Thật ra ta cũng không biết là mình có.
Đương nhiên Tiên Tâm cũng không biết.
Hắn vừa đậu Trạng nguyên, đang lúc hứng chí bừng bừng, nếu không phải Nhị tẩu cùng bốn tiểu thiếp chính thức đấu võ, hắn phải đi Chiết Giang trấn thủ công việc kinh doanh ở đó để Nhị ca trở về cứu hỏa, hắn còn luyến tiếc rời đi.
Công việc ở Chiết Giang khó khăn là vì châu phủ Chiết Giang chẳng những tham lam mà còn tham một cách rất sĩ diện nữa.
Người như thế thật khó đối phó.
Quản sự không biết làm sao, đổi tới đổi lui vài người cũng không có cách nào.
Công việc kinh doanh ở đây lại không nhỏ như Giang Tô, đành phải để Nhị ca vất vả di chuyển tới lui, mới miễn cưỡng xem như ổn định được.
Vốn Đại ca muốn tự mình đi, nhưng nếu hắn đi thì phải bắt đầu lại từ đầu công tác xã giao lo lót với quan phủ.
Nhưng Tiên Tâm thì không thành vấn đề.
Hắn là Tân khoa Trạng nguyên Tam nguyên cập đệ, Hoàng đế khâm ban chức Đại học sĩ, cho hắn quyền tham tấu từ xa (đương nhiên hắn tuyệt đối không biết dùng quyền này), rất được lòng Thánh thượng.
Hoàng đế cảm thấy có được Tiên Tâm, thành tựu to lớn về văn hóa giáo dục của hắn rốt cuộc cũng viên mãn.
Cho dù Ngự sử có dâng tấu nói Tiên Tâm bạc lãng không có đức hạnh, chuyên bỏ công sức lợi dụng nữ nhân (bán đồ trang điểm), Hoàng đế cũng chỉ ý tứ mắng hai câu rồi “phạt” hắn đưa hai xe đồ trang điểm vào cung tiến cống, sau đó chắc là Hoàng hậu dùng thấy tốt, lại càng nói tốt cho hắn.
Đây đúng là Hoàng gia quảng cáo miễn phí a! Đồ trang điểm này vốn chỉ làm ra cho ta dùng, nay bán với giá ngất trời, càng thể hiện Hoàng đế che chở cho vị Trạng nguyên lang Tam nguyên cập đệ hiếm mà có được này cỡ nào a!
Vì thế châu phủ Chiết Giang đột nhiên nịnh nọt ra mặt, không hề đề cập đến khoản “hiếu kính nên có”, ngược lại lão lại đi hiếu kính Tiên Tâm.
Tên Mặc Dư quân lòng dạ đen tối hơn mực kia đi đến Trảo Oa quốc đương nhiên cũng thành thạo như một vị quan đi chơi.
Công việc kinh doanh đang bế tắc đình trệ ở Chiết Giang lập tức đi lên như diều gặp gió, như thuyền gặp nước.
Hắn bận rộn công việc ở Chiết Giang, còn ta phải ở lại theo khuyên can Nhị tẩu và nhóm tiểu nhị tẩu, cũng rất bề bộn đủ điều.
Trước nay Tiên Tâm không cho ta thường xuyên lui tới với nhóm thiếp thất này, nhưng giờ không phải là lúc ta lưỡng lự có nên lui tới hay không.
Mà là Nhị tẩu Lâm muội muội náo loạn đòi tuyệt thực, nhóm tiểu nhị tẩu náo loạn lớp đòi thắt cổ, lớp sinh bệnh, cả nhà loạn cả lên.
Vương Hi Phượng bận rộn gia vụ cũng vội vàng đàn áp nhóm tiểu đại tẩu đang có mòi rục rịch, chỉ còn lại ta có thể làm người rảnh rỗi đi khuyên một hai câu.
Tiên Tâm không có bên cạnh, quả thật ta nhàn đi rất nhiều.
Ta có thời gian luyện viết chữ, đọc sách thuốc.
Ở với Tiên Tâm lâu ngày, ta găp mặt đại phu xem bệnh cho hắn nhiều hơn, cũng học lỏm được chút ít.
Hiện tại ta cũng biết bắt mạch, chỉ là xem không chuẩn mấy mà thôi.
Hôm nay ta tự bắt mạch chơi giải sầu thì cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mạch đập nhanh và mạnh hơn bình thường rất nhiều, làm sao lại có cảm giác mãnh liệt như có như không vậy chứ?
Đang buồn bực khó hiểu thì đúng lúc đại phu đến thăm bệnh cho tiểu thiếp của Nhị ca đi ngang qua, ta gọi lão lại “Đại phu, mạch tượng của ta dường như có chút quái lạ”.
Lão là đại phu trong nhà của Vương gia, lĩnh tiền lương hàng năm, ngoài ra mỗi lần mời đến cũng có trả phí đi lại.
Nhưng không ai biết lão họ gì tên gì, mà lão cũng chỉ xem bệnh cho người nhà Vương gia.
Nghe nói là vì tổ tiên Vương gia có ân với lão, nên lão ở lại báo ân.
Lão nhăn nhó nhìn nhìn ta hoài nghi, chắc là vì mặt mày ta quá hồng hào.
Nhưng bởi vì ta “biết sơ” qua y học thường thức, nên quan hệ giữa ta và lão cũng không quá tệ.
Lão cũng lười thỉnh ta đưa tay ra để bắt mạch, chỉ sơ sài bắt lấy cổ tay ta, cách lớp tay áo mà chẩn mạch.
Lão ngây người ra một hồi lâu, lại thỉnh ta đến lương đình gần đó, tỉ mỉ cẩn thận bắt mạch lại.
“Hiếm lạ a, hiếm lạ!” Lão sợ hãi than thở “Lão phu đến Vương gia này hơn năm năm nay, lần đầu tiên chẩn ra hỉ mạch ở Vương gia này! Chúc mừng Tam phu nhân, ngươi có thai!” Ta trừng mắt nhìn lão, không nói nổi nên lời.
Ta nghĩ, chắc ngươi không biết khái niệm “có” ở Vương gia này là như thế nào đâu?
Vương gia có vài đặc điểm sau đây: điểm băng thấp (độ bình tĩnh), điểm cười thấp (rất không thận trọng, tùy tiện chọc một chút đã cười rồi), và tỷ lệ sinh con vô cùng thấp.
Mấy đời đơn truyền, cũng đủ cho ngươi thấy đường sinh dục dẫn của nhà này là thê thảm cỡ nào.
Đơn truyền chính là đơn độc truyền lại một trai mà thôi, ngay cả con gái cũng không có.
Nhị ca lớn hơn Tiên Tâm mười tuổi, Đại ca hơn Tiên Tâm một con giáp.
Đại ca một thê ba thiếp, Nhị ca một thê bốn thiếp.
Tất cả đều kết hôn mười lăm, mười sáu năm nay, mà đến giờ, một con gián cũng chưa sinh ra nổi.
Không phải là vì sinh non hay vì xảy thai, mà là hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Cho nên hai ca ca của hắn nuôi hắn như con ruột của mình, thê thiếp ngay cả đấu cũng không có khí lực mà đấu.
Ta đoán có lẽ là do di truyền của gia tộc, chứng tinh trùng thưa thớt linh tinh gì đó? Đáng tiếc chứng tuyệt dục không di truyền, mà lại di truyền chứng này…Thật ra ta đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng cảm thấy cũng chẳng sao.
Ngược lại, đỡ phải nghĩ cách tránh thai, ai biết lại may mắn (hay bất hạnh) trúng thưởng như vậy.
Kết quả là nội đấu trong viện của Nhị ca nhanh chóng bị vũ lực trấn áp, Vương Hi Phượng cầm thái đao vọt vào sân viện của Nhị ca, uy hiếp bất luận kẻ nào cũng không được làm loạn trong nhà nữa, nếu gà chó cũng không yên sẽ kinh động đến bà mẹ đang mang thai, thì sẽ lập tức đem người đó băm ra tiếp tế cho Tam muội muội ăn.
…Ta biết ba xe lông thú kia khiến nàng kiếm không ít lời, nhưng cũng không nên khoa trương như vậy chứ?
Điều khiến ta càng giật mình là, ta đã mang thai bốn tháng nay, chỉ là không có dấu hiệu nào.
Ta chỉ cảm thấy gần đây mập lên không ít, ăn càng ngày càng nhiều.
Tính theo thời gian, chắc là đã có lúc ở kinh thành rồi.
Tiên Tâm vốn tính trở về tổ chức lại hôn lễ một lần nữa, ra roi thúc ngựa trở về, còn không sợ xấu hổ, để cho gã gia đinh cõng vào, trừng mắt nhìn ta một hồi lâu “…Thật sự có hả?” Mấy ngày nay ta đã quen bị quấy rầy bởi đám ca ca và tẩu tẩu mừng đến phát điên (không hiểu các ngươi cao hứng như vậy để làm gì, thật không xứng là người của Vương gia nha…), ta thật bình tĩnh trả lời “Bốn tháng rồi!”.
Sau đó hắn làm một chuyện khiến ta mây đen nổi lên đầy đầu.
Tiên Tâm thâm tình chân thành vuốt bụng của ta nói “Con a, mau kêu cha đi!” Ta phải công nhận là giáo dục về sức khỏe rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Cho dù đã sinh ra thì cũng phải một, hai năm mới biết nói, còn ở trong bụng mà ngươi bảo hắn kêu, nếu hắn thực sự kêu thì chắc chắn là yêu quái đầu thai rồi?
Thấy hắn vui như vậy, ta cũng rất bất đắc dĩ mở miệng thay con “Cha!”.
Hắn cười lăn lộn khắp cả giường, lần này ta xác định không phải bởi vì điểm cười của hắn thấp.
Đây là lần đầu tiên Vương gia “có” trong vòng hai mươi năm qua.
Khi ta biết số liệu chính xác này, ta im lặng không nói gì một thời gian.
Tiên Tâm nói sao cũng không chịu đi Chiết Giang, Nhị ca cũng không chịu đi, hắn nói nếu hắn đi hắn không được thấy cháu hắn sinh ra thì làm sao?
(Nhị ca, còn năm tháng nữa a, năm tháng! Hơn nữa ngươi muốn ở lại lúc cháu ngươi sinh ra để làm gì? Ngươi biết đỡ đẻ sao?).
Ba huynh đệ đùn đẩy qua lại, cuối cùng phái quản sự đến Chiết Giang trông coi, mỗi tháng Tiên Tâm đến đó kiểm tra một lần.
Ta biết ở Vương gia này, hài tử là bảo bối hiếm lạ, nhưng cũng không đến mức hiếm lạ như thế chứ? Ba đại nam nhân suốt ngày túm tụm lại một chỗ cười ngây ngô, bàn xem sẽ đặt tên là gì.
Đại ca bùi ngùi nói, sau khi sinh được hắn, mới sinh được Nhị đệ, Tam đệ, cho nên vấn đề nối dòng của hai huynh đệ bọn họ chắc chắn có hy vọng rồi.
Nhị ca nói, nữ hài tử là tốt nhất, nên đặt tên là Chiêu Đệ, nhất định có thể chiêu đến lục súc thịnh vượng…(ngay sau đó bị Đại ca gõ lên đầu).
Ba đại nam nhân đều đứng ở gian ngoài lớn giọng nói chuyện vô cùng hưng phấn.
Mà người to tiếng nhất chính là Tiên Tâm.
Aizz, nam nhân mà, có thể làm cho nữ nhân mang thai chứng tỏ mình có bản lĩnh nam nhi, là một đại sự vô cùng quan trọng.
Sợ là hiện tại hắn tự cao đến mức đáng sợ.
Nhưng một ngày nọ ta ngủ trưa tỉnh lại nửa chừng, đang tiếp lấy chén canh ngân nhĩ Bạch Quyên đưa qua thì nghe thấy tiếng Tiên Tâm đang đắc ý dào dạt “…Đương nhiên là ta đã vét hết tinh hoa đầy người cho Lâm Lang, cho nên mới…” Ta thật cố gắng lắm mới không phun ra hớp canh ngân nhĩ.
Rèn luyện đã lâu, ta dùng tu vi cả đời của mình mới cố gắng nuốt vào ngụm canh ngân nhĩ kia, ngay cả ho cũng chưa ho một tiếng.
Ta bình tĩnh hỏi Bạch Quyên “Tam gia đang nói chuyện với ai vậy?” Bạch Quyên bình tĩnh trả lời ta “Nói với Đại gia và Nhị gia” Ta gật gật đầu, uống hết chén canh ngân nhĩ.
“Nói với Tam gia một tiếng, trời đang lạnh, gian ngoài lại không có chậu than sưởi ấm, lạnh đến phát sợ.
Thỉnh vào phòng tiểu thư nói chuyện đi, ở đây ấm hơn.” Bạch Quyên bình thản trả lời, “Dạ, cô nương!” Nàng liền vén rèm đi ra ngoài.
May là Bạch Quyên luôn luôn bình tĩnh giống như ta, vẫn bảo tồn được truyền thống bình tĩnh của Vương gia.
Năm nay người Vương gia không còn là người Vương gia nữa.
Ngươi tưởng Đại tẩu, Nhị tẩu bình tĩnh lắm sao? Không hề.
Các nàng hiện giờ bỏ hết tất cả ân oán, tận sức cống hiến hết mình cho thời trang trẻ em Dreamworks, quần áo nam nữ gì cũng đều có, còn thêu rồng vẽ phượng nữa.
Ta nghĩ dù sinh sáu, mặc rách hai mươi cái vẫn còn có cái để thay, ta thực sợ các nàng ngay cả áo liệm cũng đều may luôn.
Vương Hi Phượng càng canh giữ phòng bếp chặt chẽ hơn để đề phòng có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn (không biết ai gây ra chuyện ngoài ý muốn…), mỗi bữa cơm đều phải dùng chiếc đũa bạc thử trước, vô cùng khoa trương, ta không biết nói gì, chỉ có thể tự hỏi ông Trời.
Nếu ta không giả vờ buồn ngủ, chỉ sợ một ngày đến mấy lần, cả nhà đều loạn cả lên.
Cả đời Tiên Tâm cũng chưa từng nhẫn nhịn khắc chế đến như vậy…ý ta là kể từ sau khi bọn ta hôn môi lần đầu tiên.
Hắn nhịn làm cho cả người ta uể oải.
Ta cảm thấy nhất định là ta vừa mập vừa già lại vừa xấu, thế nên hắn mới quy củ như vậy.
Phụ nữ có thai mà, luôn luôn đa sầu đa cảm.
Ta nói với hắn, nước mắt rưng rưng, hắn hoảng hốt chỉ lên trời thề thốt, ôm ta dỗ dành thật lâu “…Đại phu nói là song bào thai” Hắn vừa vui vừa lo nói.
“Song bào thai thì song bào thai” Ta cực kỳ u buồn “Ta biết mà, chàng không còn thương ta nữa.
Con a, ba mẫu tử chúng ta thật đáng thương, giờ cha ngươi không yêu ta nữa…” “Làm gì có, làm gì có!” Hắn vặn vẹo nửa ngày mới thẹn thùng nói “Vì hễ chạm vào nàng, ta…, ta nhịn không được…” Hắn quả thật không dám làm gì cả, sau sáu tháng, bụng của ta tròn như quả khinh khí cầu.
Chỉ có thể thân ái ôm một cái.
Sau đó, hắn lại đi Chiết Giang kiểm tra cửa hàng, mới đi chưa đầy ba ngày, ta càng nghĩ càng u buồn, khóc một hồi rồi viết một phong thư cho hắn.
Ta nói với hắn, chắc lúc này dục vọng của hắn quá cường mãnh, sức lực lại dồi dào, hắn lại đang trẻ tuổi.
Nếu có nhịn không nổi mà trộm hương, là nữ tử ta cũng có thể hiểu được, nhưng không được phụ bạc tình cảm nữ tử con nhà đàng hoàng, cũng phải biết giữ gìn bảo trọng thân mình.
Ta là một biển dấm chua, nếu hắn thực sự nạp thê thiếp, ta sẽ không tranh giành tình cảm, nhưng cũng không thể ở chung được nữa, ta sẽ nuôi con cho lớn rồi trả lại cho Vương gia…Càng viết càng khó chịu, còn khóc lớn một hồi.
Đợi thư được gửi đi, ta nằm trên giường cả một ngày, cơm cũng không muốn ăn.
Kết quả là thư của hắn hỏa tốc hồi âm, trong thư cũng chỉ viết có vài chữ, cũng không có chi, hồ, giả, dã gì đó… “Để về ta móc tim ra cho nàng xem.
Vô lương tâm!”.
Thế là hôm đó ta ăn thêm được ba chén cơm thật lớn.
Lúc hắn trở về quả thật nghiến răng nghiến lợi, vì bụng ta lớn như vậy nên hắn không thể bắt ta ra đánh đòn.
Nhưng đêm đó hắn “tử hình” ta ngay tại chỗ, “trọng chấn phu cương”.
Nhưng bởi vì thân thể của bọn ta đều có chỗ bất tiện cho việc này, nên chân tay lục đục một hồi lâu đầy đầy mồ hôi, đa phần là cười khúc khích.
Đến cuối cùng cũng thành công, mồ hôi đổ vật vã nhìn nhau, ta cảm thấy hắn là người đẹp nhất tốt nhất trên thế gian này, mà vẻ mặt của hắn cũng cho ta biết, bà bầu mập mạp, sưng phù thảm đến không giống hình người này, là nữ nhân đẹp nhất trong mắt hắn.
“Còn muốn ta móc tim ra cho nàng xem không?” Hắn dán mặt lên gáy ta, nhẹ giọng nói.
“Sao ta nỡ chứ?” Ta mệt mỏi vỗ về lên mặt hắn “Không phải nó cũng nằm trong ngực ta sao?” “Đúng vậy, hai chúng ta có cùng một quả tim.” Hắn cắn cắn lỗ tai của ta “Vậy mà còn cố ý chọc giận ta…Đồ vô lương tâm!” Ôm chặt hắn, ta không nói gì nữa.
Ta cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên yếu đuối như vậy.
Ta nghĩ có lẽ là vì ta mang thai, ba cái nội tiết tố quỷ quái gì đó quá thừa.
Cũng có thể là vì ta quá sợ việc sinh đẻ.
Có lẽ vì trong lòng có người rất quan trọng, nên ta mới nao núng sợ chết như vậy.
“Ta yêu chàng, Tiên Tâm, phu quân!” Ta cúi đầu nói.
Sắp ngủ Tiên Tâm nhẹ nhàng trả lời “Ta cũng yêu nàng, Lâm Lang, nương tử.” Trời gần sáng, ta bắt đầu đau bụng đẻ.
Mà ta mang thai cũng vừa tròn chín tháng.
Song bào thai đủ tháng.