Thạch Sanh Truyền Kỳ


Cuộc khảo nghiệm trọng lực lần thứ nhất vừa kết thúc, để lại mười chín thí sinh với thân thể rã rời và tâm trí nặng nề.

Dưới cái nắng gay gắt buổi trưa, những tiếng vỗ tay tán thưởng huyên náo cả một võ đài như tiếp thêm nguồn động lực cho những đứa trẻ.

Một nén nhang thời gian nghỉ ngơi là tất cả những gì họ có để phục hồi trước khi bước vào thử thách tiếp theo.
A Sanh và Sen, sau khi lướt qua những ánh mắt ngưỡng mộ từ khán giả, được một nhóm người mến mộ chủ động tiến lại gần.

Họ vui vẻ mời hai người uống nước, đưa những bình nước mát lạnh đầy ân cần.

A Sanh cười nhẹ, nhận lấy bầu nước và uống một hơi dài, nước thấm vào cuống họng khiến từng tế bào như được tiếp thêm sinh khí.

Sen thì ít nói hơn, chỉ gật đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt lại sáng lên trong giây lát, khi tận hưởng vị mát của dòng nước đang làm dịu đi cơ thể mệt mỏi.

Những con người xa lạ này đang mang lại cho hai đứa trẻ một cảm giác được quan tâm khiến chúng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều nơi xứ lạ này .
A Sanh thi thoảng lén nhìn về phía Sen.

Hắn thấy những giọt mồ hôi lăn nhẹ trên khuôn mặt trắng ngọc của cô bé , đôi mắt ngọc thơ ngây của cô đang trò truyện với một bà cũ áo nâu một cách rất vui vẻ.

Bà cụ già lại giót cho Sen chén nước : " uống đi cho lại sức , nước vối bà nấu từ sớm đấy ! "
Sen đưa hai tay lễ phép đỡ chén nước trên tay bà cụ , cô bé ngắm nhìn cụ bà tóc trắng như cước , mồm bỏm bẻm nhai trầu thi thoảng lại nheo mắt cười với cô khiến cô nàng lại nhớ về bà nội ....

Cách đó không xa, Trương Chi ngồi thư thả trên một chiếc ghế cao, lưng tựa nhẹ vào thành ghế, chân duỗi dài một cách nhàn hạ.

Xung quanh hắn, đám hầu cận của gia tộc đang bận rộn xoa bóp chân mày và cánh tay cho hắn, từng động tác nhẹ nhàng và thuần thục.

Trương Chi nhắm mắt, vẻ mặt đầy tự mãn, từng hụm trà sâm tuyết thơm mát từ chén ngọc do quản sự gia tộc đích thân đưa tới càng làm hắn thêm phần hài lòng.

Hắn rõ ràng không quan tâm đến những người xung quanh, toàn bộ sự chú ý dường như chỉ dồn vào việc tận hưởng phút giây nghỉ ngơi này.

Mỵ Châu lại có cách phục hồi riêng.

Cô ngồi xếp bằng dưới một gốc cây nhỏ, không xa sân luyện võ.

Ánh mắt nhắm hờ, từng hơi thở sâu và đều đặn, cô đang vận khí điều hòa nội lực, cho phép năng lượng tuôn chảy qua từng kinh mạch trong cơ thể, loại bỏ cảm giác mệt mỏi và căng thẳng.

Gốc cây nhỏ đung đưa nhẹ nhàng theo từng cơn gió, tạo nên một khung cảnh yên bình .

Những thí sinh còn lại mỗi người chọn cho mình một cách nghỉ ngơi khác nhau.

Một số thì ngồi ngay tại chỗ, lặng lẽ hít thở và hồi phục sức lực.

Một vài người khác đi về phía gia đình đang đứng đợi, nhận lấy những chiếc khăn lau mặt hay vài lời động viên ấm áp.

Không khí trên sân trường dần trở nên trầm lắng,

Thời gian một nén nhang đã hết , Trưởng lão của học viện đứng trên đài cao, phát âm rõ ràng:

Thử thách tiếp theo chính là phần thi : Bịt Mắt Bắt Dê.

cả khán đài vang dậy tiếng reo hò tán thưởng ngay sau khi Trưởng Lão học viện thông báo xong nội dung khảo nghiệm.

Bởi lẽ đây là đợt khảo nghiệm quyết định số phận của mười chín đứa trẻ xuất sắc kia , liệu trong số những kẻ đứng đây , ai là người xuất sắc nhất là được lựa chọn vào học viện .

trưởng lão học viện khẽ phất tay áo , toàn bộ vùng không gian của sàn đấu dần dần biến đổi , nó được bao phủ bởi màn sương mờ ảo, tạo cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.

Đấu trường xuất hiện những tảng đá lớn hình tròn, chênh vênh giữa không trung.

Bên dưới những tảng đá là vực thẳm sâu hun hút, gió lạnh rít qua tạo ra âm thanh như tiếng quỷ gào.

Mỗi tảng đá chỉ rộng vừa đủ để một người đứng, và chúng liên tục di chuyển qua lại, tạo ra thách thức không chỉ về tầm nhìn mà còn về sự cân bằng.

trưởng lão bay thẳng lên một tảng đá cao , nhìn về phía mười chín thí sinh bên dưới một lượt.

Lão điềm tĩnh truyền đạt lại thể thức của cuộc khảo nghiệm này :

Các ngươi sẽ bịt mắt hoàn toàn bằng băng vải có cấm chế linh lực, khiến thị giác hoàn toàn vô dụng.

Mỗi người phải dựa vào linh lực, cảm nhận không gian và âm thanh để tìm bắt những con dê đặc biệt.

Nhưng “con dê” ở đây không phải chỉ là một linh thú bình thường, mà là ảo ảnh dê biến hóa, có thể biến hình và dịch chuyển không ngừng.

Nhiệm vụ của các ngươi là bắt được nó trong một khoảng thời gian một nén nhang , và chỉ những ai bắt được dê mới chính thức được nhận vào lớp học Ngoại Tuyến của Học Viện .
Nói đoạn , trưởng lão phất tay áo , các thí sinh được một nguồn năng lượng đẩy mạnh lên trên những tảng đá trên đài , cơ thể xuất hiện thêm một lớp bảo vệ vô hình giúp họ không bị thương tích nặng nếu lỡ trượt khỏi các tảng đá, nhưng việc rơi xuống sẽ bị coi là thất bại.


Khi tiếng cồng bắt đầu, tất cả thí sinh bị bịt mắt.

Không gian chìm vào trong một tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ còn nghe thấy tiếng gió lạnh xé ngang qua.

Các thí sinh trầm lặng và tập trung cao độ , trong đó Trương Chi, Mị Nương, A Sanh và Sen đều cố gắng trấn tĩnh và tìm cách cảm nhận linh khí xung quanh mình.

Những con dê đột ngột xuất hiện, chúng không phải những sinh vật bình thường, mà là những bóng hình huyền bí, tồn tại giữa thực và ảo.

Mỗi con dê linh thú có thân hình nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, lông trắng như tuyết, nhưng đôi mắt phát ra ánh sáng xanh kỳ dị.

Khi chúng di chuyển, cơ thể biến thành làn khói mờ, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, càng làm tăng thêm sự khó khăn trong việc truy bắt.

Lúc thì chúng hiện lên trên một tảng đá, đứng yên như thách thức các thí sinh, lúc lại lao vút đi như cơn gió, chỉ để lại một vệt mờ trong không gian.

một số đứa trẻ nóng lòng có ý định tiếp cận khi chúng lại quá gần, những con dê lập tức biến mất, tan vào không khí như một bóng ma, khiến người chơi hụt hẫng.

Điều này tạo ra sự căng thẳng tột độ khi mỗi thí sinh phải không chỉ đoán được đường đi mà còn phải tính toán chính xác thời điểm ra tay.

một thí sinh tầm mười ba , mười bốn tuổi thân hình cao lớn mạnh mẽ sử dụng linh khí để cảm nhận , ngay khi hắn phát hiện một con dê xuất hiện trước mặt mình , đôi chân hắn phút chốc trở nên linh hoạt là thường , hắn sử dụng bộ pháp búng mình lao tới.

Nhưng con dê không vội vàng bỏ chạy.

Nó chờ đợi, như muốn dụ kẻ truy đuổi mình vào một cái bẫy tinh vi.

Ngay khi cảm nhận được sự nguy hiểm từ cánh tay hoặc linh lực của thí sinh chạm vào, nó lập tức biến thành làn khói trắng, biến mất khiến thí sinh này mất đà chơi với ngã nhào ra khỏi tảng đá.


Cũng may hắn có sự chuẩn bị nên ngay thời khắc cơ thể chơi vơi giữa không trung.

Hắn tập trung linh lực vào đôi tay thi triển một loại bí pháp khá lạ mắt , từ bàn tay hắn , một luồng quang mang khẽ ba động rồi hình thành một cánh tay không lồ bám chặt lấy tàng đá.

Rồi lợi dụng sức bật kéo mạnh " Phốc ".

Thân hình hắn ngay lập tức được bắn mạnh lên không trung rồi hạ xuống tảng đá lúc nãy , sự lo lắng dần xuất hiện trên khuôn mặt hắn , vài giọt mồ hôi chảy dài trên má .

Những thí sinh khác quan sát thấy vậy cũng lè lưỡi xanh mặt.

Chỉ sơ sẩy một lần thôi mà ngã xuống thì giấc mơ vào học viện tan thành mây khói ngay lập tức nên chúng bắt đầu dè chừng hơn.

Không gian lúc này hoàn toàn im lặng.

Phía bên ngoài , khán giá cũng nín thở theo dõi tình hình đang diễn ra bên trong cấm chế .

Một phần ba nén nhang đã cháy hết , sự sốt ruột bắt đầu xuất hiện , phía bên ngoài tiếng dê kêu nho nhỏ vang lên trong không gian, làm tăng thêm sự mơ hồ.

Đôi khi chúng bất ngờ xuất hiện bên cạnh thí sinh, lướt qua nhanh như tia chớp, khiến người chơi bị bất ngờ, mất thăng bằng.

Những con dê này dường như đang "trêu chọc" họ .

Các thí sinh bị bịt mắt, không thể dựa vào thị giác, khiến việc xác định phương hướng đã trở nên vô cùng khó khăn.

Một vài người bắt đầu hoảng loạn khi con dê thoắt ẩn thoắt hiện quanh mình.

Những cú vồ hụt làm họ mất đi linh lực, cạn kiệt sức lực nhanh chóng.

Mồ hôi túa ra khắp trán, còn không khí lạnh thổi qua da như đẩy họ vào trạng thái bế tắc.

Một số thí sinh cố gắng tĩnh tâm, lắng nghe tiếng chân nhẹ của con dê khi nó di chuyển, nhưng ngay khi họ cảm nhận được vị trí của nó, con linh thú lại biến mất ngay lập tức, để lại một vùng trống không trong không gian.

Những cú lao tới hụt hẫng, những bước chân nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác khiến không ít người rơi vào trạng thái bấp bênh, thậm chí có kẻ còn ngã lăn khỏi những tảng đá.

Phía bên này Trương Chi tập trung linh lực vào đôi mắt, mặc dù bị bịt mắt, hắn có khả năng "nghe" được chuyển động của không gian xung quanh.

Trong tư thế chuẩn bị, hắn không vội vàng lao lên như nhiều người khác, mà đứng im, chờ đợi một khoảng khắc thích hợp.

Con dê ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trên những tảng đá, tiếng chân nhẹ như gió len qua những viên sỏi nhỏ, nhưng Trương Chi đã học cách cảm nhận sự dao động nhỏ nhất trong không khí.

" Soạt " một luồng gió nhẹ thoáng qua , Trương Chi cảm nhận được sự hiện diện của con dê ngay phía trước, hắn bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, không một tiếng động, cơ thể như một cơn gió lướt qua mặt đất.

Hắn không dùng sức mạnh bộc phát, thay vào đó dựa vào sự chính xác trong từng bước di chuyển.

Lòng bàn chân của hắn nhẹ nhàng chạm đất, cơ thể uốn lượn theo những chuyển động của con dê.

Bằng một cú bật mạnh, Trương Chi lao lên trước, cánh tay vung ra như một con mãng xà.

Nhưng ngay khi chỉ còn cách vài tấc, con dê linh thú lập tức tan biến thành làn khói mờ, khiến hắn chỉ bắt được không khí.

"Khốn kiếp!" Trương Chi nghiến răng đầy tiếc nuối.

Sau lần hụt đầu tiên, Trương Chi hiểu rõ rằng mình không thể nào dùng cách thông thường mà bắt được con dê này.

Hắn bắt đầu thay đổi chiến thuật.

Không đuổi theo từng cử động của con dê nữa, hắn tập trung vào linh lực của mình, mở rộng khả năng cảm nhận xung quanh.

Trương Chi điều chỉnh bước đi của mình chậm rãi hơn, mắt vẫn bị bịt kín nhưng tai và trực giác của hắn sắc bén như dao.

Hắn dựa vào chuyển động không khí để đoán trước đường đi của con dê.

Khi con dê lại xuất hiện trong tầm cảm nhận, hắn không vội lao tới mà bước chậm dần, chờ đợi cơ hội.

Lần này, hắn lừa nó bằng cách nhảy sang một hướng khác trước, khiến con dê cảm thấy an toàn và hiện hình một lần nữa ở phía sau lưng hắn.

Và đây chính là thời điểm hắn mong đợi!

Khi cảm nhận được sự xuất hiện của con dê ngay bên cạnh, Trương Chi lập tức đảo người, không chút do dự, chân hắn khẽ nhún xuống đất, toàn thân như cánh cung căng đầy.

Hắn phóng mình về phía con dê với tốc độ nhanh như chớp.

Trước khi con dê kịp biến mất lần nữa, đôi tay hắn đã nhanh chóng vươn tới, nắm lấy thân hình ảo ảnh của nó.

Một tiếng phịch vang lên khi đôi tay hắn bắt được con dê.

Khác với vẻ ngoài nhẹ nhàng, khi chạm vào, con dê có cảm giác nặng trĩu như một tảng đá khổng lồ.

Linh thú ảo này đã thử thách không chỉ sự nhanh nhẹn mà cả sức mạnh của thí sinh.

Trương Chi siết chặt tay, giữ chắc nó không để vuột mất.

Một tiếng còi nhỏ vang lên từ phía trưởng lão, báo hiệu rằng Trương Chi đã thành công.

Bên dưới khán đài , đám đông reo hò dữ dội , nhất là tên quản sự gia tộc họ Trương , hắn cho tộc nhân đánh trống ầm ĩ và không ngừng hét to : " Thiếu Chủ nhà ta đấy , Thiếu chủ nhà ta đấy ! " .
Về phía Trương Chi , hắn đứng thở hắt ra, nhưng đôi mắt đầy tự hào.

Nhìn lại những thí sinh khác, nhiều người vẫn đang chật vật, chạy quanh không ngừng nhưng chỉ bắt được những bóng hình mờ ảo của linh thú.

Trương Chi nhếch môi cười, trong lòng tự nhủ: "Một trò chơi đơn giản, mà cũng không xong , đúng là lũ phế vật ." Dù mệt mỏi nhưng chiến thắng đã trong tay, và hắn biết mình đã thể hiện được bản lĩnh của một người dẫn đầu.

Với khí thế ngút trời và sự tự tin, Trương Chi trở thành một trong những người đầu tiên hoàn thành thử thách đầy gian nan này, chứng tỏ vị trí của mình , phía xa xa , có ba vị giám khảo nhìn nhau gật đầu , một vị vuốt râu nói :
_ Tiểu tử này không tồi ha .
hai vị giám khảo kia gật đầu hưởng ứng.

Để coi còn kẻ nào có thể vượt qua không? - một vị trưởng lão trẻ tuổi đĩnh đạc nói .

Ba vị giám khảo tiếp tục theo dõi tình tiết bên trong , trên không trung , vị trưởng lão giám khảo vẫn đang đứng nghiêm nghị quan sát động tĩnh một cách triệt để , ông không muốn bất cứ rủi ro nào có thể sảy ra trong buổi tuyển sinh này diễn ra.


..

Lúc này, những tiếng ồn xung quanh từ các thí sinh khác khiến Sen mất tập trung trong vài giây đầu tiên.

Tiếng hò hét, tiếng bước chân vội vã và âm thanh của các con dê ảo ảnh nhảy qua nhảy lại tạo nên một sự hỗn loạn.

Trong tình huống này, bản năng thợ săn của nàng bị thử thách cực độ.

Những con dê di chuyển quá nhanh và liên tục biến mất trước khi nàng có thể tiếp cận.

Sen bình tĩnh đứng im giữa đám đông náo loạn, đôi chân nàng tỏa ra một cảm giác linh hoạt, như thể hòa mình vào mặt đất.

Càng ngày những con dê ảo ảnh trở nên nhanh nhẹn và quỷ quyệt hơn.

Chúng không chỉ thoắt ẩn thoắt hiện, mà còn biết cách di chuyển không theo bất kỳ quỹ đạo nào, khiến cho việc phán đoán của Sen gặp nhiều khó khăn.

Nàng cố gắng dựa vào cảm giác về không gian, nhưng chính sự bất định này khiến mỗi bước tiến của nàng càng khó khăn hơn.

Bất ngờ, một tiếng động khẽ vang lên bên tai nàng – âm thanh đặc trưng của một con dê ảo ảnh đang di chuyển gần đó.

Sen khẽ nghiêng người về phía âm thanh, nhưng con dê lại biến mất ngay tức khắc, để lại nàng với một khoảng trống.

Một cái bẫy ảo ảnh, nàng nghĩ, cảm giác hụt hẫng làm nàng càng thêm cẩn thận.

Nàng phải chờ thời điểm chính xác, không thể nóng vội.

Thời gian trôi qua từng phút, trong khi một số thí sinh đã bắt được dê và tiếng huyên náo của hàng ngàn khán giá đứng ngoài hối thúc.

Áp lực bắt đầu gia tăng khi Sen nhận ra nàng đang bị bỏ lại phía sau.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhịp tim đập nhanh hơn.

Sen nhớ lại những ngày bám theo con mồi, kiên nhẫn chờ đợi suốt cả ngày dài trong rừng rậm, đôi khi chỉ để có một cơ hội duy nhất.

nàng chậm lại một nhịp, lắng nghe tiếng thở, tập trung vào môi trường xung quanh như khi đi săn giữa rừng đêm.

Khi Sen đứng yên, một lần nữa nàng cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ nhàng từ mặt đất, giống như một con thú rừng đang di chuyển gần nàng.

Một âm thanh nhỏ vang lên ở phía trước, rất mờ nhạt nhưng đầy hứa hẹn.

Sen biết con dê ảo ảnh đang ở đó.

Lần này, nàng quyết định không đuổi theo nó ngay lập tức, mà giữ vững vị trí của mình, dự đoán quỹ đạo của nó.

Bất thình lình, con dê thoắt ẩn hiện ngay trước mặt nàng.

Lần này, nó không chạy ngay mà lưỡng lự một chút, tưởng như an toàn.

Cơ hội duy nhất! Sen phóng tới, nhưng không vội vàng như trước.

Thay vào đó, nàng hạ thấp cơ thể, di chuyển như một con báo rình mồi, giữ cho bước chân nhẹ nhàng và vững chắc.

Nhưng con dê lại biến mất trước khi nàng kịp chạm tay tới.

" Không! "- Cú bắt hụt khiến đôi tay nhỏ bé thon tròn của nàng hụt hẫng .

Sen dừng lại nàng trấn tĩnh hít một hơi thật sâu và chờ đợi thêm một chút, có một kỹ thuật cô từng sử dụng khi săn thú trong làng Miêu.

Nàng nhớ lại những con thú rừng cũng sẽ mệt mỏi sau những lần chạy thoát.

Khi cảm nhận được sự chuyển động gần đó, Sen khéo léo dịch chuyển sang hướng ngược lại, tạo ra một lối thoát giả.

Đúng như dự đoán, con dê ảo ảnh xuất hiện ngay sau nàng, không hề cảnh giác.

Sen quay lại thật nhanh, lao tới với tất cả sức lực và sự tinh tế của một thợ săn chuyên nghiệp.

Bàn tay nàng chạm vào lưng con dê, và lần này, với tốc độ và chính xác hoàn hảo, nàng đã giữ chặt nó.

Con dê vùng vẫy trong tay Sen, nhưng sức mạnh của kinh nghiệm và sự khéo léo đã giúp nàng giữ vững.

Tiếng còi từ trưởng lão vang lên, báo hiệu chiến thắng của Sen.Khán đài hò hét vang rền , Sen như vỡ òa trong sung sướng , cảm giác thành công khiến cô bé bật khóc nức nở , cô gỡ bỏ tấm khăn bịt mắt ra , nhanh chóng rảo mắt nhìn quanh tìm xem hình bóng A Sanh đang ở chỗ nào ?

hơn một nửa thời gian nén nhang đã trôi qua , tính cả Sen thì đã có đến năm người vượt qua khảo nghiệm.

Sen có chút sốt ruột khi cô thấy Sanh vẫn đứng im một chỗ.

Cảm giác hồi hộp khiến đôi mắt ngọc của cô ngưng trọng hơn .

Tiếng bàn luận ồn ào trên khán đài ngày một rộn ràng hơn , Một số thành phần quá khích còn la ó , huýt sáo làm náo loạn cả một góc trời.

A Sanh vẫn điềm tĩnh lắng nghe , những con dê ảo ảnh này đúng là di chuyển không theo một quy luật nhất định nào.

Nhưng suốt từ nãy giờ cậu để ý mỗi lần ảo ảnh dê xuất hiện hoặc biến mất thì vùng không khí nơi đó xuất hiện một chút dao động nhẹ.

Luồng rung động sóng âm này mặc dù chỉ tồn tại trong tích tắc nhưng với Sanh , thế là đủ.

Cậu tự tin là với Phù Quang Di Ảnh , thì việc tóm được áo ảnh dê này hết sức dễ dàng như lấy một đồ vật trong túi ra vậy.


Một và hai tiếng còi liên tiếp vang lên.

Mỵ Nương và một thí sinh khác cũng đã bắt được dê , trên đấu trường lúc này chỉ còn mười hai người là còn đang tay trắng.

trong đó có Sanh.


Thời gian càng lúc càng trôi , que nhang ngày càng ngắn lại.

Sen lúc này càng lo lắng hơn , dù cô bé biết bản lĩnh của A Sanh là không hề đơn giản nhưng trống ngực của cô vẫn rung lên từng hồi.


Bên ngoài , ba vị trưởng lão học viện bắt đầu chán nản.

Vị trưởng lão lớn tuổi nhất có hàm râu trắng thở dài một tiếng , đôi mắt không khỏi tỏ ra thất vọng :
- Năm nay chất lượng tuyển sinh không còn được như năm ngoái.

Có lẽ chỉ có bảy người là vượt qua thôi.

Hai vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu tán thưởng.

Vị trưởng lão có cái đầu trọc nhắn thín , bụng to như cái trống tặc lưỡi phụ họa :
- Ta thấy chỉ được mỗi tên tiểu tử họ Trương kia là tạm được , Áng chừng hắn cũng đạt tới Hỗn Độn sơ cấp viên mãn rồi , chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút là có thể đột phá lên Hỗn Độn Cảnh trung cấp.

Còn mấy đứa kia tư chất cũng nhàng nhàng.

" Ây da , gấp gáp gì chứ ? " - Vị trưởng lão trẻ nhất đứng dậy khẽ vươn vai , vị này tự xưng là Phúc Lão - Một cao thủ Vô Cực Cảnh của học viện.

Phúc lão uể oải làm vài động tác thư giãn gân cốt quay sang nói : " Lão Lộc , Lão Thọ , ta lại thấy năm nay ngọa hổ tàng long.

Có kẻ còn đang che giấu thực lực , cứ chờ đó mà xem "
Thọ lão khẽ nhăn mày , tay phải sờ sờ lên bộ râu trắng xóa , còn lão Lộc thì vẫn dáng vẻ điềm nhiên đó , lặc lè xoa xoa cái bụng bự suýt xoa :
- Mong là vậy , mong là vậy !

Không gian bên trong đấu trường vẫn đang yên tĩnh đến kì lạ , nhiều thí sinh sau khi sử dụng quá nhiều linh khí để đuổi bắt tàn ảnh của dê mà không hề có kết quả thì lúc này cũng đã thấm mệt.

Vài kẻ xếp bằng vận khí phục hồi cơ thể , kẻ thì trầm ngâm suy nghĩ và lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Bất chợt một âm thanh trầm hùng vang lên từ xa, Ba vị Trưởng Lão Phúc , Lộc , Thọ đứng phắt dậy , Phúc lão , chỉ tay nói : đến kìa , đến kìa .

Tiếng ngâm ấy vang vọng như một luồng sóng âm vô hình, lay động không khí, nó mang theo một cảm giác uy áp của loài sinh vật cực manh - loài rồng.

Đúng , đây chính là tiếng Long Ngâm của loài rồng , một sinh vật kì bí chí cao vô thượng.


Mặt đất rung lên nhẹ.

Bầu trời dường như tối sầm lại trong thoáng chốc, tựa như bị áp đảo bởi sự xuất hiện của một uy lực khủng khiếp.

Những con dê ảo ảnh vốn linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện bỗng dừng lại, trở nên run rẩy như cảm nhận được sự xuất hiện của một thế lực cao hơn.

thính giác của các thí sinh, những người đang căng thẳng trong trận đấu, bỗng chuyển hướng về phía tiếng long ngâm.

Một cảm giác sợ hãi pha lẫn kính sợ dâng lên trong họ, như thể họ đang đối diện với một sinh vật thần thoại cổ xưa, vượt qua giới hạn hiểu biết của con người.

Tiếng long ngâm lan tỏa như một đợt sóng vô hình, mỗi lần ngân vang, áp lực trong không khí lại tăng lên, ép chặt vào ngực của từng người.

Mỗi hơi thở trở nên nặng nề, mỗi nhịp tim đập mạnh hơn, như thể bị cuốn vào luồng khí tức đó.

A Sanh cảm nhận được sự thay đổi này.

Đôi mắt cậu thoáng ánh lên sự ngạc nhiên, Đối với những thí sinh yếu đuối hơn, tiếng long ngâm làm chân tay họ run rẩy, thậm chí có người khuỵu gối xuống, không còn đủ sức để đứng vững.

Tiếng ngâm càng lúc càng to và gần hơn , bầu trời xanh trong, phút chốc bị nhuốm bởi một lớp mây đen cuồn cuộn kéo tới.

Mặt trời dường như bị che khuất, ánh sáng giảm dần, nhường chỗ cho một sắc tối u ám lan tràn khắp không gian.

Những đám mây đen chuyển động xoáy tròn trên cao, như một cơn bão đang hình thành.

Sấm chớp lóe lên, vang vọng từ xa, Khi tiếng ngâm vút lên cao, một ảo ảnh khổng lồ của một con rồng thiêng hiện ra trong bầu trời u ám.

Mặc dù chỉ là một ảo ảnh mờ nhạt, nhưng sự uy nghi và hùng mạnh của nó vẫn hiện rõ.

Đôi mắt rực sáng của con rồng quét qua đấu trường, như đang quan sát tất cả những ai có mặt.

Thân hình dài ngoằng, bao phủ bởi vảy vàng óng ánh, uốn lượn giữa không trung, khiến không gian dường như bị xé toạc.


Xung quanh đấu trường, những lá cờ phấp phới trong gió mạnh, phát ra âm thanh rít lên như tiếng thở của thần linh.

Khán đài, nơi các trưởng lão và quan sát viên ngồi, cũng bị bao phủ bởi luồng khí kỳ lạ từ long ngâm, nhưng họ vẫn giữ vững phong thái uy nghiêm.

Các trưởng lão đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ảo ảnh của con rồng, như đang dò xét điều gì đó từ sự xuất hiện đột ngột này.

Tiếng long ngâm dần rút lui sau vài khoảnh khắc, khi thanh âm trầm hùng cuối cùng cũng lắng xuống, đấu trường vẫn còn bị bao trùm trong một bầu không khí căng thẳng, nhưng chỉ vài giây sau đó, cả đám đông khán giả bùng nổ trong sự hào hứng và phấn khích.

Tiếng la hét, cổ vũ vang dội như sóng vỗ tràn ngập không gian, khiến những luồng khí u ám từ trước bị đẩy lùi bởi sự cuồng nhiệt ấy.

Khán giả, gồm cả các gia tộc lớn và thường dân, đứng bật dậy, hò hét, tán dương sự xuất hiện của long ngâm như thể họ vừa chứng kiến điều thần kỳ.

Những tiếng reo hò vang rền, nhiều người đập tay vào ghế ngồi hoặc lên vai nhau, tạo ra một âm thanh hỗn loạn nhưng đầy hưng phấn.

Một số người không ngừng chỉ trỏ lên trời, nơi ảo ảnh của con rồng vừa biến mất, bàn tán và phỏng đoán về nguồn gốc của hiện tượng kỳ bí ấy.

Những tiếng cười xen lẫn với những lời bàn luận sôi nổi tràn ngập khán đài.

Tiếng còi hiệu cũng lúc này bất giác vang lên , trên sàn kẻ tiếp theo bắt được con dê ảo ảnh từ từ xuất hiện trước ánh mắt của mọi người.

Cậu bé mười một tuổi xuất hiện sau lớp sương mờ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Thân hình gầy gò, nhỏ nhắn, nhưng lại tỏa ra một vẻ uy nghi lạ kỳ, khiến khán giả không thể không liếc mắt nhìn thêm lần nữa.

Cậu bé là người từ vùng Bắc Hải của Thủy Tộc, có trong mình dòng máu của Giao Long, một loài thủy quái huyền thoại trong truyền thuyết.

Làn da của cậu không chỉ trắng tái mà còn lấp lánh như ánh trăng rọi trên mặt nước biển.

Vảy rồng tinh tế chạy dọc theo cổ, tay và bả vai, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những hạt ngọc trai quý giá.

Đôi mắt xanh thẳm, lạnh lùng như nước biển sâu thẳm, ánh lên tia sắc bén của rồng.

Khi cậu di chuyển, mọi người xung quanh cảm nhận được sự hiện diện của đại dương bao trùm.

Mỗi bước chân như chạm vào dòng chảy ngầm, những luồng khí mờ ảo lượn quanh, tạo ra một khí tức đầy uy nghi và mạnh mẽ.

Đây chính là chủ nhân của tiếng Long Ngâm hào hùng lúc nãy.


Tiếng reo hò vỡ òa khắp đấu trường, những người có mặt không thể tin vào mắt mình , có nhiều người có khi sống cả đời cũng chưa từng thấy cảnh huy hoàng như lúc này.

Thọ Lão vỗ mạnh vào chiếc bụng to đùng béo ú của mình khoái chí nói :
- Giao Long Nhân - Vô Ngã Cảnh trung cấp , có hy vọng rồi , có hy vọng rồi.

Lão Lộc tâm đắc cười ha hả quay sang nhìn Lão Phúc giở giọng trêu đùa :

- Người xem , tên béo này khoái đến mức nào kìa.

Ha ha , tên nhóc này chắc chắn có thể bồi dưỡng thành nòng cốt cho cuộc Hội Thi Tứ Phủ sắp tới.

Phúc lão chỉ khẽ mỉm cười , ánh mắt lão nãy giờ vẫn chưa hề di chuyển , tầm mắt thu gọn vào một tên tiểu tử mười tuổi suốt từ đầu tới giờ vẫn đứng im một chỗ không hề di chuyển.

Người này không ai khác chính là A Sanh.

Lão lộc và lão Thọ thấy vậy cũng dõi mắt trông theo : " người thấy gì từ tên nhóc này ?"
Lão phúc trầm ngâm thở dài đáp :
- Không biết , nhưng ta luôn có cảm giác kì lạ với tên này , ở nơi hắn có một loại cảm giác gì đó rất kì bí.

Thọ lão quay sang nhìn que nhang lúc này đã cháy đến đoạn cuối.

Lão quay qua vỗ vai Phúc Lão " hết giờ rồi : .
Lão phúc nhắm nhẹ đôi mắt hít một hơi thở dài đáp : " Có lẽ ta nhầm !

Ngay khi chữ nhầm trên miệng của lão Phúc vừa dứt , một tiếng động xé gió vang lên , cơ thể A Sanh bỗng nhiên biến mất, như một tia sáng trắng xé toạc không gian, mọi thứ chỉ còn lại dư ảnh.

Trong tích tắc, A Sanh đã xuất hiện ngay trước mặt con dê ảo ảnh, khi mà nó vẫn còn chưa kịp nhận ra.

Ánh sáng lóe lên, con dê chỉ vừa nhảy khỏi chỗ cũ " Phốc " " Xuy ".

, con dê ảo ảnh trong tích tắc đã bị A Sanh bắt được , hai tay cậu giữ chặt nó ngay khi tàn nhang vừa lúc này rụng hết.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, cả đấu trường như nín thở, Khán đài bùng nổ, tiếng reo hò vang dội khắp không gian.

Mọi người không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy A Sanh vừa thi triển một loại thân pháp cực kì bá đạo.

Bả ba vị Trưởng lão Phúc , Lộc , Thọ chỉ kịp A lên một tiếng.

Còi báo hiệu cũng vang lên.

bên ngoài , Sen nhảy cẩng lên vì sung sướng.

Cô bé suốt từ nãy giờ tầm mắt chưa lúc nào rời khỏi A Sanh.

Khoảnh khắc A Sanh cầm trên tay con dê cũng là lúc lồng ngực cô như nghẹt thở , cô còn chẳng để ý anh bạn trẻ của mình đã sử dụng bộ pháp gì , cái cô quan tâm là kết quá , cả hai đều đã vượt qua.

A Sanh lấy tay cởi bỏ khăn bịt mắt ra , ngoái đầu nhìn về phía Sen nở một nụ cười vừa hồn nhiên vừa ấm áp.


Khi tiếng trống vang lên từ trên đài cao, âm thanh vang dội khắp không gian đấu trường, một hồi trống dài và hùng tráng báo hiệu cuộc khảo hạch căng thẳng cuối cùng đã kết thúc.

Chín thí sinh xuất sắc vượt qua đã được xác định .Khán đài lập tức trở nên sống động, tiếng hò reo, tiếng vỗ tay vang dội từ hàng ngàn khán giả như những cơn sóng không dứt, mỗi người đều hứng khởi bày tỏ sự ngưỡng mộ với các thí sinh.

Cờ phướn của học viện bay phấp phới, dưới ánh nắng rực rỡ, tạo nên một khung cảnh hào hùng và vinh quang.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía chín thí sinh còn lại, những người đã vượt qua hàng loạt thử thách khắc nghiệt để tiến vào cánh cửa của học viện Nhị Xà.

Từ lúc này, họ sẽ trở thành những học viên đầy triển vọng, bước vào hành trình tu luyện mới.

Trong đám người chiến thắng , Trương Chi và Mị Nương hiên ngang đứng trong số những thí sinh.

Trương Chi, với gương mặt rạng rỡ, khoác áo bào lộng lẫy của gia tộc, cười một cách tự tin khi nhìn về phía người cha phú hào của mình trong đám đông.

Mị Nương, cô gái từ gia tộc phía Nam, đứng giữa ánh hào quang, dung nhan diễm lệ nhưng không hề che giấu được khí chất mạnh mẽ và sự thông minh toát ra từ đôi mắt tinh anh của cô.

Bên cạnh những thí sinh chiến thắng, đám thí sinh còn lại bắt đầu chậm rãi rời khỏi đấu trường.

Nhiều người trong số họ cúi đầu, vai nặng trĩu sự thất vọng, nhưng cũng không ít người mang theo ánh mắt quyết tâm cho lần thử sức tiếp theo.

Dù không thể vào học viện lần này, nhưng họ đã chiến đấu hết mình, và điều đó cũng đáng được tôn vinh.

Tiếng reo hò từ khán đài vẫn không ngừng, không phải chỉ để chúc mừng người chiến thắng mà còn là lời động viên dành cho những thí sinh ra về.

i rời đi trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả.


Bên dưới ánh nắng vàng ấm áp, từng luồng gió nhẹ lướt qua.

Từ phía trước, vị trưởng lão chủ trì khảo nghiệm chậm rãi bước lên, bộ áo bào dài màu xanh nhạt thêu hình con rắn hai đầu.

Đôi mắt sáng ngời nhưng lạnh lùng của ông lướt qua các thí sinh, như muốn đánh giá một lần cuối cùng rồi ra hiệu cho chín đứa trẻ tập trung thành một hàng ngay ngắn.

Sau khi hàng lối chỉnh tề , ông giơ tay, phát ra một luồng linh lực mạnh mẽ, và ngay lập tức cánh cổng đá khổng lồ ở phía cuối đấu trường bắt đầu phát sáng.

Hai cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, phát ra những âm thanh trầm hùng như tiếng đá va vào nhau, để lộ ra phía sau là một con đường đá dài dẫn sâu vào khuôn viên bí ẩn bên trong học viện .

Trưởng lão quay lại nhìn chín thí sinh, giọng nói của ông vang lên trầm ổn nhưng không kém phần sắc bén:

“Các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm , giờ đây đã đủ tư cách bước chân vào học viện Nhị Xà.

Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là kì thi trái tuyến.

Nếu trong ba tháng các người vượt qua cuộc thi leo hạng thì có thể vào học lớp chính tuyến của học viện , bây giờ hãy theo ta vào trong ra mắt viện trưởng Nhị Xà "

Khi cánh cổng học viện mở hoàn toàn, trưởng lão bước lên dẫn đầu.

Ông ra dấu cho chín thí sinh đi theo mình.

Tất cả bắt đầu bước tới, từng bước chân vang lên âm thanh nhẹ nhàng trên nền đá cổ kính.

Con đường dẫn vào học viện như kéo dài vô tận, hai bên là những bức tường đá cao ngất, thỉnh thoảng lại thấy những hoa văn cổ xưa chạm trổ phức tạp.

Bầu không khí nơi đây có gì đó khác biệt.

Linh khí trở nên dày đặc hơn.

Cây cối và cỏ xanh hai bên đường như lung linh dưới ánh sáng của những viên đá phát quang, tạo nên cảm giác vừa cổ kính, vừa bí ẩn.

Khi tới gần hơn, một cánh cổng khác hiện ra, đây chính là cổng chính dẫn vào nội viện.

Cánh cổng được đúc bằng kim loại đen, cao vút tới trời, khắc những dòng chữ cổ mà chỉ những ai đạt tới cảnh giới cao mới có thể đọc hiểu.

Bên trên cổng, hình tượng con rắn hai đầu đang uốn lượn, toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.

Trưởng lão dừng lại trước cánh cổng, quay lại nhìn chín thí sinh, ánh mắt chứa đựng sự nghiêm khắc và quyền uy.

Ông giơ tay, cánh cổng từ từ mở ra, để lộ bên trong là không gian học viện rộng lớn với những tòa nhà cổ kính, những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi, và không ít học viên đang tu luyện dưới những gốc cây, sân tập và dưới bầu trời xanh thẳm.

Chín thí sinh bước qua cánh cổng, chính thức trở thành đệ tử trái tuyến của học viện Nhị Xà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận