Mang theo chiếc rìu cổ và lời hứa trong lòng, A Sanh bước ra khỏi hang động bí ẩn.
Cảnh vật trước mắt dần sáng tỏ khi cậu tiến về phía cửa hang.
Bên ngoài, trời đã sập tối, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu rọi lên bầu trời, nhuộm sắc đỏ rực như những ngọn lửa tàn khốc thiêu đốt.
Gió thổi qua rừng, mang theo âm thanh rì rào của lá cây và mùi hương nồng nàn của đất.
Cậu lặng lẽ bước đi, theo sự chỉ dẫn của Thiên Tướng trong đầu, hướng về ngôi làng mà cậu đã gọi là nhà.
Khi A Sanh bước đến lối mòn dẫn vào làng, cậu dừng chân, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trước.
Từ xa, cậu đã có thể thấy những cột khói đen đặc bốc lên từ đống tro tàn của những ngôi nhà gỗ.
Làng quê yên bình, nơi cậu từng sinh sống, giờ đây chỉ còn là những đống đổ nát.
Cây cối trong làng bị đốn hạ, cánh đồng hoang phế với lớp tro tàn phủ khắp nơi, chỉ còn lại một bãi chiến trường tiêu điều.
Bước qua cổng làng đã bị cháy sập, cậu thấy những bức tường từng che chở người dân giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ gãy đổ, nửa chìm trong đất bùn.
Những ngôi nhà bị đốt trụi, chỉ còn lại những cột gỗ cháy đen đứng xiêu vẹo như bóng ma giữa hoang tàn.
Mùi khét của tro than, của máu khô, của đau thương lan tỏa trong không khí khiến lòng A Sanh nhói đau.
A Sanh cúi xuống, bàn tay run rẩy chạm vào những viên đá lạnh ngắt trên con đường dẫn vào trung tâm làng.
Đây chính là nơi cậu đã lớn lên, nơi cậu đã cười đùa cùng bạn bè, nơi có gia đình Á Nương và A Thông bạn của cậu từng sống.
Những ký ức ùa về như cơn sóng dữ, nhưng thực tại tàn khốc lại nhanh chóng đẩy chúng xa khỏi tâm trí cậu.
Không còn ai, không còn tiếng cười, chỉ còn sự im lặng đáng sợ của những linh hồn đã khuất.
A Sanh cảm thấy như một khoảng trống sâu hoắm mở ra trong lòng cậu.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, không phải vì cậu yếu đuối, mà vì đau đớn tận cùng.
Cậu biết rằng không còn gì để trở về nữa.
“Không thể ở lại đây mãi,” giọng nói quen thuộc của Thiên Tướng vang lên trong đầu cậu.
“Ngươi còn nhiều điều phải thực hiện.
Đừng để sự bi thương làm lu mờ trái tim ngươi.”
A Sanh hít một hơi thật sâu, cố nén những cảm xúc chồng chất trong lòng.
Cậu biết rằng mình không thể ở lại đây, trong một ngôi làng đã chết.
Cậu phải đi, phải tìm kiếm điều gì đó lớn lao hơn, và phải tìm được A Thông—người bạn thân duy nhất và cũng là người anh em thân thiết nhất của mình.
A Thông, người bạn từ thuở ấu thơ, hiện nay cũng đang tu luyện tại một học viện nào đó.
Trong đầu A Sanh, hình ảnh của A Thông hiện lên rõ ràng: một chàng trai mạnh mẽ, nhanh nhẹn, với ý chí không bao giờ khuất phục.
Cậu nhớ lại những lần cả hai cùng nhau chạy đùa trên cánh đồng, cùng nhau đối mặt với những thử thách của cuộc sống.
A Thông luôn là người mà A Sanh có thể tin tưởng.
Lau khô nước mắt, A Sanh đứng dậy, nắm chặt chuôi rìu trong tay.
Cậu ngước nhìn bầu trời xám xịt phía trên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
"Ta sẽ không bỏ cuộc, ta sẽ tìm thấy A Thông, và rồi chúng ta sẽ cùng nhau đánh trả những kẻ đã gây ra thảm kịch này."
Trước khi rời làng, A Sanh quay lại nhìn lần cuối, đôi mắt rực cháy với ý chí không thể lay chuyển.
Cậu biết rằng từ đây, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ còn như trước nữa.
Bước chân cậu nặng nề, nhưng lòng cậu lại nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã sẵn sàng bước vào một hành trình mới—một hành trình của sự trả thù và tìm lại công lý.
Thiên Tướng im lặng, nhưng trong đầu A Sanh, cậu biết ông đang theo dõi từng bước đi của mình, sẵn sàng chỉ dẫn khi cần.
Cậu không còn là một đứa trẻ yếu ớt, mà đã trở thành một chiến binh với sức mạnh và mục tiêu rõ ràng.
Chiếc rìu cổ nặng nề nhưng lại mang theo sức mạnh thần bí của một vị tướng tiên thiên, cùng với hy vọng của A Sanh.
Cậu rời khỏi ngôi làng hoang tàn, bước vào con đường mịt mù phía trước, để tìm lại người bạn thân A Thông và bắt đầu cuộc hành trình đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy hy vọng.
Trên con đường đi tìm A Thông, A Sanh tiếp tục cuộc hành trình qua những vùng đất xa lạ, rừng sâu và núi thẳm.
Bóng dáng cậu dần hòa mình vào thiên nhiên, chỉ còn lại tiếng bước chân lặng lẽ cùng ánh mắt rực lửa của một người quyết tâm.
Một ngày nọ, khi băng qua khu rừng rậm rạp ở biên giới, nơi người Miêu sinh sống, định mệnh đã đưa A Sanh đến một cuộc gặp gỡ đầy cơ duyên.
Trời chiều nhuộm ánh vàng cam, ánh nắng len lỏi qua những tán cây dày đặc trong khu rừng rậm núi non hiểm trở.
A Sanh vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, đôi tay vẫn nắm chặt chuôi rìu cổ, như một thói quen mỗi khi cảm thấy nguy hiểm rình rập.
Tiếng lá xào xạc dưới chân, tiếng gió nhẹ lướt qua làm không gian thoáng đãng nhưng vẫn đầy sự im lặng rợn người.
Rừng Miêu, theo lời đồn, là nơi đầy rẫy những ma thú tàn bạo.
Dù A Sanh đã quen với hiểm nguy, nhưng cậu không thể xem nhẹ những sinh vật kỳ dị này.
Bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên từ xa, xé toạc không gian yên tĩnh của khu rừng.
Tiếng hét hoảng loạn của một cô gái vang vọng khắp nơi.
Ngay lập tức, A Sanh vội vàng chạy theo âm thanh, lao mình xuyên qua những bụi cây rậm rạp và cành lá đan xen.
Trước mắt cậu là một cảnh tượng đầy kịch tính: một cô gái trẻ, người Miêu, với trang phục thổ cẩm sặc sỡ, đang bị vây quanh bởi ba con ma thú cấp hai.
Những con thú khổng lồ, mang hình dáng như những con báo lai rắn, với bộ lông đen bóng và đôi mắt đỏ rực, đang gầm gừ và chuẩn bị lao tới.
Cô gái Miêu đứng giữa vòng vây, thân hình nhỏ nhắn nhưng tràn đầy khí phách, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn kiên cường.
Cô cầm một cây cung nhỏ, đôi tay đã rớm máu vì những nỗ lực chống trả vô ích.
Tên của cô là Sen, một sơn nữ dũng cảm của tộc Miêu, người đã lớn lên giữa rừng núi và sinh sống nhờ những nguồn tài nguyên hoang dã.
Tuy nhiên, trước những con ma thú mạnh mẽ này, sức lực của cô rõ ràng không đủ để chống lại chúng.
Ba con ma thú cấp hai , cao hơn hai mét, miệng đầy răng nanh sắc nhọn, đang rít lên đe dọa.
Móng vuốt của chúng cào xuống mặt đất, tạo nên những vết sâu hoắm, sẵn sàng lao vào cô gái bất cứ lúc nào.
Cô lùi lại, cố gắng bắn vài mũi tên về phía chúng, nhưng vô ích.
Lực bắn của một Vô Ngã Cảnh cấp một chỉ như những vết cào nhẹ trên da chúng, càng khiến chúng trở nên hung hăng hơn.
A Sanh không thể đứng yên nhìn cô gái gặp nguy hiểm.
Với chiếc rìu cổ trong tay, cậu lao tới như một cơn gió.
Cảm nhận được sự hiện diện của A Sanh, những con ma thú lập tức quay lại, ánh mắt rực lửa giận dữ.
Một con trong số đó nhanh như cắt, phóng về phía A Sanh với tốc độ kinh hoàng.
Trong tích tắc, A Sanh thi triển bộ pháp Phù Quang Di Ảnh, lướt qua không gian như một bóng ma, né tránh cú vồ chết người của con thú.
“Cẩn thận!” Sen hét lên khi thấy A Sanh tiến tới.
Cô chưa từng gặp ai có thể đối đầu với những con ma thú này, càng không thể tưởng tượng được cậu trai trẻ này có đủ sức mạnh để chiến đấu với chúng.
Nhưng A Sanh đã quá quen với sự nguy hiểm, cậu nhanh chóng lao tới, vung chiếc rìu cổ đầy uy lực.
Ma thú không phải là những sinh vật dễ đối phó.
Chúng tấn công đồng loạt, từ nhiều hướng, với tốc độ và sức mạnh kinh hoàng.
Một con lao tới từ bên trái, móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào ngực A Sanh.
Cậu nhanh chóng lướt người tránh né, đồng thời xoay rìu và giáng một đòn mạnh xuống con thú đang lao tới từ phía trước.
"Hồn Độn Trảm!" A Sanh hét lên, kích hoạt một trong những chiêu thức của Bát Hoang Trảm.
Chiếc rìu tỏa ra luồng khí lạnh, quét ngang không khí, khiến con thú bị cắt thành hai mảnh chỉ trong một đòn duy nhất.
Nhưng trận chiến chưa kết thúc.
Hai con ma thú còn lại, giờ đã bị kích động, lao tới với cơn cuồng nộ.
Chúng phóng vút lên, tạo thành những cái bóng khổng lồ trên không trung.
A Sanh khẽ nhắm mắt, cảm nhận sát khí từ chúng.
“Phá Cực Trảm!” Cậu dồn toàn bộ nội lực vào chiếc rìu, quét một đường mạnh mẽ về phía trước.
Một luồng sáng cực mạnh bùng nổ, chém xuyên qua hai con thú còn lại, khiến chúng không kịp gào lên một tiếng nào trước khi ngã gục.
Khi tất cả đã kết thúc, A Sanh đứng giữa những cái xác của ba con ma thú, thở hổn hển.
Trận chiến đã ngắn ngủi nhưng vô cùng ác liệt.
Sen vẫn còn chưa hoàn hồn, đôi mắt mở to nhìn chàng trai trẻ vừa cứu mạng mình.
A Sanh tiến tới gần, đưa tay ra hiệu cho cô biết rằng mọi chuyện đã ổn.
Sen lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác nhưng xen lẫn biết ơn.
“Ngươi...!là ai?” Cô hỏi, giọng run run nhưng đầy tò mò.
A Sanh mỉm cười nhẹ nhàng, thu chiếc rìu vào sau lưng.
“Ta là A Sanh.
Ta chỉ đi ngang qua và nghe thấy tiếng thét của cô.”
Sen thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng dần tan biến.
“Cảm ơn ngươi...!Nếu không có ngươi, chắc ta đã...”
Cô không thể nói tiếp, nhưng A Sanh hiểu được sự biết ơn trong ánh mắt của cô.
Cậu giúp cô đứng dậy, kiểm tra vết thương trên tay cô và đảm bảo rằng không có gì nghiêm trọng.
Sen kể cho A Sanh nghe rằng cô là người Miêu, sống trong một ngôi làng gần khu rừng này.
Dạo này cha cô mắc chứng bệnh lạ khiến cơ thể suy kiệt nên cô lần mò vào tận rừng sâu để tìm kiếm thuốc quý về cho cha chữa bệnh thì bất ngờ bị những con ma thú tấn công.
A Sanh không nói nhiều về bản thân, nhưng sự quyết đoán và lòng dũng cảm của cậu đã khiến Sen cảm phục.
“Ngươi có thể cùng ta về làng được không? Ta muốn cảm ơn ngươi một cách đàng hoàng,” Sen đề nghị với ánh mắt chân thành.
A Sanh, sau một lúc suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Cậu biết rằng hành trình tìm A Thông vẫn còn dài, nhưng trong cuộc đời đầy rẫy nguy hiểm này, mỗi cơ duyên đều có thể mở ra một con đường mới.
Cùng nhau, A Sanh và Sen rời khỏi khu rừng, bước về phía ngôi làng của người Miêu.
Trận chiến vừa qua chỉ là khởi đầu cho một mối liên kết giữa họ, một mối quan hệ mà cậu không thể ngờ rằng sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.