Thạch Sanh Truyền Kỳ


Bên trong cổng lớn, quảng trường rộng lớn được lát đá hoa cương sáng bóng.

Những hàng cột đá khổng lồ vươn lên trời cao, tạo ra một khung cảnh trang nghiêm và đầy hùng vĩ.

Giữa quảng trường, một sân lớn đã được dựng lên, là nơi diễn ra những bài kiểm tra thể chất và tinh thần đầu tiên.

Từng nhóm người bắt đầu tập trung tại các góc của quảng trường, chia theo các đợt khảo hạch.

Trong mỗi đợt, khoảng hai mươi người được dẫn vào khu vực thi, nơi mà các bậc thầy của học viện sẽ trực tiếp theo dõi và đánh giá họ.

Tiếng trống vang lên từ đâu đó trong không trung, báo hiệu rằng buổi khảo hạch sắp bắt đầu.

Trên khán đài cao, các vị giám khảo và những người có quyền lực trong học viện đã ngồi sẵn.

Họ mặc áo choàng đen với biểu tượng con rắn hai đầu màu bạc của học viện thêu trên ngực, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông như muốn thấu hiểu từng suy nghĩ, từng khát vọng của những người trẻ tuổi phía dưới.

Bầu không khí bỗng trở nên trầm lắng khi một trong những vị giám khảo đứng dậy, giọng nói trầm hùng vang lên như tiếng sấm:

“Chào mừng các ngươi đến với khảo hạch của Học viện Nhị Xà! Đây là cơ hội duy nhất để các ngươi chứng minh bản thân.

Những kẻ mạnh mẽ và tài giỏi sẽ được tuyển chọn, còn những kẻ yếu kém… thì sẽ ra về tay trắng.

Không có chỗ cho sự nhân từ hay thương hại ở đây.

Để trở thành đệ tử của Nhị Xà, các ngươi phải vượt qua chính mình!”

Lời nói đó như một lưỡi dao sắc bén chém vào lòng mọi người.

Nhiều thiếu niên cảm thấy sự lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng cũng có người đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy thách thức.

A Sanh và Sen đứng lặng lẽ quan sát, cảm nhận sức ép ngày một lớn.

Khi buổi khảo hạch bắt đầu, xung quanh quảng trường, nhiều người bắt đầu bàn tán về những người tham gia.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào những kẻ có vẻ ngoài nổi bật nhất.

Một thanh niên trẻ với vẻ ngoài kiêu ngạo, trên người mặc bộ áo giáp bạc sáng loáng, thu hút sự chú ý của nhiều người.

"Đó là con trai của đại phú hào họ Trương," một người nói.

"Hắn đã được huấn luyện từ nhỏ bởi những bậc thầy võ công.

Chắc chắn sẽ là một ứng cử viên sáng giá."

Một người khác chỉ vào một thiếu nữ với đôi mắt sắc sảo, vóc dáng thanh thoát nhưng toát ra sự nguy hiểm.

"Nàng là con gái của một gia tộc lớn từ phía Nam, họ nói rằng nàng đã đạt đến Vô Ngã cấp ba của môn phái gia đình từ khi còn rất trẻ."


A Sanh và Sen đứng lặng lẽ giữa những lời bàn tán.

Họ biết mình không có gia thế hay sự hậu thuẫn mạnh mẽ, nhưng điều đó không làm giảm quyết tâm trong lòng.

Họ đã trải qua quá nhiều thử thách sinh tử, và giờ đây, cuộc khảo hạch này chỉ là một cửa ải nữa trên con đường dài phía trước.

Tiếng trống vang lên lần nữa, và buổi khảo hạch chính thức bắt đầu.

Những người tham gia lần lượt được gọi tên, bước vào sân thi đấu trước ánh mắt giám sát của các giám khảo và đám đông xung quanh.

Bầu không khí như nghẹt thở, sự căng thẳng và kỳ vọng bao trùm khắp quảng trường.

A Sanh và Sen đứng bên ngoài, chờ đến lượt mình, ánh mắt họ không rời khỏi những người đang bước vào khảo hạch trước.

Trong lòng họ không khỏi có chút lo lắng, nhưng cũng là sự háo hức và quyết tâm.

Hai ngày chờ đợi đã kết thúc, và giờ là lúc họ phải chứng minh bản thân.

Quảng trường học viện, nơi mà số phận của nhiều người sẽ được quyết định trong ngày hôm nay, trở thành trung tâm của cả thị trấn.

Tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này, để chứng kiến những kẻ mạnh nhất sẽ bước vào cánh cửa danh vọng của Nhị Xà, và những kẻ yếu đuối sẽ phải rời đi trong thất bại.

Buổi khảo nghiệm thứ nhất bắt đầu với sự uy nghiêm bao trùm toàn bộ quảng trường rộng lớn.

Một Trưởng Lão của Học viện Nhị Xà, người mang dáng vẻ cao lớn và oai nghiêm, từ từ bước lên đài cao.

Lão mặc áo choàng dài màu đen, thêu trên ngực biểu tượng rắn hai đầu bạc, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám đông người trẻ tuổi đang háo hức và lo lắng trước thử thách đầu tiên.

Tiếng trống trầm hùng vang lên, báo hiệu rằng cuộc khảo nghiệm đã chính thức bắt đầu.

Trưởng lão giơ tay lên, giọng nói của lão như tiếng sấm vang vọng:

"Cuộc khảo nghiệm thứ nhất sẽ thử thách sức mạnh thể chất và ý chí của các ngươi.

Một trăm người sẽ lần lượt bước lên đài, đối mặt với sức ép trọng lực mà ta tạo ra.

Các ngươi phải đứng vững dưới áp lực tương đương với sức mạnh của một con voi đè nặng.

Những ai có thể trụ lại được trong một nén nhang sẽ bước vào vòng tiếp theo.

Những kẻ thất bại… sẽ rời khỏi đây ngay lập tức!"

Một đợt khí lạnh dường như thoáng qua không gian khi lời nói của lão vừa dứt.

Từ đám đông, những thanh niên háo hức và tự tin, lẫn cả những kẻ mang trong lòng sự lo lắng, lần lượt được gọi tên.

Họ tiến lên đài, đứng thành một hàng dài trước mặt Trưởng lão, trong đó có những kẻ nổi bật như Trương Chi, con trai của đại phú hào họ Trương, và Mị Nương, cô gái đến từ gia tộc phía Nam.

Khi đã đủ một trăm người, Trưởng lão đứng thẳng người, giơ tay lên không trung.

Một luồng linh lực mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể lão, tỏa ra một sức ép khủng khiếp bao phủ toàn bộ khu vực đài thi đấu.

Không gian xung quanh như rung chuyển khi lão vung tay, tạo ra một vùng trọng lực áp bức khủng khiếp ngay trước mặt.

Trong khoảnh khắc, tất cả những người đang đứng trên đài cảm nhận được sức mạnh ghê gớm từ trên cao đè xuống.

Đó không phải là trọng lực thông thường, mà là sức nặng của một con voi đang đè lên vai họ.

Đất đá dưới chân họ rên xiết, như muốn nứt ra dưới áp lực kinh hoàng này.

Sự kinh hoàng nhanh chóng lan tỏa trên gương mặt của những người tham gia.

Một số thanh niên không chịu nổi áp lực chỉ trong vài giây đầu, đầu gối run rẩy và ngã gục xuống đất.

Tiếng rên rỉ vang lên từ khắp nơi, và những người yếu hơn nhanh chóng bị áp lực đè bẹp, không thể đứng vững.

Một nén nhang dường như trở thành một khoảng thời gian vô tận với những ai đang phải gánh chịu sức nặng kinh hoàng này.

Mồ hôi túa ra trên trán của những người tham gia, cơ bắp căng cứng, từng hơi thở trở nên khó khăn.

Nhiều kẻ cố gắng đến phút cuối nhưng cũng không thể chịu nổi, cuối cùng ngã xuống như những cái cây bị bật rễ, đau đớn và thất vọng rời khỏi đài.

Tuy nhiên, giữa sự gục ngã của đa số, vẫn có những kẻ đứng vững như tòa tháp.

Trương Chi, với dáng người to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đứng thẳng lưng như thể trọng lực chẳng là gì đối với hắn.

Ánh mắt hắn tĩnh lặng, không hề dao động, biểu hiện sự tự tin tuyệt đối.

Từng thớ cơ trên người hắn căng ra, nhưng hắn không hề lộ chút mệt mỏi nào.

Cạnh đó, Mị Nương—cô gái đến từ gia tộc phía Nam—vẻ ngoài thanh mảnh nhưng nội lực tiềm ẩn sâu bên trong khiến nàng trở nên đặc biệt.

Dưới áp lực khủng khiếp, đôi mắt nàng sắc sảo như dao cạo, thân hình mềm mại nhưng vô cùng ổn định.

Nàng không tỏ vẻ gắng sức như những người khác, mà chỉ tập trung tinh thần, điều hòa hơi thở để giữ vững cơ thể.

Mị Nương toát ra khí chất của một chiến binh lạnh lùng, không để chút yếu đuối nào lộ ra.

Xung quanh họ, chỉ còn một vài người khác vẫn còn trụ được, từng giây trôi qua như tra tấn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nhưng trong số một trăm người ban đầu, chỉ còn mười một người có thể chịu đựng nổi đến khi nén nhang cháy hết.

Khi tiếng trống vang lên lần nữa báo hiệu thời gian kết thúc, cả đám đông im lặng theo dõi những kẻ còn đứng vững trên đài.


Trưởng lão hạ tay, sức ép từ từ tan biến.

Những người trụ lại cuối cùng đều kiệt sức, nhưng trong ánh mắt của họ hiện lên sự vui mừng và tự hào.

Đám đông bên ngoài không khỏi trầm trồ, đặc biệt là khi nhìn vào Trương Chi và Mị Nương, hai kẻ rõ ràng là nổi bật nhất trong đợt khảo nghiệm này.

Trưởng lão quét ánh mắt sắc bén qua những kẻ còn đứng vững, giọng nói của lão vang lên:

"Những kẻ đứng vững trước thử thách của ta đã chứng tỏ được bản lĩnh.

Các ngươi có thể bước tiếp vào vòng thứ hai, nhưng hãy nhớ, đây chỉ là sự khởi đầu.

Những kẻ không chịu nổi sức ép… hãy rời đi và học cách chấp nhận sự thật rằng, Nhị Xà không phải là nơi dành cho kẻ yếu."

Những người không vượt qua cúi đầu, thất vọng bước xuống đài, trong khi những kẻ chiến thắng vẫn đứng sừng sững, chuẩn bị cho những thử thách còn khắc nghiệt hơn phía trước.

Sau khi đợt khảo nghiệm đầu tiên kết thúc, không khí trong đám đông bỗng nhiên trở nên yên ắng hơn hẳn.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về những người được gọi tên tiếp theo.

A Sanh và Sen là một trong những người được xướng lên, và ngay lập tức, họ bước lên đài thi đấu với tâm thế sẵn sàng đối mặt với thử thách trọng lực.

Khi cả hai đứng trên đài, đối diện với Trưởng lão uy nghiêm, A Sanh bình tĩnh quan sát xung quanh.

Chàng đã từng trải qua những buổi rèn luyện thể chất khắc nghiệt dưới sự hướng dẫn của Linh hồn Thiên Tướng, thế nên sức ép của vùng trọng lực này chẳng là gì so với những bài tập mà chàng đã chịu đựng.

Nhưng thay vì tỏ ra dễ dàng, A Sanh giữ một vẻ mặt trầm tĩnh, cố gắng che giấu sự thoải mái của mình.

Chàng biết Sen đang đứng cạnh sẽ cần sự động viên và khích lệ để vượt qua thử thách này.

Sen, với vóc dáng nhỏ nhắn hơn, ngay khi vùng trọng lực bắt đầu bao phủ, đôi chân nàng lập tức bị đè nặng.

Sức ép của một con voi đổ lên vai khiến từng thớ cơ của nàng căng ra, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Nàng nhíu mày, đôi mắt cố gắng giữ tập trung, nhưng từ ánh nhìn đó, A Sanh có thể nhận ra sự khó khăn mà nàng đang trải qua.

Trọng lực quá lớn so với sức mạnh thể chất mà nàng có, dù nàng đã trải qua nhiều trận chiến nguy hiểm, nhưng thử thách này vượt quá giới hạn mà nàng từng đối mặt.

Hơn một trăm đứa trẻ độ tuổi từ tám đến mười hai đang oằn mình dưới sức ép kinh hoàng.

Ngay từ những giây đầu tiên, Sen cảm thấy đôi chân mình như đang bị bẻ cong dưới sức nặng vô hình.

Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, nhịp tim dồn dập trong lồng ngực.

Áp lực từ vùng trọng lực không chỉ khiến cơ thể nàng rệu rã mà còn dường như ép chặt cả tinh thần nàng, khiến mỗi giây trôi qua dài tựa như vô tận.

Có một khoảnh khắc, đầu gối Sen bắt đầu run lên, mồ hôi túa ra từ trán, và nàng gần như khuỵu xuống.

Trong ánh mắt của nàng, hiện lên sự mờ mịt, như thể nàng sắp gục ngã dưới sức nặng không thể chống lại.

A Sanh đứng cạnh, thấy rõ sự khó khăn của Sen, biết rằng nếu nàng ngã xuống ngay bây giờ, tất cả công sức mà cả hai đã bỏ ra sẽ trở thành vô nghĩa.

Dù bản thân chàng không hề gặp khó khăn, nhưng A Sanh cố ý tỏ ra khổ sở hơn, hơi thở chàng cũng trở nên nặng nề như thể chàng cũng đang đấu tranh với sức nặng của trọng lực.


Chàng khẽ nhìn sang Sen, giọng nói trầm thấp nhưng đầy động viên vang lên:

“Sen, đừng gục ngã! Hãy nghĩ về tất cả những gì chúng ta đã trải qua… Hãy nghĩ về gia đình, về tất cả những đau thương mà kẻ thù đã gây ra.

Chúng ta không thể dừng lại ở đây, không thể thất bại!”

Lời nói của A Sanh như một ngọn lửa thắp sáng trong lòng Sen.

Nàng nghiến răng, đôi mắt trở nên sắc bén hơn, và trong khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận được nguồn sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình.

Những ký ức về gia đình, về ngôi làng bị tàn phá và cảnh cha mẹ bị sát hại bởi kẻ gian Lò A Pháy hiện lên trong đầu nàng.

Cơn thịnh nộ từ sâu thẳm trong tâm trí bừng cháy, kích hoạt ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trên đài , những đứa trẻ có thể chất yếu đã ngã khuỵu xuống đất và bị hất văng xuống đài.

Bên trên sàn A Sanh vẫn tiếp tục giữ vững tinh thần, hơi thở dồn dập giả tạo của chàng chỉ là để kích thích Sen.

Chàng quan sát nàng từng chút một, cảm nhận được sức mạnh của nàng đang dần trở lại.

“Cố lên, Sen! Chúng ta sẽ vượt qua được!” A Sanh nói, giọng đầy tin tưởng và kiên định.

Sen siết chặt nắm tay, đôi mắt nàng bừng lên sự kiên cường.

Dù cơ thể nàng vẫn run rẩy dưới sức ép, nhưng ý chí nàng đã được củng cố.

Nàng không cho phép mình gục ngã ở đây, trước khi có thể báo thù cho gia đình và tìm lại danh dự cho dòng tộc.

Nhịp thở của Sen dần trở nên ổn định hơn, từng bước nhỏ nhích lên, đôi chân nàng kiên định đứng thẳng.

Mồ hôi vẫn đổ ròng ròng trên trán, nhưng ánh mắt nàng giờ đây đã sáng ngời với quyết tâm không gì lay chuyển.

Nén nhang dường như cháy chậm hơn, nhưng từng giây trôi qua, Sen cảm nhận được cơ thể mình đã thích ứng dần với sức nặng áp bức khủng khiếp.

Cuối cùng, khi nén nhang cháy hết, tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc cuộc khảo nghiệm.

Cả quảng trường chìm trong im lặng trong giây lát, trước khi những tiếng reo hò và thở phào nhẹ nhõm vang lên từ đám đông.

Những kẻ yếu đã ngã xuống, nằm rạp trên đất, nhưng Sen—với sức mạnh ý chí và sự động viên của A Sanh—vẫn đứng vững.

A Sanh nhìn Sen với nụ cười nhẹ, gật đầu khích lệ.

Sen, dù mệt mỏi đến mức kiệt sức, nhưng ánh mắt nàng ánh lên sự tự hào và quyết tâm.

Nàng đã vượt qua được thử thách mà tưởng chừng không thể vượt qua.

Trưởng lão nhìn cả hai và sáu người còn đứng vững với ánh mắt sắc bén, nhưng có chút tán thưởng.

Những kẻ này đã chứng minh được ý chí của mình, và chúng xứng đáng tiến vào vòng tiếp theo.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận