Kể từ ngày A Thông và Á Nương vào trấn , tính tới nay cũng đã ngót nghét 5 tháng.
A Sanh cũng đã không còn phải ở Gốc Đa nữa mà chuyển vào ở tại căn nhà của Á Nương để lại.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng cũng là nơi tránh nắng tránh mưa rất ổn.
A Sanh ngày ngày vẫn đi kiếm củi bán mang ra chợ bán hoặc đổi lấy con cá , mớ rau sinh sống qua ngày.
Thỉnh thoảng nhận được thư của A Thông gửi bồ câu về báo tin tình hình học tập của hắn.
Trong thư A Thông viết hắn hiện là lớp trưởng năm nhất trái tuyến của học viện Nhị Xà.
Trong thư hắn nói ở học viện có nhiều điều thú vị lắm , ngoài học võ công ra , còn được học chữ , học đạo thánh hiền ....!A Sanh đọc thư của hắn xong ngưỡng mộ lắm , từ trong thâm tâm hắn ước có ngày được vào trấn cùng đi học với A Thông.
Đôi lúc mắt A Sánh đượm buồn , bởi hắn biết một đứa trẻ mồ côi như hắn , để có được cái ăn không phải đói đã là may mắn lắm rồi.
Nhất là dạo gần đây , triều đình lại rộ lên chiến tranh với người phương Bắc.
Quan binh về tận thôn ngoại để trưng thu gỗ làm tài nguyên chế tạo vũ khí phục vụ cho quân nhu , chính vì thế củi càng khó kiếm.
Những khu rừng quanh thôn hầu như đã bị chặt sạch bách , mỗi lần kiếm củi , A Sanh phải đi từ mờ sáng , băng qua hai ngọn đồi sang phía cuối thôn , nơi còn sót lại một ít cây nhỏ chưa bị chặt để đốn củi.
Nhiều hôm đến tận chiều tà mới trở về cũng chỉ được có 1 ôm củi mục .
Bước vào rừng sâu xung quanh làng, không gian một lúc trở nên lạnh lẽo và u ám.
Cảnh tượng trước mắt là một hình ảnh đau lòng: hàng cây to lớn, một thời nguyên sinh và mạnh mẽ, giờ đây đã bị chặt đổ sạch.
Từng tán cây đã vỡ ra, héo úa như những cánh tay khô cằn, đứng thẳng trước bầu trời xám xịt.
Những bức cây lớn vươn cao lên trời bây giờ chỉ còn lại những thân gỗ cụt ngắn, một biểu tượng cho sự tàn phá và hoang tàn của con người.
Các tán lá đã bị bổng dứt, bay ra khỏi cành cây, và mặt đất phủ đầy bụi tro và đất đá, tạo nên một cảnh tượng cô đơn và tẻ nhạt.
Không còn bóng cây che phủ, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng khe hở, chiếu sáng lên những góc khuất của rừng đã mất.
Tiếng côn trùng và chim hót dường như đã biến mất, chỉ còn lại là sự yên lặng và cô đơn.
Không có gì ngoài tiếng gió vuốt ve qua những cành cây cằn khô, tạo ra âm thanh u ám và buồn bã, như là một lời than thở từ lòng đất.
Trước mắt, làng nhỏ với những ngôi nhà xám xịt nằm im bên bờ sườn đồi, một hình ảnh một cộng đồng đang đối mặt với sự khó khăn và thử thách khi mất đi một phần của cuộc sống và nguồn sống của họ.
Bầu trời xám xịt phủ kín những đám mây nặng nề, báo hiệu cơn bão sắp ập tới.
Ngôi làng nhỏ nằm yên bình bên triền núi, tiếng trẻ con cười đùa vang vọng giữa những cánh đồng lúa xanh rì.
Bỗng nhiên, từ xa xa, một luồng khí đen ngùn ngụt bao trùm lấy con đường dẫn vào làng.
Đoàn tu sĩ xuất hiện, áo bào đen rách nát, gương mặt lạnh lùng vô cảm như không thuộc về thế gian này.
Dẫn đầu là một đại tu sĩ, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm, y giơ cao tay, và lập tức cả đoàn dừng lại.
Một ánh sáng u ám lóe lên từ ngón tay của y, và trong nháy mắt, một cơn gió đen thổi quét qua làng.
Tiếng thét đau đớn vang lên, gió cắt như hàng ngàn lưỡi dao vô hình, xé toạc mọi thứ trên đường đi của nó.
Những người dân trong làng bị hất văng, máu đỏ thẫm loang lổ trên mặt đất.
Những tu sĩ theo sau, từng người một, phóng ra các đạo pháp tàn bạo.
Pháp lực ngưng tụ thành những lưỡi đao lửa cháy rực, bắn tung tóe khắp nơi, thiêu rụi cả những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ.
Tiếng kêu gào tuyệt vọng hòa quyện với tiếng bão gió, tạo thành một bản giao hưởng chết chóc.
Những tu sĩ bước đi giữa khung cảnh hoang tàn như thể đây là việc làm thường ngày, không một chút do dự.
Một đứa bé ngã gục trước chân một vị tu sĩ, mắt mở to tràn đầy sợ hãi.
Hắn nhìn xuống, không chút cảm xúc, và chỉ khẽ phẩy tay.
Cơ thể nhỏ bé lập tức bị một cơn lốc xoáy vô hình nhấc lên cao, xoay vần trong không khí trước khi tan biến vào hư vô.
Không còn dấu vết của sự sống, không còn bất kỳ ai để chứng kiến sự tàn sát.
Chỉ trong thoáng chốc, ngôi làng yên bình trở thành biển máu.
Đoàn tu sĩ tiếp tục hành trình, không để lại gì ngoài sự hủy diệt và nỗi kinh hoàng in hằn lên mặt đất.
Giữa cảnh hoang tàn và tiếng la hét vang vọng khắp nơi, A Sanh, một cậu bé chừng 10 tuổi, hoảng loạn chạy bạt mạng qua những con hẻm nhỏ trong làng.
Bụi đất bốc lên mù mịt theo từng bước chân cậu.
Đằng sau, âm thanh của những pháp thuật khủng khiếp, những vụ nổ ánh sáng và tiếng gào thét thảm thiết ngày càng đến gần.
Bàn tay nhỏ bé của cậu run rẩy, gương mặt nhễ nhại mồ hôi và nước mắt, nhưng cậu vẫn chạy, không dám quay đầu lại.
Cơ thể nhỏ bé của A Sanh lao vào gốc cây Đa cổ thụ nằm ở cuối làng, nơi cậu thường trốn chơi cùng bạn bè.
Gốc cây này đã tồn tại qua bao đời, rễ cây cuộn tròn như những cánh tay khổng lồ ôm lấy đất mẹ.
Cậu nhanh chóng chui vào một khe hở lớn giữa những rễ cây, tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Bên trong gốc cây, cậu rúc mình, cố gắng không gây ra tiếng động.
Bàn tay run rẩy bấu chặt lấy rễ cây.
Đúng lúc này, một ánh sáng xanh kỳ lạ bừng lên từ sâu bên trong lòng đất.
A Sanh giật mình, tò mò nhìn về phía phát ra ánh sáng, cậu lết đến gần và nhận ra dưới chân có một phiến đá nhỏ.
Chỉ vừa chạm tay vào, phiến đá bỗng rung chuyển nhẹ, kéo theo âm thanh lách tách của đá mở, và mặt đất dưới chân cậu bắt đầu tách ra.
Cậu ngã lăn xuống một hố sâu, rơi mãi, đến khi chạm đất.
Nhưng thay vì đau đớn, cậu lại cảm thấy mặt đất dưới chân mình mềm mại như nước, và ánh sáng xanh kỳ ảo lan tỏa khắp nơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, không còn thấy gốc cây Đa hay ngôi làng bên trên, mà thay vào đó là một không gian rộng lớn, tối tăm nhưng huyền bí.
Những dòng chữ cổ xưa khắc trên vách đá phát sáng nhẹ, và ở giữa hang động là một bàn thạch, trên đó đặt một thanh Rìu cũ kỹ, trông như bị lãng quên từ bao đời.
A Sanh, dù còn nhỏ nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh lạ thường từ nơi này.
Cậu tiến đến gần bàn thạch, ánh mắt dừng lại ở thanh Rìu.
Khi cậu vươn tay chạm vào, một luồng khí lạnh băng quét qua cơ thể, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ tràn vào từng tế bào.
Hang động rung lên, như đáp lại sự hiện diện của cậu.
Không ai biết rằng, cậu bé A Sanh ngày hôm nay đã vô tình bước vào một hành trình vượt khỏi lẽ thường, mở ra cánh cửa dẫn đến vận mệnh vĩ đại—một bí ẩn mà cậu còn chưa hề nhận ra.
Khi A Sanh chạm vào cây Rìu cũ kỹ trên bàn thạch, mặt đất bỗng rung lên mạnh mẽ, những dòng chữ cổ khắc trên vách đá tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, chiếu sáng cả hang động tối tăm.
Cậu bé lùi lại, đôi mắt mở to sợ hãi, nhưng một lực lượng vô hình như giữ chặt lấy cơ thể cậu, không cho cậu thoát ra.
Từ trong không gian bỗng vang lên một tiếng nói trầm hùng, vang dội như tiếng sấm:
“Ngươi...!là ai? Kẻ nào đã dám chạm vào nơi phong ấn?”
Một luồng khí u ám từ thanh kiếm lan ra, cuộn xoáy quanh hang động, rồi đột nhiên tụ lại thành hình dáng một người khổng lồ trong bộ giáp chiến binh, dáng vẻ uy nghi, cao lớn.
Trên tay ông ta là một chiếc rìu khổng lồ, cổ kính, với những vết khắc tinh xảo của một thời đại đã lãng quên.
Đây chính là linh hồn của một thiên tướng hùng mạnh, từng là chiến thần trong các cuộc chiến giữa trời và đất, nhưng vì một lý do bí ẩn đã bị phong ấn trong chiếc rìu này từ ngàn năm trước.
A Sanh sững sờ, không thể cử động.
Cậu chỉ biết đứng đó, trong ánh mắt chứa đựng sự kính sợ và hiếu kỳ.
Linh hồn thiên tướng nhìn cậu bé, ánh mắt sáng rực trong bóng tối, như đang thẩm định kẻ trước mặt.
“Kẻ phàm nhân yếu ớt như ngươi, sao lại có thể mở phong ấn này?” Giọng nói của vị thiên tướng rền vang như từ vực sâu.
"Nhưng...!có lẽ đây là ý trời.”
Ông tiến lại gần, thân hình đồ sộ phủ bóng đen lên cơ thể nhỏ bé của A Sanh.
Dù không cử động được, nhưng ánh mắt của cậu dần trở nên kiên định hơn, dù sợ hãi vẫn không chịu khuất phục.
Linh hồn thiên tướng quan sát cậu một lúc, rồi khẽ cười, một nụ cười chứa đựng sự thấu hiểu và bi thương.
“Ngươi có biết nơi này là đâu không, tiểu tử? Đây là mộ địa của ta—nơi ta bị phong ấn suốt hàng ngàn năm qua.
Ta đã từng là một chiến tướng oai hùng, tung hoành khắp cõi trời đất.
Nhưng rồi, bị phản bội, ta chết trong uất hận.
Chiếc rìu này là biểu tượng sức mạnh của ta, giờ cũng trở thành lồng giam linh hồn ta.”
Ánh mắt thiên tướng trở nên sắc bén.
“Nhưng hôm nay, ngươi đã giải thoát ta.
Dù ngươi còn nhỏ yếu, nhưng trong ngươi có một tinh thần quật cường.
Đây chính là nhân duyên sắp đặt của trời.”
A Sanh lặng người, không hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó, nhưng cậu cảm nhận được sức mạnh to lớn trong lời nói của vị thiên tướng.
“Ta sẽ không dễ dàng rời đi, không thể để sức mạnh của ta mất đi vô ích.
Nếu ngươi dám, hãy nhận ta làm sư phụ.
Hãy thừa kế sức mạnh này và chiến đấu thay ta!”
Nói đoạn, linh hồn thiên tướng giơ cao chiếc rìu khổng lồ.
Ánh sáng rực lên từ lưỡi rìu, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Cậu bé A Sanh dù nhỏ tuổi, nhưng cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc trong không gian xung quanh.
Sức mạnh từ chiếc rìu không chỉ là vật chất, mà còn là sức mạnh tinh thần, truyền từ đời này qua đời khác.
“Ngươi sẽ phải trải qua gian khổ, đau đớn và thậm chí đối mặt với cái chết.
Nhưng nếu ngươi vượt qua được, ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất, làm chủ vận mệnh của mình.”
A Sanh nuốt khan, đôi mắt sáng lên một sự quyết tâm.
Dù cậu không hiểu hết những lời của thiên tướng, nhưng cậu biết rằng mình không thể quay đầu lại.
Cậu đã mất tất cả—ngôi làng, bạn bè.
Giờ đây, chỉ còn một con đường duy nhất trước mặt: con đường của kẻ mạnh.
Cậu quỳ xuống trước linh hồn thiên tướng, đầu cúi thấp, nhưng đôi mắt kiên định.
“Con xin nhận làm đệ tử!” A Sanh thốt lên.
Thiên tướng cười lớn, giọng cười vang dội cả hang động.
“Tốt! Từ nay, ngươi sẽ là truyền nhân duy nhất của ta.
Hãy nhớ, sức mạnh không phải chỉ để hủy diệt, mà là để bảo vệ những gì quý giá nhất!”
Nói đoạn, chiếc rìu trong tay thiên tướng tan biến thành luồng sáng, nhập vào chiếc Rìu cổ trên bàn thạch lao vút lại nằm gọn trên bàn tay của A Sanh.
Một cảm giác mạnh mẽ tràn ngập trong cậu, từng tế bào như được kích hoạt bởi nguồn năng lượng vô biên.
“Tên ta là Thiên Tướng Đại Hoang—nhớ kỹ!” Linh hồn thiên tướng mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn trong không gian, chỉ còn lại cậu bé A Sanh đứng giữa hang động.
Sức mạnh mới mẻ cuộn trào trong cơ thể cậu, và một con đường gian khổ đã mở ra, dẫn cậu đến số phận lớn lao mà cậu không thể ngờ tới.