A Sanh và Sen lặng lẽ rời khỏi cánh cổng đồ sộ của Học viện Nhị Xà, bóng chiều đã dần phủ lên khung cảnh xung quanh.
Họ không quay lại nhìn nữa, vì biết rằng con đường phía trước sẽ còn dài và khó khăn.
Cả hai đi thẳng về phía Thị trấn Tây Đằng, nơi gần nhất để tìm chỗ trú tạm và chuẩn bị cho hai ngày tới.
Thị trấn Tây Đằng, dù nhỏ bé và bình thường, nhưng trong những ngày khảo hạch của học viện, lại trở nên nhộn nhịp và đầy sức sống.
Dòng người tấp nập đổ về từ khắp nơi.
Tiếng nói cười, tiếng rao hàng, và cả những âm thanh ồn ào của lũ trẻ đang chơi đùa trên những con đường lát đá khiến không gian vốn yên tĩnh trở nên sôi động hẳn lên.
A Sanh và Sen hòa vào dòng người, cảm nhận rõ sự náo nhiệt bao quanh.
Nhiều người trong số họ là con cháu của các gia đình phú hào, có dáng vẻ giàu có và kiêu ngạo, mong muốn đưa con cái mình vào học viện danh giá.
Sen nhìn quanh, ánh mắt dò xét tìm kiếm một nơi nghỉ chân.
Họ không có nhiều tiền, và sự xa hoa của những quán trọ lớn trong thị trấn làm cô có chút lo lắng.
Tiền bạc của họ ít ỏi, chỉ là số bạc mà Sen tích cóp từ thời còn sống trong làng.
Dù ít ỏi, nhưng họ vẫn cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi, dưỡng sức trước khi đối mặt với khảo hạch.
“Ta thấy một nhà trọ nhỏ phía trước,” Sen chỉ tay về một con ngõ nhỏ, nơi có một nhà trọ cũ kỹ nằm khuất sau những dãy hàng quán đông đúc.
A Sanh gật đầu, cả hai nhanh chóng tiến tới.
Nhà trọ này chẳng sang trọng gì, nhưng đủ yên tĩnh và tách biệt khỏi sự huyên náo của khu phố chính.
Bước vào trong, họ được chào đón bởi mùi gỗ cũ, lẫn với hương thơm thoảng qua từ nhà bếp.
Chủ quán, một bà lão với dáng vẻ hiền từ nhưng nghiêm khắc, hỏi họ vài câu rồi dẫn họ lên một căn phòng trên tầng hai.
Căn phòng tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ, với một chiếc giường đơn giản và một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn dầu làm không gian trở nên ấm cúng.
Sen lặng lẽ lấy túi tiền ra, đếm số bạc ít ỏi trong tay trước khi trao cho bà chủ nhà trọ.
A Sanh nhìn thoáng qua, hiểu rằng cả hai không còn nhiều lựa chọn, và đây có lẽ là chỗ ở tạm thời tốt nhất mà họ có thể tìm được.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, cả hai quyết định xuống dưới phố để dạo quanh và tìm hiểu thêm về thị trấn.
Tây Đằng tuy nhỏ, nhưng nhờ học viện Nhị Xà mở cuộc khảo hạch mà nơi đây đông đúc hơn bao giờ hết.
Con đường chính của thị trấn chật kín người, từ những kẻ buôn bán cho đến các gia đình giàu có mang theo con cái đến thử vận may.
Những quán rượu lớn nhỏ nằm san sát nhau, đông đúc đến mức người đi đường phải chen chúc để qua lại.
Tiếng rượu chảy vào cốc, tiếng cười nói, và cả tiếng cãi cọ vì tranh chỗ vang lên không ngớt.
Mỗi quán rượu đều treo bảng hiệu mời gọi những người từ xa đến, khiến không khí càng thêm phần huyên náo.
Có những gánh hàng rong ven đường bày bán đủ loại đặc sản, từ đồ ăn nhanh như bánh hấp, thịt xiên nướng, cho đến những món quà lưu niệm độc đáo.
Những gia đình giàu có đi qua, con cái họ nhìn những món đồ sáng loáng với vẻ thèm thuồng, trong khi cha mẹ thì cẩn thận dặn dò đừng để lạc lối trong đám đông.
Cánh cổng của học viện đã mở ra hi vọng cho hàng nghìn người, mỗi người đều ôm trong lòng ước mơ được trở thành đệ tử của Nhị Xà, một nơi mà chỉ những kẻ tài năng nhất mới có thể bước chân vào.
A Sanh và Sen bước đi giữa dòng người, cảm nhận rõ sự sôi động và cũng phần nào là áp lực của thị trấn.
Họ nhìn những kẻ trẻ tuổi, có người mặt mũi sáng sủa, vẻ ngoài kiêu ngạo, thậm chí đi kèm với hộ vệ riêng, chuẩn bị cho cuộc khảo hạch.
Nhưng A Sanh không hề nản lòng.
Cậu biết rằng những gì cậu có được không chỉ là tài năng hay gia thế, mà là quyết tâm và ý chí sắt đá.
Cậu đã trải qua những gì tồi tệ nhất và vẫn đứng vững, không có lý do gì để sợ hãi trước những thử thách phía trước.
Khi màn đêm dần buông xuống, thị trấn vẫn náo nhiệt như ban ngày.
Những ngọn đèn lồng treo cao trên phố chính, chiếu sáng rực rỡ khắp các con đường.
A Sanh và Sen ngồi trong một góc nhỏ ở một quán ăn ven đường, lặng lẽ ăn bữa tối đơn giản.
Cả hai đều ít nói, nhưng sự quyết tâm thì hiện rõ trong từng ánh mắt.
Sen khẽ liếc nhìn A Sanh, rồi hỏi: “Ngươi có lo lắng không? Về cuộc khảo hạch sắp tới?”
A Sanh ngừng lại một chút, rồi lắc đầu.
“Không.
Ta biết rằng đây chỉ là một chướng ngại nữa trên con đường dài của chúng ta.
Nếu đã vượt qua được những khó khăn trước đây, thì khảo hạch này không phải là điều quá đáng sợ.”
Sen gật đầu, ánh mắt cô cũng ánh lên sự quyết tâm.
Họ đã cùng nhau vượt qua những trận chiến khốc liệt, đã mất đi những người thân yêu, và giờ đây không còn điều gì có thể làm họ chùn bước.
Sau bữa tối, cả hai trở về căn phòng nhỏ trong nhà trọ, chuẩn bị sẵn sàng cho hai ngày sắp tới.
Dù không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc khảo hạch của học viện Nhị Xà không hề đơn giản.
A Sanh ngả lăng lên chiếc ghế dài góc phòng , do đi đường có phần mệt mỏi nên cậu ngay lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Sen được nhường nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ , cô bé chưa vội ngủ , trong đôi mắt thơ ngây trong như ngọc biếc vẫn còn đó chút lo âu.
Cô cầm chiếc chăn mỏng lại gần đắp lên người A Sanh , sau đó quay lại giường nằm thao thức thêm một lát rồi từ từ chìm vào giấc mộng .....
Hai ngày sau, Học viện Nhị Xà trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Từ sớm, dòng người đã ùn ùn đổ về trước cổng học viện.
Tiếng cười nói, bàn tán xôn xao vang khắp nơi, tạo nên một bầu không khí phấn khích nhưng cũng căng thẳng.
Đám đông này không chỉ gồm những thiếu niên muốn trở thành đệ tử của Nhị Xà, mà còn có gia đình, người thân, và cả những thương gia đi theo để ủng hộ hay tranh thủ cơ hội kinh doanh.
Trước cổng lớn của học viện, hàng dài người chen chúc, ai nấy đều cố gắng tìm một chỗ đứng tốt để nhìn rõ những gì sắp diễn ra.
Các bức tường thành cao sừng sững của học viện như tỏa ra một khí tức áp đảo, khiến tất cả mọi người phải cảm nhận được sự uy nghiêm và quyền lực tuyệt đối mà nơi này đại diện.
Cổng sắt khổng lồ được mở rộng, dẫn lối vào một quảng trường rộng lớn nơi cuộc khảo hạch sẽ diễn ra.
A Sanh và Sen đứng giữa đám đông, cảm nhận rõ áp lực và sự hồi hộp.
Những thiếu niên tham gia khảo hạch hôm nay đến từ khắp nơi, mỗi người đều mang trong mình những hy vọng lớn lao và giấc mơ trở thành đệ tử của học viện danh giá này.
Họ mặc đủ loại trang phục, từ những bộ quần áo giản dị của các gia đình nông dân đến những bộ áo lụa sang trọng của các gia đình phú hào.
Nhiều người trong số họ trông rất tự tin, ánh mắt sáng rực và lưng thẳng tắp như thể họ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu.
Một số khác thì có vẻ lo lắng, ánh mắt không ngừng liếc ngang dọc, trong lòng không khỏi run rẩy khi nghĩ đến những thử thách khắc nghiệt sắp tới.
Cha mẹ của nhiều thiếu niên đứng bên cạnh, dặn dò, khích lệ và động viên con cái của họ.
Những lời hứa hẹn, kỳ vọng và cả những lời động viên thầm kín vang lên, tạo thành một bản hòa âm của sự lo lắng và quyết tâm.
Một số cha mẹ thì âm thầm cầu nguyện cho con mình may mắn vượt qua, trong khi những thương nhân nhanh chóng bày bán đồ ăn, thức uống cho đám đông, kiếm lợi từ sự kiện lớn này.
Hôm nay , Sen thật đẹp.
Cô mặc bộ Miêu Phục màu chàm , có đai xanh quấn quanh eo nhỏ.
Trên bờ cổ trắng ngần có đeo chiếc kiềng bạc to bằng ngón tay út sáng quắc.
Nơi thắt lưng có đeo một túi trầu nhỏ do chính tay cô thêu.
Mái tóc đen huyền của Sen được búi lại gọn gàng và được đính lại bằng một cây trâm giắt khéo léo.
Đôi chân nhỏ nhắn khoác lên đôi giày xảo thổ cẩm nhỏ nhỏ xinh xinh khiến A Sanh thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn lén.
Mà hôm nay A Sanh cũng mặc một bộ trang phục vải nâu do chính tay Sen mua tặng ngày hôm qua khi cả hai đi dạo trên đường phố.
Cả hai đứa trẻ đã chuẩn bị một phong thái tinh tươm nhất cho buổi lễ ngày hôm nay ...