Một lần nữa gặp mặt, bất kể thời gian, địa điểm, hay là cảnh trí, đều ngoài dự đoán của Phùng Túc.
Nói là sòng bạc, nhưng kiểu trang trí lại rất tinh xảo, cổng vào còn rất cổ kính. Hành lang rất dài, sâu thăm thẳm, bốn phía khắc hoa văn kỷ hà, nhìn qua hết sức trang nhã. Đi hết hành lang, lại phải xuyên qua mấy cánh cửa hình vòm, mái cong với hoa văn rực rỡ, bên trong là suối rượu uốn lượn, phong cách cổ xưa yên tĩnh.
Chỉ nhìn khu vườn này, sẽ không ai nghĩ đây là sòng bạc lớn nhất Giang Bắc.
Tên sòng bạc chỉ có hai chữ - “Số Mệnh”, nhưng cũng rất phù hợp. Những người chơi trò may rủi với ông trời, chẳng qua cũng là xem số mệnh thế nào mà thôi. Thắng, thì một sớm thành đại gia, có trong tay tiền muôn bạc vạn. Thua, hổ xuống đồng bằng cũng phải bị chó khinh, ai thèm quan tâm một giây trước bạn là Diêm Vương hay Thượng Đế…
Phùng Túc chính là chủ của chỗ này. Nói cho chính xác là, trên danh nghĩa. Thế gian này, người và việc, mặt mũi và đồ lót, có bao nhiêu thứ là nhất quán?
“Chị Phùng, ‘ phòng Giang Nguyệt ’ có người gây sự, chị mau đi xem một chút.” Nhận được thông báo từ nhân viên, Phùng Túc vội vàng chạy tới. Người có thể vào phòng Giang Nguyệt, không một ai là dễ chọc, đừng xảy ra chuyện gì quá mức thì hơn...
Vào trong phòng, trọng tâm khăn trải bàn bị xả cái đế hướng lên trời,, những con bài bằng gỗ tử đàn cũng rơi đầy trên mặt đất. Các vật phẩm trang trí xung quanh cũng đều nát thành từng mảnh vụn. Huyệt thái dương của Phùng Túc co rút lại, trên đường đi nghe nhân viên trình bày rõ ngọn nguồn, cô chỉ muốn ném tên Lý Tự chơi thua rồi giở trò vô lại kia ra ngoài.
Nhưng trên mặt vẫn tươi cười, “Cậu Lý, anh xem, anh đập cũng đã đập, ném cũng đã ném, hôm nay tạm dừng ở đây được không...” “Chị Phùng, không phải tôi không cho cô mặt mũi, nhưng hôm nay nếu không phải bởi vì nước trà của cô lúc mở bài làm tôi bị phỏng, thì làm sao mà tôi có thể thua được.”
Lời này đúng là vô lý, chỉ là trò cười cho thiên hạ. Nhưng đối với kiểu người này, cho dù Phùng Túc có sức chịu đựng lớn đến cách mấy, cũng lạnh mặt. Nếu không phải tên vô lại này còn có chút hữu dụng đối với sòng bạc, ông chủ phía sau không cho đụng vào, thì cánh cửa “Số Mệnh” này, cô thật sự không dự định cho hắn bước qua.
“Vậy anh muốn giải quyết thế nào?”
“Nói sao đi nữa chuyện hôm nay cũng là bởi vì nước trà mà có thì cũng nên vì nước trà mà đi, nghe nói chị Phùng đây rất giỏi việc này, hay là …”
Chẳng qua chỉ là một tách trà mà thôi, kính anh ta cũng không sao cả. Rửa tay, làm nóng ly… Một loạt động tác khiến người xem hoa cả mắt, từ ấm trà tử sa cho đến bàn tay trắng muốt, càng giống như ngọc sáng ngời.
Quả nhiên là, một đôi tay mười ngón như ngọc thon dài, không phải vật quý không cầm.
“Cậu Lý, mời.” Dâng trà cho tên vô lại này, cô chỉ muốn nhanh chóng cho xong việc.
Không ngờ bàn tay anh ta lại nhắm thẳng vào mu bàn tay Phùng Túc mà sờ soạng lung tung.
Rầm một tiếng, cực kỳ vang dội, khiến cho tất cả những người ở đây đều kinh ngạc.
“Giang Niệm Viễn…”
Lại là một tiếng vang thanh thúy. Trong lòng Phùng Túc không nhịn được phải lớn tiếng trầm trồ.
“Đấm thứ nhất, đánh cái tay anh đặt sai chỗ; đấm thứ hai, đánh anh có chuyện không nói đàng hoàng, há mồm cắn người lung tung.” Âm thanh lạnh lùng của Giang Niệm Viễn vang lên trong phòng, nhưng không nghe thấy có gì phẫn nộ.
Thừa dịp Lý Tự ngơ ngác chưa hồi phục lại tinh thần, Phùng Túc gọi bảo vệ đưa anh ta ra ngoài, khi đã đi được một khoảng khá xa, mới nghe thấy, Lý Tự mở miệng hùng hổ, ồn ào bảo Giang Niệm Viễn và Phùng Túc cứ chờ lãnh hậu quả.
“Các vị, tuồng diễn đã kết thúc, các vị cũng xem xong rồi, cứ tiếp tục việc của mình, không quấy rầy đến nhã hứng của các vị.” Dặn dò nhân viên dọn dẹp phòng, cô lại yên lặng quay về, giống như chưa có bất kỳ điều gì xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, phòng Giang Nguyệt đã khôi phục bầu không khí thường ngày, ồn ào náo nhiệt, cười nói vang rền.
Lại thấy Giang Niệm Viễn đứng lên, tạm biệt mọi người, nói là có hơi mệt, sáng mai còn phải làm việc, không thể ở lại lâu hơn.
Trải qua chuyện vừa rồi, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không ngăn cản, liền để hắn đi.
Phùng Túc theo Giang Niệm Viễn ra ngoài, đi qua khoảng hai cổng vòm. Màu xanh lá trúc hoà quyện với ánh trăng, hình ảnh phản chiếu xuống đất, cũng không phân biệt rõ là ánh trăng hay bóng trúc.
Ánh trăng soi rọi, khiến cho Giang Niệm Viễn trở nên có chút bí ẩn. Trong lúc nhất thời, Phùng Túc bất chợt không đành lòng mở miệng phá tan cảnh đẹp như vậy. Chỉ có thể nhìn Giang Niệm Viễn một cách mất hồn.
“Cô có chuyện gì?” Cuối cùng Giang Niệm Viễn đã phá vỡ cục diện bế tắc này, dù sao đi nữa cũng không ai có thể chịu đựng được ánh mắt nóng bỏng thế này.
“Cảm ơn anh vừa rồi đã giải vây cho tôi.”
“Việc nhỏ thôi, không cần để trong lòng.” Ngay sau đó hắn liền cất bước, chuẩn bị bỏ đi.
“Chuyện là… hai ngày trước tôi có nhìn thấy anh ở bệnh viện, chính là người đụng vào anh đấy. Ừm, anh là bác sĩ sao?” Phùng Túc cũng không biết vì sao mình lại hỏi ra một câu muốn làm thân cấp thấp như vậy. Đại khái là, đột nhiên nhìn thấy người mình mong nhớ, trái tim cũng không nghe lời.
“Kỹ thuật.”
“Cái gì?” Phùng Túc nghe được hai chữ này liền có chút dại ra.
“Bác sĩ cứu người, nhân viên kỹ thuật cứu dụng cụ y khoa.” Nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của Phùng Túc, Giang Niệm Viễn hơi nhíu mày.
Nghe thấy câu này, Phùng Túc càng thêm ngẩn ra, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.
Người nọ đã đi xa, chỉ để lại một mình Phùng Túc thất thần tại chỗ.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi ở trong phòng, Lý Tự gọi hắn là “Giang Niệm Viễn”, tại Giang Nguyệt biết người Niệm Viễn, đền đài lầu cát phủ hoàng hôn sao?
Tên thật hay, rất hợp với hắn.
Cô âm thầm gọi tên hắn, trong đêm tối yên tĩnh, trái tim lại đột nhiên bay đi theo người nọ.