm nhận được Quý Tích Thành lại gần.
Là người sở hữu tinh thần lực ở cấp độ cao, dù không mở mắt, anh cũng có thể bắt được động tĩnh xung quanh dù nhỏ đến đâu.

Tay của Quý Tích Thành ở rất gần anh, cơ thể cũng nghiêng về phía anh, nhưng cái chạm trong dự đoán lại không xuất hiện, anh không khỏi vẽ vời hình ảnh lúc này trong đầu —— Quý Tích Thành nghiêng người nhìn, chuẩn bị vuốt ve trán anh như lần trước ư? Thế sao lại do dự?
Lạc Du lại không tưởng tượng được, Quý Tích Thành nhẹ thu tay lại, trong đôi mắt là những cảm xúc hỗn độn đầy bất mãn.
Lại ngủ.

Đây là điều bất mãn đầu tiên.
Đầu nghiêng sai hướng.

Đây là điều bất mãn thứ hai.
Không được đến Newland là không thèm nói nữa.

Đây là điều bất mãn thứ ba.
Quý Tích Thành muốn quay đầu anh về hướng mình, nhưng lại lo làm anh tỉnh lại, tay cứ trờ ra giữa không trung nửa buổi trời, cuối cùng lại thu về.
Lạc Du đang thắc mắc, đã nghe Quý Tích Thành nhỏ giọng lên tiếng: “Đến khách sạn Newland.”
Điều khiển hỏi: “Đổi mục tiêu từ đảo nổi L04 thành khách sạn Newland? Vui lòng xác nhận.”
Giọng điệu của Quý Tích Thành không có mấy kiên nhẫn: “Xác nhận.”
“Đã xác nhận, đang hệ thống đường bay mới…”
Lạc Du không giả bộ được nữa, vừa mở mắt đã đối diện với tầm mắt của Quý Tích Thành.
“Anh giả vờ ngủ?”
“Sao em lại đổi ý?”
“…”
“…”
Quý Tích Thành không nhìn Lạc Du nữa, Lạc Du cũng có chút lúng túng, quay đầu nhìn cửa sổ.

Những chiếc phi thuyền dân dụng bay ở khu trên, ánh mặt trời khiến người ta hoa cả mắt.

Thành phố An Tức không có cảnh tượng phồn hoa như vậy, thế mà tâm tư Lạc Du đột nhiên trôi về khoảng thời gian thật lâu trước đây, về ngày mà anh dẫn Quý Tửu đi dạo chợ đêm.
“Anh làm mình làm mẩy.” Giọng Quý Tích Thành kéo Lạc Du về.

Câu nói này của hắn chẳng có đầu có đuôi, Lạc Du sửng sốt vài giây, mới nhận ra hắn đang trả lời câu “Sao em lại đổi ý” của anh.
Oan uổng thật sự, Lạc Du vội vàng đáp: “Anh không có làm mình làm mẩy!”
Quý Tích Thành nghiêng mặt sang nhìn anh lần nữa, mặt mày tỏ vẻ không vui: “Anh không nói gì, trốn tránh em.”
“Anh trốn lúc nào…” Lạc Du khựng lại giữa chừng, khoan đã, cái tên này đang giận dỗi anh ban nãy đưa đầu ra ngoài? Đến cả tay chân cũng muốn anh phải chỉa vào hướng hắn? Trời đất làm chứng cho anh, anh chỉ chọn đại hướng thôi mà!
Quý Tích Thành nói: “Không có lần sau.”
Lạc Du dở khóc dở cười, trong lòng vừa mềm xèo vừa xót xa, ngả luôn vào hướng Quý Tích Thành, thái dương đập cái cộp vào vai hắn.
Quý Tích Thành: “…”
Chỗ ngồi của hai người cũng không liền kề nhưng vẫn cách nhau một khoảng, tư thế này thật sự rất giày vò, Lạc Du đã rất hao công tốn sức.

Không bao lâu sau, Quý Tích Thành đẩy trán của anh đi, để anh ngồi trở lại: “Anh chưa từng đọc lưu ý an toàn khi đi phi thuyền dân dụng?”
Lạc Du nhịn cười, vui vẻ quay đi.
Phi thuyền dừng ở khách sạn Newland, Lạc Du cứ nghĩ sẽ đến nhà hàng, lại được quản lý dẫn đến dãy phòng vip.
“Đây là phòng riêng của em à?” Lạc Du vừa vào trong đã nhận biết được chút ít tinh thần lực quen thuộc còn sót lại.
Quý Tích Thành đáp: “Newland của Quý Cầm Dã.”
Lạc Du lập tức nghĩ đến người “phụ nữ” với vóc dáng cao gầy yêu kiều nọ.

Tuy Quý Cầm Dã bất cần đời, làm việc quái đản, bên ngoài mang đầy tiếng xấu, nhưng đó là người duy nhất trong Quý gia quan tâm Quý Tích Thành.

Nếu đây là địa bàn của Quý Cầm Dã, vậy cũng có nghĩa là an toàn, đó cũng là lý do vì sao anh được sắp xếp ở đây.
Một lát sau, phần ăn nóng hổi được phục vụ lên.

Quý Tích Thành không động đũa, chỉ nhìn Lạc Du ăn.
Hôm nay Lạc Du không đến đây để ăn mì, ăn của mình xong, anh hỏi hắn: “Em không ăn thì anh ăn đó?”
Quý Tích Thành gật đầu.
Lạc Du cầm bát tới, vẫn để lại cho Quý Tích Thành vài đũa, vừa ăn vừa nói: “Anh đến Lão Chung Ăn Mì, mấy người buôn bán bên cạnh nói chiến tranh vừa ập đến họ đã biến mất.

Lúc đó quá hỗn loạn, rất có thể họ đã tử vong.”
Quý Tích Thành trầm mặc.
“Anh gặp robot mô phỏng lão Chung ở bếp.” Lạc Du hỏi, “Sao em tìm được họ?”
Đôi mắt Quý Tích Thành ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Tìm? Chắc là anh không ngờ đến thực ra em đã giết chết bọn họ, dùng não và gen để tạo ra robot mô phỏng người?”
Lạc Du lại ăn một đũa: “Em không làm vậy.”
Quý Tích Thành hừ nhẹ một tiếng, mãi đến khi Lạc Du ăn xong mới nói tiếp: “Trước khi chiến tranh bắt đầu họ đã bị dị hóa.

Họ không biến mất, mà là muốn thừa cơ loạn lạc để trở về hạm đội của Ước Nhân.”
Điều này lại ngoài dự đoán của Lạc Du.

Anh biết lão Chung rất nhiều năm, lần cuối cùng gặp ông ấy vẫn là người bình thường.
Lạc Du hỏi: “Từ lúc nào…”
Quý Tích Thành lắc đầu: “Lúc em tìm đến, cả ông ấy lẫn người anh em bán thuốc lá đều đã hoàn toàn trở thành trùng.”
Người bị dị hóa sẽ bị bị xử tử tại chỗ, hoặc sẽ bị giam giữ để phục vụ nghiên cứu.

Anh em nhà họ Chung lại trở thành ngoại lệ, chiết gen và não để chế tạo thành robot mô phỏng, ngày qua ngày nấu mì, ngày qua ngày làm thuốc lá.
Lạc Du nghe rồi im lặng, ánh mắt mang vẻ âm u.

Những khoảng thời gian êm đẹp ấy trôi đi như một cái chớp mắt vội vàng, lão Chung và chủ cửa hàng thuốc lá đều là những con người thật sự và sống động, là đồng loại của anh mà giờ đây đã trở thành robot mô phỏng.

Rất nhiều người bị dị hóa và tử vong trong chiến tranh còn chẳng có lấy cơ hội trở thành robot.

Và những quân nhân như anh đây, những người không sợ hãi trước cái chết, đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ tất cả mọi người.
Nhưng hiểm họa của trùng tộc vẫn chưa được loại bỏ, tương lai liệu còn biết bao nhiêu người sẽ lặp lại bi kịch của gia đình lão Chung?
Quý Tích Thành nhìn Lạc Du chăm chú, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Anh sợ?”
Lạc Du hoàn hồn, hơi khó hiểu: “Sợ?”
“Em biến người còn sống sờ sờ thành robot mô phỏng.” Quý Tích Thành nói, “Anh không sợ?”
Lạc Du đứng lên, đến cạnh Quý Tích Thành, vịn vào vai hắn: “Tại sao em lại nghĩ như thế? Em không phải người khiến họ bị thương, em đã kéo dài cuộc đời của họ theo một cách thức khác.”
Đuôi mày Quý Tích Thành run lên rất khẽ.
“Anh đang nghĩ, hẳn em đã rất khó khăn khi tìm đến họ.” Lạc Du lại nói, “Em muốn phục chế tất cả mọi chứ của chúng ta ở thành phố An Tức, lúc phát hiện ra họ không còn là người em đã rất khó vượt qua.

Họ cùng được tạo ra với anh có phải không?”
Quý Tích Thành trầm mặc đi đến cửa sổ, đây này gần như là nơi cao nhất của tinh cầu thủ đô.

Muôn người muôn vật nằm rạp dưới chân, nhưng thánh thần cũng lắm khi không hoàn thành được ước nguyện.
Lạc Du đi theo, hai người sóng vai đứng cạnh nhau.

Giây lát sau, Lạc Du nói: “Rồi, một câu hỏi của anh đã có đáp án.”
Quý Tích Thành nói: “Anh đến đây là muốn biết chuyện của robot mô phỏng gia đình Chung?”
“Chứ không thì đến ăn mì à?” Lạc Du xoa xoa hai má Quý Tích Thành, “Chúng ta về thôi.”
Quý Tích Thành hỏi: “Xong được một câu hỏi, vậy những câu hỏi khác anh định lúc nào sẽ nghe câu trả lời?”
Lạc Du hơi ngạc nhiên.

Nếu anh không nghĩ sai, vậy ý Quý Tích Thành là muốn cho anh mọi câu trả lời anh muốn?
Thấy Lạc Du ngơ ngác nhìn mình, Quý Tích Thành cau chặt mày: “Không có câu hỏi khác thì về nhà.”
“Có!” Lạc Du vội vàng túm lấy tay áo của Quý Tích Thành, “Anh muốn đến học viện quân sự Sương Ly.”
Học viện quân sự Sương Ly là học viện quân sự có tiếng bậc nhất Liên Minh Bạch Phong, nơi bồi dưỡng ra rất nhiều thế hệ danh tướng.

Người thế hệ trước ngã xuống, người thế hệ sau tiếp tục trưởng thành và đứng lên, bảo vệ nền văn minh nhân loại phát triển hưng thịnh, ấp ủ ngọn lửa cho sự tồn tại bất diệt của nhân loại.
Nhưng hơn 100 năm trước, cái nôi của những lớp anh hùng này dần đi xuống, vị danh tướng cuối cùng là thống chế Cassius.

Sau đó, học viện quân đội Sương Ly đã bị các học viện khác từ từ vượt qua, không còn giữ lại vinh quang những năm ấy nữa.
Cha mẹ của Quý Tích Thành đều là học viên của Sương Ly, đã gặp gỡ và nảy sinh tinh cảm ở nơi ấy.

Lạc Du đã nhiều lần tưởng tượng, liệu nơi ấy có cất giấu bí mật gì không.
Phi thuyền xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây và sương mù, đi xuống khu dưới.

Càng đến gần học viện quân sự Sương Ly, tim Lạc Du lại càng đập dữ dội hơn.
Thứ duy nhất không bị đưa lên khu trên là học viện quân sự Sương Ly.
Phi thuyền chậm rãi đáp xuống, cánh cổng có sự pha trộn giữa hiện đại và cổ đại của Sương Ly xuất hiện trước mắt, trong nháy mắt, cảm xúc nơi Lạc Du như dâng trào.
Nó đã luôn ở đây, từ thuở sơ khai khi nhân loại bước đầu tiến vào thời kỳ tinh tế, nó đã cắm rễ trong mảnh đất màu mỡ này, để những học viên ngày một đi đến nơi cao và xa hơn.

Nó là nền tảng của lực lượng quân sự Liên Minh, dẫu cho hiện tại đã suy tàn, bị vinh quang của các ngôi trường quân sự khác vùi lấp trong bóng tối, nhưng nó chưa từng ngã xuống.

Hai ngàn năm trước nó đã sừng sững đứng trên mảnh đất này thế nào, thì hai ngàn năm sau, hay hai ngàn năm sau nữa, nó vẫn sẽ đứng đó.
Lạc Du sửa sang lại quân phục, theo chân Quý Tích Thành vào cổng lớn.
Cùng lúc đó, trên chiến hạm của Issa Perkin xuất hiện một vị khách không mời mà đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui