Nhân viên ở “Số Mệnh” cũng không biết vì sao bà chủ của mình đã trị hết cái răng đau, cũng vẫn còn tiếp tục chạy đến bệnh viện như vậy.
Điều kỳ lạ nhất chính là, mỗi lần từ bệnh viện trở về thì chuyện phiền lòng ở sòng bạc cũng đã không còn nữa.
Như vậy xem ra đau răng là chuyện rất nghiêm trọng, làm hại cả đến sức khỏe tinh thần và thể xác.
Phùng Túc nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh cũng không lên tiếng bác bỏ.
Cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện phải đi tìm quả óc chó khác cho người nọ, để bày tỏ lòng biết lỗi của mình. Cũng không biết hai cái đầu sư tử kia có sửa chữa lại được như cũ hay không.
Sau khi nhờ người hỏi thăm một chút, ở khu vực Dương Tuyền Sơn Tây có nghệ nhân làm những món đồ chơi này rất giỏi. Đặc điểm là trong tay người đó cũng có một vài thứ đồ chơi văn hóa như thế từ rất lâu đời, có thể xem là bảo vật.
Những thứ này cho dù có ra giá cao cũng chưa chắc người ta đã chịu bán, trừ phi là tình huống đặc biệt nếu không không ai đồng ý bỏ đi thứ giá trị như thế. Trùng hợp là đã có người tìm được người này, nhưng không thể thỏa thuận được, cho nên Phùng Túc cần phải đích thân đi một chuyến đến Dương Tuyền.
Cả đi lẫn về mất hết một tuần.
Cô muốn cho Giang Niệm Viễn một sự bất ngờ, cho nên chỉ nói rằng mình đi công tác. Mỗi ngày một cuộc điện thoại, đa phần đều là buổi tối trước khi đi ngủ Phùng Túc gọi điện thoại cho hắn.
Còn hắn tính tình vẫn luôn lạnh nhạt. Nhưng Phùng Túc biết, khi nhận điện thoại của cô người này rất vui mừng, chỉ là ngoài mặt không tỏ vẻ gì mà thôi.
Buổi tối trước hôm trở về, cô chỉ hận mình không thể mọc cánh để bay về nhanh hơn.
Cô rất nhớ miệng, mũi, mắt, lông mày, hơi thở của hắn, chỗ nào cũng nhớ, muốn được hắn ôm.
Cô đã gọi điện thoại một lúc lâu cũng không có ai nhấc máy đến lúc sắp từ bỏ, thì Giang Niệm Viễn đã ấn nút nhận cuộc gọi. Lúc tín hiệu vừa được kết nối điện thoại có hơi run lên một chút, trái tim Phùng Túc cũng chấn động theo.
“Đang làm gì vậy.” Thật ra cô muốn hỏi hắn có nhớ mình hay không, nhưng rồi lại ngại ngùng.
“Vừa mới ăn cơm tối xong.” Âm thanh có chút lạnh lẽo từ khí trời bên ngoài.
Phùng Túc nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng sột soạt sắp xếp đồ đạc, mở miệng lại hỏi một số câu nhạt nhẽo, ví dụ như hôm nay đã làm gì, ăn những món gì, có tiếp xúc với ai hay không.
Hắn cũng không chê cô phiền, hỏi gì thì đáp đó, ngoan ngoãn vô cùng.
“Vậy hôm nay anh có nhớ em không, có muốn em nhanh chóng trở về không, ha ha.”
Cuối cùng không thể nhịn được nữa cũng phải hỏi ra lời trong lòng, rồi lại thẹn thùng bỏ thêm hai chữ ha ha vào cuối câu, xem như pha trò.
“Em không đến bệnh viện quấy rối. Mấy hôm nay lỗ tai của anh thanh tịnh đi rất nhiều.” Dường như hắn đã thu dọn đồ đạc xong, không có tiếng tạp âm nữa.
Phùng Túc bĩu môi, biết ngay người này sẽ không nói được lời nào tốt đẹp.
“Em quấy rối bao giờ. Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây.” Cô đã nghĩ trong đầu, nếu người này trực tiếp cúp điện thoại, thì khi quay về cô sẽ cắn chết hắn.
Vừa nghe thấy lời này, Giang Niệm Viễn liền biết ngay là cô đang giận dỗi, những cuộc điện thoại bình thường, có lần nào không phải nói đến lúc cô ngủ gục thì mới thôi?!
“Ừ ngủ sớm đi.”
Cụp một tiếng, Phùng Túc lập tức ngắt máy, con người của hắn không khác gì một khúc gỗ, nếu không thì vì sao lại không chịu hiểu.
Cô nắm góc chăn trong tay, lăn lộn qua lại trên giường, một lúc sau vẫn chưa hết giận, liền xách gối đầu nện ầm ầm hai cái.
Di động kêu lên hai tiếng tít tít, có tin nhắn tới.
“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.” (*)
Người gửi, Giang Niệm Viễn.
- ----------------
(*) Hoa trên đường đã nở, nàng có thể thong thả quay về: – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", viết là "từ từ" nhưng ý là ở chữ "về", tuy rằng là "từ từ" nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.