Ta trở về Hàn gia.
Trong Tông Chính đường, lúc Hàn Sơn Ngọc nhìn thấy ta, vẻ mặt liền toát lên vẻ kinh ngạc.
Ta quỳ gối trước mặt huynh ấy, lấy ra một túi vải nhỏ mang theo bên người từ bé.
Bên trong có một viên Lũy Lạp châu.
Trước kia cha rất cưng chiều ta, tuy trong mắt Hàn gia Lũy Lạp châu không phải là ngọc trai quý giá, nhưng trong mắt chúng ta, nó có thể đổi lấy năm đấu gạo, đủ cho ta và cha ăn hai tháng.
Đó là viên ngọc trai đẹp nhất mà cha từng mò được.
Nó thật sự rất đẹp, cả viên tròn trịa, tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết.
Bởi vì ta rất thích, năm đó cha không nỡ lấy nó đi đổi gạo, người khâu một cái túi vải nhỏ méo mó, đặt nó vào trong, để ta ngày ngày mang theo bên người, coi như ngọc trai bình an.
Ngư dân ven biển đời đời mò ngọc trai, đổi ngọc lấy gạo, họ kiên tin ngọc trai là vật cát tường, có thể mang đến phúc khí cho con người.
Viên ngọc trai này ta đã mang ba năm.
Bây giờ ta giơ cao hai tay, dâng nó cho Hàn Sơn Ngọc.
Ta nói với huynh: "Cha không còn nữa, từ nay về sau, A Bảo sẽ ở lại Hàn gia, mãi mãi bảo vệ Hàn Sơn Quân.
"
Đây sẽ là lời hứa long trọng nhất đời này của một đứa trẻ tám tuổi.
Ta thành khẩn nhìn huynh ấy, trong lòng thấp thỏm bất an, không nhúc nhích.
Hàn Sơn Ngọc chậm rãi đi về phía ta.
Đôi mắt lạnh lùng của huynh ấy nhuốm đầy vẻ thương hại nhìn xuống ta.
Cuối cùng huynh ấy hơi ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa một tay ra, vuốt ve bên tai trái đã điếc của ta.
Mùa xuân ấm áp nhưng tay huynh vẫn thật lạnh, khi đặt lên tai ta liền khiến ta rùng mình một cái.
Ta và huynh nhìn nhau, như năm đó ở chỗ bình phong trong phòng lão gia.
Hàn Sơn Ngọc nhẹ giọng nói: "Viên ngọc trai này, ta nhận.
"
Ta tên Hồ A Bảo, xuất thân dân chài, lại là vợ chưa cưới của gia chủ Hàn gia Cao Sơn đạo.
Hàn Sơn Quân phong thái tuấn tú, đối xử với người khác lạnh nhạt, lúc ánh mắt nhìn về phía ta, sẽ dâng lên tầng tầng ý cười.
Ta sống ở một tiểu viện phía Tây Tông Chính đường, bên cạnh vẫn chỉ có một mình A Tân.
Nhưng ta đã không còn cô đơn nữa, bởi vì mỗi ngày ta có thể gặp được rất nhiều người, làm rất nhiều việc.
Giờ Thìn mỗi ngày, không cần A Tân nhắc nhở, ta mong chờ được đi dập đầu vấn an Hàn Sơn Ngọc.
Có lúc đi sớm, huynh ấy chỉ vừa tỉnh dậy.
Trong bình phong, Gia Nương đang hầu hạ huynh mặc y phục, ta quỳ ngồi trên đất, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bóng dáng kia.
Giọng Hàn Sơn Ngọc đúng lúc vang lên, huynh cười nói: "A Bảo, muội không cần ngày nào cũng đến vấn an ta, cũng không cần ngày nào cũng dập đầu, ta là vị hôn phu tương lai của muội, không phải trưởng bối.
"
Nếu là Hồ A Bảo sau khi cập kê, nghe được những lời này nhất định là tim đập như sấm, đỏ bừng mặt.
Nhưng lúc đó ta chỉ là một đứa trẻ, đối với hai chữ "phu quân" còn chưa có nhiều hiểu biết.
Ta coi huynh ấy là gia chủ, vì vậy dù đã đồng ý rồi, vẫn ngày nào ta cũng làm như thế.
Huynh ấy khá là bất đắc dĩ, về sau huynh ấy sẽ đi đến trước mặt ta, đưa một tay kéo ta dậy, vừa nói ta có phải kẻ ngốc không, vừa dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con hỏi ta, đã dùng điểm tâm chưa? Muốn ăn gì?
Trước kia ta ăn sáng xong mới đến tìm huynh, nhưng mà kể từ lần đó trở đi, ta bắt đầu đến với cái bụng đói, chờ huynh ăn cùng mình.
Từ trước đến nay ta không kén ăn, ăn gì cũng vui vẻ, chỉ duy nhất sợ nhất là uống bát sữa chua kia.
Thật ra sửa chua là thức ăn rất quý giá, nhưng nó được làm từ sữa dê, ta luôn cảm thấy mùi tanh của nó rất nồng, có mùi ngai ngái.
Ta không thích uống, ban đầu Hàn Sơn Ngọc cũng không ép buộc.
Mới đầu huynh ấy giống A Tân, dù dỗ dành lừa gạt cũng phải để ta uống vài ngụm.
Nhưng về sau huynh ấy còn không bằng A Tân nữa, lúc nghiêm khắc với ta, sẽ dùng sữa chua làm hình phạt, bắt ta uống liền ba bát.
Tình huống này thường xảy ra khi huynh dạy ta học chữ.
Ta không thích học chữ, luôn viết Thiên tự văn méo mó xiên xẹo, huynh ấy nhìn ra ta không tập trung liền nhíu mày, sai người bưng sữa chua đến.
Hàn Sơn Ngọc lạnh mặt rất đáng sợ.
Thậm chí huynh ấy còn chưa mở miệng, ta đã ngoan ngoãn bưng bát sữa chua lên, uống ừng ực.
Ba bát xong, ta có hơi muốn nôn, nhìn thấy ánh mắt huynh nhìn qua, ta lại nuốt xuống.
.