Khi A Sanh mở mắt, cậu cảm nhận được ánh sáng nhẹ nhàng len qua những tán cây, chiếu xuống khuôn mặt mình.
Cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, nhưng cậu nhận ra mình đã sống sót sau trận chiến sinh tử.
Cậu nằm trên một tấm chăn đơn sơ dưới tán cây rừng, nơi mà Sen đã tạm dừng lại để chăm sóc cậu.
Tiếng gió nhẹ xào xạc bên tai, và mùi hương thoang thoảng của cây cỏ xung quanh như làm dịu lại tâm hồn cậu.
Sen ngồi cạnh đó, ánh mắt cô lộ rõ sự lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
Cô vẫn luôn ở đây, không rời cậu nửa bước.
Khi A Sanh khẽ cựa mình, cô lập tức quay lại, đôi mắt sáng lên như có chút nhẹ nhõm.
“A Sanh, ngươi tỉnh rồi...” Sen thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
A Sanh khẽ nhăn mặt, cố gắng ngồi dậy dù cơ thể vẫn còn đau nhức.
Cậu cảm nhận rõ ràng từng cơn đau từ những vết thương, nhưng ánh mắt cậu lại chăm chú vào Sen, người đã sát cánh cùng cậu qua bao khó khăn.
“Sen...” A Sanh gọi nhỏ, giọng khàn khàn vì mệt mỏi.
" Cảm ơn .."
Sen lắc đầu, đôi mắt cô rưng rưng nhưng kiên định.
“Ngươi đã giúp ta nhiều lần rồi, A Sanh.
Đây là điều tối thiểu ta có thể làm cho ngươi.” Giọng cô hơi run, nhưng ánh mắt không rời khỏi cậu.
Không gian giữa họ tràn đầy sự yên lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng thở của cả hai.
Cả hai đã cùng trải qua một trận chiến khốc liệt, đã nhìn thấy những mất mát không thể đo đếm được.
Trái tim của họ đều nặng trĩu với những ký ức kinh hoàng về ngôi làng bị hủy diệt và những người thân đã ra đi mãi mãi.
A Sanh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nói: “Sen...!Ngươi định làm gì tiếp theo?” Câu hỏi ấy mang nặng không chỉ sự quan tâm, mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa họ.
Cậu không chỉ muốn biết kế hoạch của Sen, mà còn muốn hiểu rõ hơn cảm xúc của cô, người đã mất cả gia tộc và phải đối mặt với tương lai trống trải.
Sen im lặng hồi lâu.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình, đôi tay đã từng kéo cung và chiến đấu vì gia đình, vì những người thân yêu, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cô không còn một nơi nào để về, và cũng không còn ai để dựa dẫm.
Cô quay mặt đi, đôi mắt ướt đẫm, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.
“Ta...!ta không biết,” cô thở dài, giọng nói như hòa vào gió, “Không còn gia đình, không còn làng...!ta cảm thấy như mình đã mất hết mọi thứ.”
A Sanh nghe lòng mình trĩu nặng theo lời nói của cô.
Cậu cũng đã mất gia đình và làng mạc, nhưng cậu hiểu rằng cậu vẫn còn một mục tiêu để tiến bước: tìm kiếm A Thông, người bạn thân thiết nhất của mình.
Trong lòng cậu, A Thông là hi vọng duy nhất còn lại.
“Sen,” A Sanh lên tiếng sau một lúc trầm ngâm, “Ngươi có thể đi cùng ta.
Ta đang tìm A Thông, người bạn của ta.
Chúng ta có thể đi cùng nhau...!Đến Học Viện Nhị Xà.”
Sen ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng ban mai.
Cô nhìn A Sanh, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt, nhưng đồng thời cũng là một tia hi vọng.
"Học viện Nhị Xà?" cô hỏi, giọng nói có chút hoang mang.
A Sanh gật đầu.
"A Thông là một phần quan trọng trong cuộc đời ta.
Hắn là người duy nhất còn lại là người thân.
chúng ta đã có ước hẹn với nhau , ta cần kể cho hắn nghe về thảm cảnh của dân làng."
Sen nhìn A Sanh một lúc lâu, trong ánh mắt cô có một sự thay đổi nhẹ nhàng.
Đằng sau lớp vỏ cứng rắn của một nữ chiến binh Miêu tộc là một tâm hồn tổn thương, đang tìm kiếm một hi vọng để bám víu.
"Ta...!ta cũng không còn nơi nào để đi.
Nếu ngươi cho ta đi cùng, ta sẽ theo."
A Sanh mỉm cười yếu ớt, nhưng trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Cả hai ngồi im lặng bên nhau thêm một lúc, cảm nhận cơn gió mát thổi qua, mang theo một chút nhẹ nhàng giữa sự hỗn loạn.
Bên dưới ánh mặt trời buổi sáng, A Sanh và Sen đều biết rằng quá khứ sẽ không bao giờ trở lại.
Họ đã mất đi tất cả, nhưng giờ đây, họ còn có nhau và có một mục tiêu mới để hướng tới.
A Sanh gượng đứng dậy, cảm thấy cơ thể vẫn đau nhức, nhưng quyết tâm trong lòng đã giúp cậu đứng vững.
Cậu nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi mà Học Viện Nhị Xà tọa lạc, và nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đây.”
Sen đứng dậy bên cạnh cậu, dù vẻ ngoài có phần lạnh lùng nhưng trong đôi mắt ấy, cô đã tìm thấy một mục tiêu mới.
Họ không còn chỉ là những người sống sót, mà là những kẻ chiến đấu cho tương lai của chính mình.
Hành trình của họ, từ giờ, sẽ không chỉ là để trả thù hay tìm lại những gì đã mất, mà còn là để khám phá sức mạnh và ý nghĩa mới trong cuộc đời.
Sau nửa tháng rong ruổi qua những ngọn núi trùng điệp, xuyên qua những vùng đất đầy thử thách, A Sanh và Sen cuối cùng cũng đứng trước cổng Học Viện Nhị Xà.
Hành trình gian nan đã khắc thêm những vết chai sần lên đôi tay, đôi chân của cả hai
Ánh nắng chiều buông xuống, nhuộm đỏ bầu trời và cả cảnh vật xung quanh.
Học viện hiện ra trước mắt như một pháo đài hùng vĩ giữa thiên nhiên rộng lớn.
Tường thành cao chót vót, vững chãi như những ngọn núi, được xây dựng từ đá trắng, mỗi viên đều toát lên vẻ uy nghiêm và mạnh mẽ.
Từ xa, hai con rắn khổng lồ bằng đá uốn lượn bao quanh hai bên cổng, đầu chúng ngẩng cao, miệng há ra như muốn nuốt chửng mọi kẻ xâm nhập.
Cổng lớn của học viện sừng sững với những hoa văn chạm khắc tinh xảo, biểu trưng cho quyền uy và sức mạnh của một nơi đào tạo ra những tu sĩ hàng đầu thiên hạ.
A Sanh và Sen đứng lặng trước cánh cổng khổng lồ ấy.
Cảm giác choáng ngợp xen lẫn tự hào tràn ngập trong lòng họ.
Sau tất cả, cuối cùng họ đã đến được nơi này.
Nửa tháng vừa qua không hề dễ dàng.
Họ đã phải đối mặt với muôn vàn khó khăn—từ địa hình hiểm trở đến những ma thú hung dữ.
Những cơn bão mưa lớn làm đường sá lầy lội, sình lầy và cản trở bước tiến
A Sanh, với dáng vẻ gầy guộc nhưng rắn rỏi, tay nắm chặt lấy chiếc rìu cổ.
Bộ y phục của cậu đã sờn rách sau những trận chiến,
Sen, bên cạnh A Sanh, cũng trông khôCậu tiến lên một bước, đặt tay lên cánh cổng lớn.
Cảm giác lạnh lẽo từ lớp đá thấm qua đầu ngón tay cậu, nhưng cũng mang theo một luồng sức mạnh kỳ lạ, như thể cả ngàn năm lịch sử của học viện này đã ngấm vào từng viên đá.
“Học viện Nhị Xà,” cậu thầm nghĩ, “ngươi sẽ là nơi bắt đầu cho cuộc hành trình mới của ta.”
Sen, bên cạnh A Sanh, cũng trông không kém phần mạnh mẽ.
Mái tóc đen dài của cô giờ đây buộc gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm chất chứa những cảm xúc mà cô không bao giờ thể hiện.
Bộ y phục truyền thống của Miêu tộc đã phần nào bị hư hỏng, nhưng chiếc cung luôn gác trên lưng cô vẫn sáng bóng, sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào.
Cả hai đứng trước cổng lớn, cảm nhận được sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm.
Không khí như bị đè nén bởi uy nghi của học viện.
A Sanh hít sâu một hơi, cảm nhận hơi thở của không gian mới lạ này.
Học viện Nhị Xà—nơi chỉ có những người tài giỏi và có nội lực mạnh mẽ nhất mới có thể sinh tồn và phát triển.
Đây là nơi mà A Thông đã đến, và đây cũng là nơi mà A Sanh phải tìm lại người bạn của mình.
“A Sanh,” Sen khẽ gọi, đôi mắt cô chăm chú nhìn cậu.
“Chúng ta thật sự đã đến đây rồi.”
A Sanh gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước, lòng đầy cảm xúc.
Cậu tiến lên một bước, đặt tay lên cánh cổng lớn.
Cảm giác lạnh lẽo từ lớp đá thấm qua đầu ngón tay cậu, nhưng cũng mang theo một luồng sức mạnh kỳ lạ, như thể cả ngàn năm lịch sử của học viện này đã ngấm vào từng viên đá.
“Học viện Nhị Xà,” cậu thầm nghĩ, “ngươi sẽ là nơi bắt đầu cho cuộc hành trình mới của ta.”
Một tiếng cạch vang lên, cánh cổng khổng lồ từ từ mở ra, lộ ra phía bên trong là một con đường rộng lớn trải dài đến tận chân trời.
Những dãy nhà to lớn, sừng sững như những ngọn núi nhỏ, nằm rải rác dọc theo con đường.
Khí tức của những tu sĩ mạnh mẽ thoảng qua, cho thấy rõ đây là một nơi mà chỉ những người xuất chúng mới có thể tồn tại.
Sen đứng cạnh A Sanh, ánh mắt lướt qua những tòa nhà cao lớn, những lá cờ tung bay trong gió, và cảm nhận được sự uy nghi của học viện này.
“Nơi này...!thực sự rất khác biệt,” cô khẽ thì thầm.
“Đúng vậy,” A Sanh đáp, đôi mắt sáng lên.
Cả hai bước vào học viện, tiếng chân của họ vang lên khẽ khàng trên nền đá,
A Sanh và Sen vừa bước qua cánh cổng hùng tráng của Học Viện Nhị Xà, cảm nhận không khí đầy áp lực nhưng cũng đầy hi vọng.
Đôi mắt họ tràn đầy quyết tâm tiến về phía trước, nhưng ngay khi họ bước thêm vài bước vào khuôn viên, một giọng nói vang lên từ phía trước, lạnh lùng nhưng đầy uy quyền:
“Dừng lại!”
A Sanh và Sen khựng lại.
Trước mắt họ, một nhóm hộ vệ mặc áo giáp sáng bóng đang tiến tới, mỗi người đều có thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén như dao cạo.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, vóc dáng cao lớn, đôi mắt hằn lên sự nghiêm nghị.
Trên ngực ông ta là huy hiệu của học viện, biểu tượng của quyền uy và sức mạnh tuyệt đối.
Đội hộ vệ này rõ ràng không phải là những kẻ tầm thường, khí tức mà họ phát ra tạo nên áp lực không nhỏ, ngay cả đối với những người đã từng trải qua trận chiến như A Sanh và Sen.
Tên hộ vệ đứng đầu nhìn thẳng vào A Sanh và Sen, giọng nói đầy quyền lực: “Các ngươi là ai? Làm gì ở đây?”
A Sanh tiến lên một bước, trong lòng hơi lo lắng nhưng cậu cố giữ bình tĩnh.
“Chúng ta đến để tìm một người bạn trong học viện, tên là A Thông.
Hắn đã vào học tại đây.”
Hộ vệ trưởng nhíu mày, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Học viện không cho phép người ngoài tự do ra vào, nếu không phải là đệ tử hay nhân viên, các ngươi không có quyền ở đây.
Nếu muốn đăng ký học, phải đợi đến lúc khảo hạch.”
Sen bước lên, giọng nói của cô vẫn điềm tĩnh nhưng cũng đầy kiên quyết: “Đại Thúc.
Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn để đến đây, chỉ muốn tìm người bạn của mình.”
Tên hộ vệ trưởng nhếch mép, giọng nói có phần mỉa mai: “Tìm người bạn? Ở đây không ai quan tâm đến chuyện cá nhân của các ngươi.
Học viện Nhị Xà là nơi chỉ dành cho những người xuất sắc.
Nếu muốn trở thành đệ tử, các ngươi sẽ phải chứng minh bản thân trong cuộc khảo hạch.
Hiện tại, các ngươi không có quyền bước qua cổng này.”
A Sanh cảm thấy lòng mình hơi nóng lên, nhưng cậu biết phải kiềm chế.
"Vậy khi nào chúng ta có thể tham gia khảo hạch?"
Tên hộ vệ lướt nhìn A Sanh từ đầu đến chân, như đánh giá sức mạnh của cậu.
Sau đó, hắn nói với giọng lạnh lùng: "Khảo hạch diễn ra hai ngày nữa.
Nếu các ngươi thật sự muốn thử sức, hãy quay lại đây vào đúng lúc đó.
Còn bây giờ, hãy rời khỏi học viện.
Chúng ta không cho phép ai tự tiện xâm nhập."
A Sanh và Sen đứng đối diện với đội hộ vệ, cảm giác bất lực thoáng qua trong tâm trí.
Rõ ràng là họ đã phải trải qua biết bao thử thách để đến đây, nhưng ngay khi chạm đến mục tiêu, họ lại bị ngăn cản bởi những quy tắc khắc nghiệt của học viện.
Hộ vệ học viện không hề dễ dàng hay khoan nhượng, tất cả những gì họ quan tâm là tuân theo luật lệ.
Sen siết chặt tay, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia giận dữ, nhưng cô không nói gì thêm.
Cô hiểu rằng đối đầu trực tiếp với học viện lúc này là một hành động ngu ngốc, và quan trọng hơn là họ cần phải kiềm chế bản thân.
A Sanh hít một hơi thật sâu, giữ cho tâm trí mình bình tĩnh lại.
Cậu quay sang Sen và khẽ gật đầu.
Cả hai hiểu rằng lúc này không phải là thời điểm để đối đầu, mà là thời điểm để chờ đợi và chuẩn bị.
“Được,” A Sanh đáp lời hộ vệ trưởng, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa quyết tâm.
“Chúng ta sẽ trở lại trong hai ngày nữa.”
Hộ vệ trưởng không nói thêm gì, chỉ gật đầu lạnh lùng, sau đó xoay người và ra hiệu cho đội hộ vệ rút lui.
Cánh cổng học viện lại đóng chặt, chỉ để lại A Sanh và Sen đứng bên ngoài.
Khi cánh cổng sập lại, A Sanh quay sang Sen, ánh mắt vẫn kiên định dù trong lòng không khỏi lo lắng.
“Chúng ta sẽ phải chuẩn bị thật kỹ cho khảo hạch,”
Sen gật đầu, ánh mắt cô vẫn sáng rực sự quyết tâm như ánh lửa.
“Ta không sợ bất cứ thử thách nào.
Chúng ta sẽ chứng minh bản thân, A Sanh.”