Trên con đường trở về làng người Miêu, Sen dường như không hề hay biết rằng bi kịch đã và đang xảy ra ngay tại nơi mà cô vẫn nghĩ là nơi an toàn nhất.
Làng của cô, nơi cha cô là tộc trưởng, từng là một nơi yên bình, dưới sự lãnh đạo khôn ngoan và anh minh của cha cô.
Thế nhưng, lòng tham và mưu mô của kẻ phó tộc trưởng Lò A Pháy đã âm thầm nhen nhóm, chờ đợi thời cơ để chiếm lấy quyền lực.
Lò A Pháy, vốn từ lâu đã ấp ủ tham vọng đoạt ngôi tộc trưởng, biết rằng cha của Sen là người không dễ bị khuất phục.
Hắn bày mưu dùng độc từ một loại cây hiếm trong rừng sâu—Tử Nguyệt Hoa, loài thực vật có thể khiến người trúng độc suy yếu dần dần, chết trong đau đớn mà không ai phát hiện.
Hắn bí mật pha trộn loại độc này vào rượu mà tộc trưởng uống hàng ngày.
Trong một thời gian ngắn, cha của Sen, vốn là một người khỏe mạnh, bắt đầu ho ra máu và yếu dần.
Cả làng lo lắng, nhưng không ai biết nguyên nhân là gì, và càng không ngờ rằng người đứng sau âm mưu này chính là Lò A Pháy—người họ tin tưởng.
Khi tộc trưởng đã suy yếu, Lò A Pháy không bỏ lỡ thời cơ.
Hắn triệu tập những tay chân thân tín, bao vây nhà tộc trưởng, phóng hỏa đốt làng, giết chết toàn bộ những ai còn trung thành với gia tộc của Sen.
Dưới màn đêm đen, ánh lửa rực sáng trong cơn cuồng loạn.
Tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm, tiếng những ngôi nhà đổ sập hòa lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh đẫm máu và hoang tàn.
Những người dân vô tội không kịp thoát, từng người từng người gục ngã dưới lưỡi kiếm của bè lũ phản bội.
Sau một chặng đường dài, cuối cùng A Sanh và Sen cũng về đến làng Miêu.
Nhưng cảnh tượng trước mắt họ không phải là sự chào đón của những người thân yêu, mà là một địa ngục hoang tàn đầy bi thương.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến A Sanh và Sen không khỏi bàng hoàng.
Trước mắt họ là một cảnh tượng kinh hoàng.
Ngôi làng từng yên bình giờ chỉ còn là những đống tro tàn và xác người la liệt khắp nơi.
Những ngôi nhà gỗ vốn rực rỡ sắc màu thổ cẩm của người Miêu nay chỉ còn là những đống đổ nát, những bức tường cháy sập, khói vẫn còn lảng vảng bốc lên từ những nơi lửa chưa tắt hẳn.
Mảnh vỡ của cuộc sống bị phá hủy tan nát hiện ra trước mắt như một vết thương không bao giờ lành.
Sen đứng chôn chân, đôi mắt tràn ngập hoảng loạn và không tin vào những gì mình thấy.
Cô lao nhanh về phía ngôi nhà của cha, nơi trước đây vẫn là trung tâm của cả làng.
Nhưng giờ đây, ngôi nhà ấy cũng chỉ là một đống tro tàn.
Xác người nằm la liệt, không ai trong số họ còn sống sót.
Cô nhận ra người thân, nhận ra những gương mặt từng cười đùa với cô, từng bảo vệ cô.
Mọi thứ giờ chỉ còn lại những thân xác lạnh ngắt, mắt họ vẫn mở trừng trừng, đầy vẻ kinh hoàng khi rời khỏi thế gian.
Khi đến trước sân nhà, Sen nhìn thấy xác cha mình—tộc trưởng—nằm gục bên cánh cửa đã bị đốt cháy, thân thể ông đã bị thiêu rụi một phần nhưng vẫn còn nhận ra được qua bộ trang phục tộc trưởng mà ông luôn mặc.
Đôi tay của ông như vẫn vươn về phía trước, như muốn bảo vệ một điều gì đó cuối cùng trước khi ngã xuống.
Sen khuỵu xuống bên xác cha, đôi mắt đẫm lệ.
“Cha ơi...!” Cô gào lên, tiếng kêu thét đau đớn vang vọng khắp không gian trống vắng.
Cô ôm chặt lấy thân thể đã lạnh ngắt của ông, không tin nổi rằng người cha mà cô yêu thương đã ra đi mãi mãi.
A Sanh đứng từ xa, không dám can thiệp vào nỗi đau khôn nguôi của Sen.
Nhưng trái tim cậu cũng nặng trĩu, cảm giác căm phẫn dâng trào trong lồng ngực.
Cảm giác này cậu đã trải qua , cách đây không lâu.
Hình ảnh những xác người nằm la liệt trên đất kia tuy xa lạ nhưng lại chung một niềm đồng cảm.
Đôi tay A Sanh nắm chặt , Ánh mắt của đứa trẻ mới hơn mười tuổi này đã không còn vẻ thơ ngây ngày nào nữa mà thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh , ánh mắt của sự căm thù .
Trong khoảnh khắc bi thương ấy, bầu trời như trở nên u ám hơn, những cơn gió thổi qua mang theo âm thanh như tiếng thở dài của những linh hồn đã khuất.
A Sanh tiến lại gần Sen, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, đôi mắt cũng không giấu nổi nỗi đau và căm hận.
“Sen...” Cậu nói, giọng khàn đặc.
“Chúng ta phải rời khỏi đây...!nhưng trước hết, phải tìm ra kẻ đã làm điều này.”
Sen từ từ ngước lên, đôi mắt đẫm nước nhưng rực lên lửa hận thù.
"Lò A Pháy..." Cô thì thào, gần như gầm lên.
"Chính hắn! Chỉ có hắn mới có đủ quyền lực và lòng tham để làm điều này.
Ta đã nghi ngờ hắn từ lâu..."
A Sanh siết chặt chuôi rìu trong tay, những ngón tay run lên vì phẫn nộ.
“Nếu hắn là kẻ đứng sau tất cả, thì ta sẽ không để hắn thoát.”
Sen đứng dậy, sự yếu đuối trong cô giờ đã bị thay thế bằng ý chí cứng rắn và lòng căm thù sâu sắc.
"Cha ta và gia tộc đã ngã xuống vì âm mưu của hắn.
Ta thề, dù có phải trả giá bằng mạng sống, ta cũng sẽ báo thù cho họ."
Cả hai nhìn về phía làng, giờ chỉ còn là những đống đổ nát và khói bụi.
Trong lòng họ, một ngọn lửa thù hận đã được thắp lên, hứa hẹn một cuộc trả thù đẫm máu.
Sen và A Sanh, mỗi người mang theo nỗi đau riêng, nhưng đều có cùng một mục tiêu: tìm ra Lò A Pháy và tiêu diệt hắn để đòi lại công lý cho những người đã khuất.
Cảnh vật xung quanh như đứng im lặng chứng kiến sự ra đời của những lời thề quyết tử.
A Sanh và Sen rời khỏi ngôi làng, bước vào một hành trình đầy gian nan và nguy hiểm, với nỗi hận thù làm ngọn đèn dẫn lối.
Đêm tối bao phủ khu rừng, nhưng ánh trăng yếu ớt vẫn chiếu rọi xuống con đường dẫn đến căn nhà của Lò A Pháy.
A Sanh và Sen bước đi trong im lặng, chỉ còn hơi thở và quyết tâm sục sôi trong lồng ngực.
Tòa thành của kẻ phản bội hiện ra trước mắt họ, với những bức tường đá lạnh lẽo, cửa sắt nặng nề, và binh lính đứng canh dày đặc.
Ngay khi A Sanh và Sen bước qua cánh cổng chính, tiếng báo động vang lên.
Những binh lính của Lò A Pháy lập tức xuất hiện từ khắp nơi, bủa vây hai người.
Hàng loạt binh sĩ áo giáp đen, mang theo vũ khí sắc bén, ánh mắt không chút thương tiếc, lao vào tấn công.
Sen, với cảnh giới Vô Ngã cấp một, không hề nao núng.
Cô nhanh như chớp bắn ra những mũi tên đầy uy lực.
cô di chuyển với tốc độ chớp nhoáng, liên tục né tránh và phản công lại từng tên địch.
Mũi tên của Sen xuyên qua không khí, đâm thẳng vào những kẻ tấn công.
Một tên lính lao tới từ phía sau, nhưng Sen đã cảm nhận được sát khí từ xa, cô xoay người bắn một mũi tên, kết liễu hắn ngay lập tức.
Từng đợt quân lính đổ tới như những con sóng biển hung hãn, nhưng không ai có thể áp đảo được Sen.
Dù chỉ đạt đến Vô Ngã cấp một, nhưng sự linh hoạt và tốc độ phi thường của cô đã khiến đám lính trở nên rối loạn.
Cô vừa chiến đấu vừa lui về phía sau, dụ những kẻ địch đông đảo tản mát, mở đường cho A Sanh tiến vào trung tâm tòa thành.
A Sanh lách qua các binh lính, từng đòn đánh của cậu đầy uy lực.
Nhưng kẻ mà cậu đang hướng đến là Lò A Pháy, kẻ đứng đầu tất cả tội ác này.
Cuối cùng, cậu cũng đến trước cánh cửa lớn nơi Lò A Pháy đang chờ đợi.
Hắn đứng giữa đại sảnh, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sự tự mãn và ác độc.
Hắn khoác trên mình bộ giáp đen đúc, biểu tượng của kẻ đạt đến Vô Ngã cấp bốn—một sức mạnh vượt trội mà A Sanh chưa từng đối mặt trước đây.
“Haha, lũ nhãi con , cuối cùng ngươi cũng đến!” Lò A Pháy cười lớn, giọng hắn ngạo nghễ.
“Ngươi chỉ mới đạt tới Vô Ngã cấp hai mà dám đối đầu với ta sao? Ngươi thật ngu ngốc!”
A Sanh cảm nhận được khí tức lạnh lẽo từ hắn, nỗi sợ hãi ập đến.
Nhưng cậu không thể để điều đó ngăn cản mình.
“Hôm nay, ta sẽ báo thù cho những người đã nằm xuống dưới sự tàn độc của người !” cậu hét lên, thanh rìu trong tay tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lò A Pháy không chờ đợi, hắn lao về phía A Sanh với tốc độ như chớp.
A Sanh cố gắng vận dụng Hồn Độn Trảm—chiêu thức duy nhất mà cậu có thể sử dụng để đối đầu.
Cậu quát lớn, chém một nhát mạnh về phía Lò A Pháy, một luồng hồn khí dày đặc phát ra, nhưng Lò A Pháy chỉ khẽ nghiêng mình, tránh được đòn.
Hắn đáp trả ngay lập tức, tung ra một cú đấm mạnh mẽ vào mặt A Sanh.
Cậu không kịp tránh, ngã lăn ra đất, cảm nhận sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
A Sanh vội vàng đứng dậy, nhưng không kịp, Lò A Pháy đã nhanh chóng xông tới, dùng chân đạp mạnh vào ngực cậu.
A Sanh bị đẩy lùi, cảm giác như lồng ngực mình bị nghiền nát.
“Những chiêu thức tầm thường như vậy không thể làm gì được ta!” Lò A Pháy cười lớn, ánh mắt đắc ý.
A Sanh đứng dậy, mặc cho cơn đau xé rách, cậu không thể để mình gục ngã.
“Ta sẽ không để ngươi thoát!” Cậu gào lên, bắt đầu tập trung vào nội lực của mình, chuẩn bị cho đòn tiếp theo.
Hơi thở trở nên gấp gáp, và nỗi căm phẫn bùng lên trong lòng.
Cậu lại vung rìu, một lần nữa thi triển Hồn Độn Trảm.
Chiêu thức này được vận dụng với toàn bộ sức lực còn lại, mang theo sự quyết tâm mãnh liệt.
Luồng hồn khí như một cơn sóng vỗ ào ạt về phía Lò A Pháy.
Hắn có vẻ hơi chần chừ, nhưng vẫn kịp thời né tránh.
“Đúng là ngốc nghếch!” Hắn quát lên, lập tức đáp trả bằng một chuỗi đòn tấn công.
Những cú đánh của hắn mạnh mẽ như bão tố, từng cú ra tay mang theo sức mạnh vũ bão, làm cho A Sanh cảm thấy như một cơn sóng dữ ập đến.
Hắn ra đòn tấn công không thương tiếc, khiến A Sanh không thể phản công.
A Sanh bị đánh ngã liên tục, những cú đấm và đá của Lò A Pháy làm cậu cảm thấy như toàn thân nát bấy.
Cậu loạng choạng đứng dậy, không thể chịu nổi nữa.
“Ngươi không thể hạ ta dễ dàng như vậy!” cậu kêu lên, nhưng giọng nói đã yếu đi nhiều.
Khi A Sanh bị hạ xuống đất, mọi thứ xung quanh như dần trở nên mờ mịt.
Hơi thở của cậu trở nên khó khăn, nhưng một hình ảnh bất ngờ xuất hiện trong tâm trí—hình ảnh của cha mẹ và những người đã chết trong làng.
Cậu cảm thấy nỗi đau thắt chặt quanh tim mình, không thể chấp nhận được sự tàn nhẫn của Lò A Pháy.
“Đủ rồi!” Cậu tự nhủ, quyết tâm vùng dậy một lần nữa.
Cậu nhắm mắt, tập trung vào rìu cổ, nỗ lực cảm nhận dòng nội lực từ chiếc rìu, nơi chứa đựng sức mạnh của Thiên Tướng.
Cậu bắt đầu cảm nhận được một luồng năng lượng dâng trào trong người, và quyết định phải đánh bại Lò A Pháy.
“Hồn Độn Trảm!” Cậu lại quát, sức mạnh từ chiếc rìu lại một lần nữa bùng lên, tạo thành một luồng khí mạnh mẽ, nhưng lần này cậu không dừng lại ở đó.
A Sanh biết mình không thể dùng chiêu thức khác, nhưng cậu sẽ sử dụng Âm Dương Trảm—dù mạo hiểm đến tính mạng.
Cậu tập trung hết sức vào nội lực, cảm nhận từng mạch năng lượng, và bất chấp những đau đớn, cậu hét lên, “Âm Dương Trảm!” Mặt đất dưới chân cậu bắt đầu rung chuyển, một luồng năng lượng hai màu đen trắng hình thành, nổ tung ra và tạo thành một cơn lốc khí vô cùng mạnh mẽ.
Lò A Pháy nhận ra mối đe dọa, hắn không còn cười ngạo nghễ nữa.
“Ngươi không thể—” Nhưng chưa kịp dứt câu, A Sanh đã lao vào, đưa chiếc rìu về phía hắn.
Đòn chém bùng nổ như một tia chớp, tạo thành một hình ảnh rực rỡ và kinh hoàng.
Mỗi phần nội lực của A Sanh dường như đã hòa quyện thành một thứ gì đó vượt xa cả sức mạnh thông thường.
Hắn muốn tránh, nhưng đã quá muộn.
Chiếc rìu cổ chém thẳng vào Lò A Pháy, một tiếng nổ vang dội khắp đại sảnh.
Hắn gục xuống, một cơn lốc sức mạnh ập đến, khiến hắn không thể đứng vững.
Ánh sáng rực rỡ từ cú chém lóe lên, làm cho không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.
A Sanh ngã quỵ, kiệt sức, không còn sức để đứng vững.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn sáng lên, nhìn Lò A Pháy đang nằm dưới đất, không còn sức kháng cự.
“Đây là cái giá cho những gì ngươi đã gây ra...” A Sanh thở hổn hển, cảm thấy những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má.
Cậu đã làm được—dù phải trải qua bao đau đớn và khó khăn, cậu đã trả được thù cho những người đã khuất.
Bên ngoài, Sen đã tiêu diệt hết binh lính và chạy vào, thấy A Sanh nằm xuống, cô vội vàng lao đến.
“A Sanh!” cô gào lên, đôi mắt tràn ngập lo lắng.
“Ngươi không sao chứ?”