A Sanh trèo lên ngọn cây đa , hắn đưa mắt nhìn về căn nhà cỏ dưới lưng đèo.
Trời đã về chiều , khói bếp bay lên lập lờ từng chùm vắt vướng lên không trung.
Khung cảnh thật yên bình , như vốn dĩ cái tên của nó An Bình Trấn .
A Sanh hít một hơi thật sâu, hắn nhắm mắt tận hưởng từng cơn gió nhẹ thoảng qua có vẻ thư thái lắm.
Chợt một tiếng thét từ căn nhà cỏ vang lên kèm theo đó là một loạt âm thanh bát đĩa nồi chảo đổ vỡ chan chát.
Rồi hai bóng người một lớn một bé chạy ra.
Chạy thục mạng phía trước là A Thông trên miệng vẫn còn ngậm cái bánh bột trắng , tay phải của hắn cũng cầm một cái vung vẩy tỏ vẻ khoái chí.
Á Nương đuổi theo phía sau , tay bà cầm cây chổi lá dừa dơ lên chỉ chờ bổ vào đứa con ngỗ ngược kia.
Hai mẹ con đuổi nhau một lát thì Á Nương có vẻ mệt nên dừng lại vừa thở vừa hét : Có gan thì đừng có về nữa ! Đồ mất nết.
A Sanh đứng trên cây quan sát thấy hết.
Hắn dõi mắt nhìn về phía A Thông cho tới khi hắn chạy tới gốc cây, lúc này hắn mới dừng lại vừa nhìn a Sanh vừa chống tay lên hai gối thở hồng hộc.
Lấy chiếc bánh trên miệng xuống , A Thông cười toe toét dơ chiếc bánh còn lại về phía A Sanh ra hiệu.
A Sanh cười đáp lại rồi nhanh chóng tụt xuống bên A Thông, tiện tay cầm luôn chiếc bánh , hai đứa ngồi bệt xuống đất nhai ngấu nghiến.
Trời đã nhá nhem tối , hai đứa trẻ ngồi tựa lưng vào nhau vừa ăn vừa nói chuyện, thì thoảng chúng phá lên cười .
A Sanh vốn là trẻ mồ côi , cha mẹ hắn bạc mệnh nên sớm qua đời khi hắn tròn sáu tuổi.
Từ bé hắn lủi thủi một mình dưới gốc đa già ở An Bình Trấn.
Cũng may , gần đó có Á Nương sinh sống và A Thông cũng thường qua lại chơi với hắn.
Hàng ngày , A Sanh vẫn được bà con trong thị trấn cho đồ ăn , cộng thêm hắn thường đi hái thảo dược trong núi cùng Á Nương để bán nên ngày ngày cũng không lo phải đói.
Năm nay A Sanh tám tuổi còn A Thông lên chín.
A Thông vẫn bắt A Sanh kêu hắn là lão đại nhưng A Sanh không chịu.
Hai đứa vẫn thường đánh nhau với tụi con nhà khá giả trong trấn này vì bị bọn chúng thường hay chế giễu .
A Thông quay sang nhìn A Sanh nói: Sanh này , mấy ngày nữa là khai giảng , mày có vào trấn xin học đạo không?
A Sanh thở dài , hắn muốn lắm chứ , nhưng hắn là trẻ mồ côi thì lấy tiền đâu mà đòi đi học.
A Thông nhìn vào mắt A Sanh và hắn hiểu điều đó.
A Thông vỗ vai A Sanh nói : Không sao , chịu khó chờ , ta học xong về sẽ dạy lại cho ngươi.
Được chứ.
Mắt A Sanh chợt sáng lên , hắn vui vẻ gật đầu.
Hai đứa trẻ tựa vai vào nhau nhìn lên trời, đêm nay trăng sáng và tròn quá.
Chúng không hề hay biết phía sau lưng , Á Nương khẽ đặt đĩa bánh và bình nước xuống rồi từ tốn rời đi.