Thác Vị

Editor: Joco

Beta – reader: Takuyachan

Đến bữa ăn tối, Thư Văn tắt hết đèn rồi thắp đủ hai mươi ngọn nến. Dưới ánh nến lung linh, Thư Văn ngắm nhìn gương mặt Ngả Lâm đang sáng bừng lên, ôn nhu nói: “Em ước một điều gì đi rồi thổi nến.”

Ngả Lâm ngơ ngác suy nghĩ khá lâu, không biết nên ước gì đành quay sang hỏi Thư Văn: “Tôi có hai nguyện vọng, một là phẫu thuật thành công, còn lại là thi đỗ đại học, mà anh vừa nói chỉ có thể chọn một, tôi không biết nên chọn gì bây giờ?”

Thư Văn cố nén nỗi xa xót trong lòng, hơi nghẹn đáp: “Vậy ước giải phẫu thành công đi, đến sinh nhật anh, anh sẽ ước cho em thi đỗ đại học. Được không?”

Ngả Lâm lắc đầu, nói: “Khi đó thì kì thi đã qua mất rồi, mà chưa chắc tôi chờ được tới lúc đó, chỉ sợ Thượng đế thấy tôi tham lam, cả hai đều không thưởng cho tôi.” Dứt lời, cậu thổi tắt nến.

Trong bóng tối, Thư Văn dễ dàng lau trộm một giọt nước mắt trên mặt mình. Hắn nhớ tới điều ước năm ngoái của Ngả Lâm: “Mong rằng tôi có thể đỗ đại học, được cùng Thư Văn sống bên nhau, mong cả nhà Thư Văn sẽ khỏe mạnh trường thọ.” Tiểu Lâm, nguyện vọng cuối cùng kia của e, thực là tàn nhẫn…

Ăn uống xong xuôi, Thư Văn đưa Ngả Lâm vào trong phòng, bế cậu nằm trên giường, vừa chạm tay cởi quần áo cậu, vừa nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, anh có quà tình nhân tặng cho em nữa đây.”

Ngả Lâm hơi xấu hổ, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt vẫn trong veo như thủy tinh nhìn Thư Văn hỏi: “Cái gì?”

Thư Văn đưa tay chạm vào ngực Ngả Lâm, hôn cậu thật sâu: “Anh….”

Ngả Lâm có chút chống cự, cậu giãy giụa thân thể, thở hổn hển nói đứt quãng: “Tôi…Tôi trên người…”

Thư Văn càng thêm mãnh liệt hôn cậu, đem những lời cậu muốn nói nuốt hết vào. Sau đó hắn ghé vào tai Ngả Lâm thì thào: “Mặc kệ quá khứ thế nào, em vĩnh viễn là của anh.”

Không biết là vì kích động, hay cảm động trước lời này, nước mắt Nhả Lâm chậm rãi rơi, nghẹn ngào nói: “Tôi không xứng với anh, bẩn lắm.”

Thư Văn mãnh liệt hôn cậu, bất chấp: “Từ trước tới giờ em vốn sạch sẽ, về sau còn sạch sẽ hơn nữa.”

Ngả Lâm bị hắn nói vậy không thốt nên lời, chỉ thở dốc. Tuy Thư Văn đang chăm sóc cậu như người bệnh trong cơn hoạn nạn, nhưng Ngả Lâm vẫn cảm thấy vui vẻ.

Trong bóng đêm tràn ngập không khí ôn nhu, Thư Văn nhìn thấy mắt Ngả Lâm ươn ướt, liền đem cơ thể cậu ôm vào lòng, nói: “Tiểu Lâm, em có nhớ chuyện khi còn bé không?”

Ngả Lâm chút ảm đạm, vô thức nói: “Cái gì tôi cũng nhớ kĩ. Anh cũng nhớ sao? Chuyện khi đó?”

Thư Văn bỗng chốc vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Vậy sao? Vậy em kể cho anh nghe đi, nhớ kĩ cái gì?”

Ngả Lâm suy yếu cười, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi còn nhớ, anh nói tôi không có cốt khí. Anh oán trách tôi, nhưng khi đó không phải tôi không có, mà là, không được phép có.”

Lúc này Thư Văn mới biết mình đã từng gặp cậu, cũng từng nói chuyện. Hắn chỉ nhớ mình và Ngả Lâm có ở chung thành phố, chung một khu dân cư, nhưng lần đầu tiên gặp cậu ra sao, hắn không nhớ rõ. Ngả Lâm tiếp tục yếu ớt kể: “Mẹ tôi đơn độc mang theo tôi đi kiếm sống nên luôn luôn bị người ta khi dễ. Có một lần, thằng nhóc béo mập mà anh từng mắng đó, nó chửi mẹ tôi, tôi tức giận quá đã đẩy nó ngã chảy máu. Đến tối, nó kéo cha nó sang nhà tôi chửi xỉ vả mẹ tôi sao không biết dạy tôi. Hắn gào rất to, còn đập đồ đạc trong nhà tôi ném lung tung. Mẹ tôi không biết phải làm sao, nên mới quỳ xuống xin ông ta. Van lạy mãi họ mới chịu rời đi. Sau lần đó tôi đã biết. Nếu không muốn mẹ bị liên lụy, tốt nhất đừng động vào bọn nó làm gì.”

Thư Văn nghe xong, dịu dàng hôn trấn an cậu: “Đừng sợ, sau này có anh rồi, anh sẽ không để ai ủy khuất em nữa.”

Ngả Lâm cúi đầu “Ân” một tiếng coi như trả lời. Thư Văn kéo cậu vào lòng hỏi: “Tiểu Lâm à, em  có nhớ không? Chuyện về mẹ em ấy. Ví dụ như mẹ em từng học ở đâu?”

Ngả Lâm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cái này thực sự là tôi không rõ lắm, chỉ nhớ mẹ tôi học Đại học Mỹ thuật quốc gia, tốt nghiệp năm 84. Anh hỏi cái này làm  gì?”

Trong đầu Thư Văn lóe lên một tia hi vọng, hắn vỗ vỗ lưng Ngả Lâm, ôn nhu nói: “Không có gì, anh chỉ muốn biết, mẹ em như thế nào mà có thể sinh được ra một đứa con tuấn mỹ thông minh như em thôi.”

Ngả Lâm thả lỏng người, mỉm cười nói: “Tâng bốc quá rồi!”

Thư Văn vui vẻ cười theo: “Hôm nay xem ra tinh thần của em rất tốt a, như vậy có vận động cũng không phiền chứ? Thử xem anh đã tiến bộ thế nào đi?”

Ngả Lâm đỏ mặt, trách hắn: “Tự dưng nổi hứng, hóa ra anh dưỡng tôi bao ngày là để đợi đêm nay sao? Đi mà tìm ngươi khác ý.”

Thư Văn cười ha hả, nói: “Sao hư thế. Nếu anh mà tìm người khác liệu em có ghen không?”

Bỗng nhiên sắc mặt Ngả Lâm ảm đạm hẳn, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Xin lỗi.”

Hắn vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi: “Năm nay em định nộp nguyện vọng vào đâu? Có định thi đại học luật nữa không?”

Ngả Lâm lắc đầu đáp: “Chắc không đâu, bao nhiêu ngày rồi không đọc sách, chắc tôi đã dốt đi nhiều rồi. Thôi chọn tạm một trường thấp cũng được.”

“Đừng lo, làm phẫu thuật xong là sẽ có thời gian học thôi. Anh sẽ giúp em ôn tập, thi hẳn trường lớn luôn.”

Ngả Lâm giấu mặt mình vào lòng Thư văn, thấp giọng nói: “Mệt quá! Đi ngủ đi.”

Thư Văn tắt đèn, nói nhỏ: “Ngủ ngon nhé!”

Có được đầu mối quan trọng, Thư Văn bắt đầu cho người đi tìm hồ sơ những người tốt nghiệp năm 84 ở Đại học Mỹ thuật quốc gia. May là trường này sinh viên không nhiều, hồ sơ giữ lại còn cả, nên dễ dàng tìm ra được thông tin về mẹ Ngả Lâm.

Mẹ cậu vào trường năm 1980, sau một lần đi thị sát ở một thị trấn nhỏ, trở về thì đã có thai. Khi đó ai hỏi bà cũng không nói, chỉ một mình sinh con rồi tốt nghiệp khỏi trường. Sau đó bà mang Ngả Lâm đi tìm nam nhân kia, mong có thể kết hôn cùng hắn. Thế nhưng lúc này mới biết nam nhân kia đã có vợ con cả rồi. Mẹ cậu tìm tới thị trấn kia, còn biết hắn có một đứa con năm tuổi nữa. Cha mẹ bà không cho về nhà, bà phải ở lại thị trấn đó. Dù biết rằng người kia không thể kết hôn với mình, nhưng bà vẫn ở lại, mong rằng nam nhân kia có thể chiếu cố con mình một chút. Cứ như vậy mãi tới khi Ngả Lâm lớn lên, nam nhân kia tuy âm thầm cho mẹ con cậu tiền, nhưng chưa bao giờ thèm nhìn mặt. Ngả Lâm cũng không biết cha hắn lại ở ngay gần mình như vậy, mẹ cậu cũng không bao giờ nhắc tới. Lúc mẹ cậu chết, cậu mới dứt hoàn toàn mộng tưởng. Một thân một mình lên Bắc Kinh mưu sinh.

Theo điều tra của trợ lý, bao chuyện quá khứ của Ngả Lâm hiện ra khiến Thư Văn rơi lệ. Ngả Lâm thật đáng thương! Trải qua biết bao nhiêu cực khổ như vậy, sao thượng đế không có cậu hưởng hạnh phúc, còn muốn khi dễ cậu! Lại để cậu rơi vào chỗ chết như vậy?

Như vậy có thể tìm được cha Ngả lâm rồi. Nhưng rồi kết quả điều ra khiến Thư Văn giật mình. Trớ trêu làm sao, người đàn ông đó chính là cha của Lý Khả. Trên đời còn có chuyện nực cười như vậy sao, Lý Khả là ca ca của Ngả Lâm. Cha Lý Khả đã chết cách đây ba năm vì ung thư phổi, thân nhân duy nhất của Ngả Lâm, chỉ còn một mình Lý Khả mà thôi.

Thư Văn cùng đường rồi, để cứu được Ngả Lâm sống sót, phải đi cầu xin Lý Khả, đó là cách duy nhất. Nhưng khi tìm ra Lý Khả, kể y nghe xong chuyện này, y còn nở nụ cười thành tiếng khinh miệt: “Tôi còn cho rằng Thư giám đốc tìm tôi có chuyện làm ăn gì tốt, hóa ra là vì sinh tử của một người mà đến.”

Thư Văn ăn nói khép nép: “Em đừng nên như vậy, mau cứu cậu ấy đi, dù sao cậu ấy cũng là đệ đệ của em mà.”

Lý Khả cười nhạt: “Tôi không có đệ đệ, đó chẳng qua chỉ là giọt máu phong lưu của cha tôi mà thôi, với tôi không hề liên quan. Mà nghe nói khi lấy tủy cực kì nguy hiểm, tôi còn muốn sống lâu một chút, không muốn dây dưa với cậu ta đâu.” Nói xong, nhấc đít đứng dậy. (beta: ta chêm cái đ** vào đấy, bực qá ý mà. >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui