Thạch Trái Cây

Khi cánh cửa trại giam Giang Bắc mở ra, Phùng Túc chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung ầm ầm, dường như tiếng chuột kêu hơn bảy trăm đêm tối đã lập tức không còn nữa.

Bước lên phía trước một bước nhỏ, không hề có ánh mặt trời trên cao soi chiếu đối lập với bên trong giống như trong phim truyền hình, mà ngược lại, thời tiết vô cùng âm u, mây đen bao phủ không trung bên ngoài nhà giam, không nhìn rõ được phương xa có thứ gì.

Mưa bắt đầu tí tách, làm ướt mũi giày, cô có chút áp lực, yết hầu căng thẳng, không tự chủ được mà ho khan một tiếng.

Cô kéo khóe miệng, thở hắt ra, đi vào trong màn mưa. Mưa cuối thu luôn lạnh giá, táp vào cơ thể, khiến Phùng Túc bất thình lình run rẩy. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, cuối cùng vẫn không tự chủ được mà nhìn bốn phía, như muốn tìm kiếm điều gì. Cô cúi đầu thật thấp, che giấu sự thất vọng trong đáy mắt, tập trung vào việc tránh khỏi những ổ gà lồi lõm trên mặt đường.

Trước mắt của đột nhiên xuất hiện một đôi giày, hơi lấm bùn một chút.

Phùng Túc cho rằng mình cản đường người khác, liền tránh sang bên trái, đôi giày kia cũng di chuyển về bên trái. Trên đỉnh đầu đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh, như nhận ra được điều gì, hốc mắt Phùng Túc bỗng chốc cay xè, cổ vẫn cong, im lặng ba giây, mới ngẩng đầu lên.


“Vừa mới đi công tác về, thời tiết không tốt, nhầm chuyến bay, nên phải chuyển máy bay khác, không ngờ vẫn đến trễ.” Giọng Giang Niệm Viễn vang lên.

- --------

Lúc Phùng Túc mới quen Giang Niệm Viễn, chính là lúc cô bị đau răng dữ dội, phải đi bệnh viện khám. Nói đến chuyện này bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười, 24 tuổi, cơ bản là răng khôn sẽ không mọc nữa, nhưng cô lại đau vô cùng, không nhịn được nữa mới phải đến gặp bác sĩ. Vừa bước vào cửa, nha sĩ còn cười gọi tên cô, đây là một trong số những người kiểm tra hồ sơ bệnh nhân.

Cũng rất chuyên nghiệp.

Bác sĩ lựa chọn dụng cụ, Phùng Túc đứng bên cửa sổ. Có thể là vì muốn điều tiết bầu không khí quạnh quẽ trắng toát ở bệnh viện, vì thế trong sân đã trồng không ít cây xanh. Mỗi khi có gió thổi qua, tàng cây dập dờn như sóng biển. Giống như có bóng người đi ở bên dưới, loáng thoáng, nhưng lại có cảm giác yểu điệu mơ hồ.

“Cô là, Phùng Túc, đúng không?”

“Là phùng trong tương phùng, không phải tiếng động.”

“À được, Phùng Túc, chuyện là thế này dụng cụ đã bị hỏng cần phải được sửa chữa, có lẽ hôm nay không thể khám cho cô, sau này cô hãy quay lại.”

Còn phải hẹn bác sĩ lần thứ hai, Phùng Túc che miệng nghĩ, lại phải đau thêm vài ngày, thật là chết mất.

Lúc đẩy cửa đi ra ngoài, cô loáng thoáng nghe thấy bác sĩ kia gọi điện thoại, “Niệm Viễn, cậu xuống đây một chút được không, dụng cụ bị hỏng rồi, cậu xem thử xem…” Sau đó thì cô đã đi xa không còn nghe được nữa.


Khoa răng hàm mặt ở lầu ba, thang máy ở cuối hành lang.

Buổi sáng người không đông đúc, đúng lúc phù hợp với ý thích của Phùng Túc, không cần phải chen chúc trong một chỗ với người khác thật là thoải mái. Nhưng răng quá đau, thang máy đang đi xuống, cảm giác không trọng lượng, đầu óc nặng nề choáng váng, khiến cô bực bội vô cùng.

Lúc Phùng Túc còn đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu vặn vẹo vì đau đớn của mình ở trong vách thang máy mà ngẩn ra, thì tính tong một tiếng, cửa mở.

Cô vội vã đi ra bên ngoài không cẩn thận đâm sầm vào một người. Chỉ nghe một tiếng "rầm" rồi có nhiều thứ rơi xuống đất, liên tục văng lên lại lăn ra rất xa.

“Ôi tôi xin lỗi.” Cô mở miệng không ngừng nói xin lỗi, sau đó khom lưng nhặt đồ vật rơi trên mặt đất.

Thứ bị rơi xuống đất chỉ là hai quả óc chó, nói cho chính xác thì là hai quả óc chó khô.

Nhìn tỉ lệ, thời gian sản xuất có lẽ là rất xa xăm, như cái đầu con sư tử ở phía Tây thành Bắc Kinh. Vẫn còn nguyên vẹn không hư hỏng, cô đã từng được nghe những người sưu tầm thứ này nói rằng, bây giờ nó rất hiếm có và đáng giá.


Phùng Túc cau mày, cẩn thận đứng dậy đưa trả cho chủ nhân nó. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức sững sờ, người này quá đẹp.

Khó trách bệnh viện này khó đặt lịch hẹn như vậy, với diện mạo của anh chàng bác sĩ này, thả ra ngoài sẽ làm mê đắm một loạt thiếu nữ, đặc biệt là người đang đứng trước mặt.

Một thân áo blouse trắng, sạch sẽ mà ôn hoà, dịu dàng như ngọc, đưa tay nhận lấy món đồ trên tay Phùng Túc, nói không sao, rồi liền quay trở vào thang máy.

Phùng Túc nhìn theo cánh cửa thang máy đóng lại mà ngây ngẩn mấy giây, trong đầu không có một chút ý tưởng nào, ngay cả đau răng cũng không cảm nhận được.

Chỉ cố gắng nhớ lại ảnh thẻ ở trước ngực người vừa rồi, tên là gì nhỉ, cô nhíu mày, cố sống cố chết cũng không thể nhớ ra được.

Ôi chao, cái răng đau chết tiệt này. Cô ôm mặt đi ra ngoài, Phùng Túc nghĩ thầm, không biết lần sau có may mắn gặp lại không. Thật là đáng tiếc, không thấy được tên, ngay cả hỏi thăm cũng không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận