Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên đi đến bên dưới chiến đài rồi ngẩng đầu lên nhìn Thu Mạc, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy châm chọc.

Hắn đến đúng lúc nghe thấy lời Vũ Huyên đã nói. Tuy rằng hắn và Vũ Huyên không quen biết nhau và cũng sẽ không nảy sinh thiện cảm bởi mấy câu nói của đối phương nhưng ít ra phản ứng của Thu Mạc làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Vũ Huyên nói hắn đã bước vào Thiên Hà điện tầng sáu, cho dù đó là thật hay là giả đi nữa thì có liên quan gì đến Thu Mạc đâu? Vì sao người này lại quát vào mặt người khác như thế, lại còn tỏ thái độ kịch liệt đến vậy rõ ràng là vì Thu Mạc không ưa gì Tần Vấn Thiên.

Thu Mạc vừa thấy Tần Vấn Thiên thì nheo mắt lại rồi cười lạnh:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự thành công bước vào Thiên Hà điện tầng sáu à? Tốt xấu gì thì ta cũng là sư huynh của ngươi, nói chuyện như thế với sư huynh ngươi cũng không tốt đẹp gì đâu.

- Muốn người khác kính trọng mình thì phải tự trọng trước đã, ngươi quát lớn vào mặt sư muội mình như thế thì làm sao xứng đáng để người khác tôn trọng?

Tần Vấn Thiên hỏi ngược lại.

- Ha ha, chẳng qua là tiến vào danh sách chín người đứng đầu Quân Lâm yến mà thôi, vậy mà làm như đã đứng vị trí thứ nhất ấy, đắc ý vênh váo như thế.

Thư Mạc buông lời châm chọc khiến cho sắc mặt của đám người khá kỳ lạ. Trước thi đấu mà hai tên đệ tử thiên tài học viện Đế Tinh lại đấu đá với nhau trước rồi, đúng là thú vị thật đấy.

Tần Vấn Thiên quay đầu đi không nhìn Thu Mạc nữa, hắn nhún người nhảy lên chiến đài.

Nhưng mập mạp Phàm Nhạc lại cảm thấy khá khó chịu nên hắn quát lên ở bên dưới chiến đài:

- Năm trước ai kia có thực lực Luân Mạch cảnh tầng chín cũng chỉ mới giành được vị trí thứ năm trong Quân Lâm yến mà thôi. Lúc thực lực Luân Mạch cảnh tầng bảy thì không biết đang tu luyện ở góc nào nữa, vậy mà còn không biết xấu hổ đến mức đi châm chọc người khác như thể bản thân mình đang nắm vị trí đứng đầu Quân Lâm yến ấy.

Mấy lời nói này làm thần sắc của Thu Mạc cứng lại, đôi mắt nhìn về phía Phàm Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh băng.

- Có rất nhiều trưởng lão học viện Đế Tinh ở đằng kia, thế mà có ai đó mở miệng nói chuyện ngông cuồng. Người nào không biết còn tưởng ai kia có bối phận cao nhất trong học viện Đế Tinh luôn ấy chứ.

Phàm Nhạc tiếp tục nói mát làm sắc mặt Thu Mạc hết sức khó coi. Hắn nhìn thoáng qua thì thấy những trưởng lão ở chung quanh đang nhìn hắn chằm chằm. Thần sắc của hắn bỗng dưng cứng lại rồi lập tức ngồi xuống mà run lẩy bẩy, trong lòng lại hận đến mức không thể đánh một chưởng giết chết Phàm Nhạc.

Sau khi Tần Vấn Thiên đi lên chiền đài liền nhận được vô số ánh mắt tập trung vào mình. Còn về những lời nói của Vũ Huyên thì bọn họ đã quẳng ra sau đầu rồi, dù sao thì trong lòng bọn họ cũng không thể tin được. Điều mà mọi người đang trông đợi chính là cuộc chiến Quân Lâm yến cuối cùng,

- Có lẽ vẫn chưa xem là muộn nhỉ?

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu đưa mắt nghênh đón ánh mặt trời trên không trung, nụ cười trên mặt thiếu niên xán lạn như vầng thái dương. Sở dĩ hắn đến muộn cũng bởi vì tối hôm qua hắn thử nghiệm một loại giấc mộng rất đáng sợ, suýt nữa thì huyết mạch thức tỉnh đã cắn nuốt hắn sạch sẽ. May mắn thay, hắn đã cố gắng chống chọi lại được, sau khi bình ổn khí tức thì hắn lập tức lao thật nhanh đến đây.

Sao hắn có thể bỏ qua chiến đài Quân Lâm yến này được.

- Hắc bá, có phải ngươi đang dõi theo ta tại Quân Lâm yến này không?

Tần Vấn Thiên nhìn bầu trời rồi thầm nhủ trong lòng, tử quỷ lão cha cũng đang nhìn biểu hiện của hắn, đúng không?

Các lão sư của học viện Đế Tinh, Mạc Khuynh Thành, Nhược Hoan, mập mạp, Thần Binh các đều đang đặt hi vọng vào mình, làm sao mà Tần Vấn Thiên hắn có thể thất bại cho được?

- Xin lỗi các vị tiền bối vì đã đến chậm, cũng may là vẫn đến Quân Lâm yến kịp lúc, mong rằng tiền bối chớ trách tội.

Tần Vấn Thiên nhận lỗi sai với vị lão giả đang ngồi bên cạnh vương tọa.

- Ngươi đã bỏ lỡ cuộc chiến phân tổ rồi. Hơn nữa, giờ các tổ chiến đấu tranh hạng đã diễn ra, ngươi nói bây giờ phải làm gì đây?

Lão giả kia tỏ rõ thái độ không vui với Tần Vấn Thiên. Dù sao thì Tần Vấn Thiên đã bỏ lỡ thời gian chiến đấu, vốn dĩ hắn muốn chờ đợi thêm một lúc nữa nhưng lại không đợi được.

- Có phải cuộc chiến xếp hạng cuối cùng vẫn chưa bắt đầu phải không ạ?

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua ba chiến đài, hắn phát hiện trên chiền đài số ba chỉ có hai người là Nhược Hoan và Cô Tinh.

- Đã phân chia xong các tổ tranh hạng, tiếp theo chính là tranh giành thứ hạng cụ thể.

Lão giả trả lời.

- Nếu đã như thế, vậy tiền bối cứ xếp ta vào trong nhóm thua luôn cả hai trận, được không?

Tần Vấn Thiên đề nghị, nếu như hắn đến muộn thì phải phạt. Như thế thì hai cuộc chiến trước đó đều tính là hắn thua.

Lão giả ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý:

- Ngươi đã vắng mặt trong hai cuộc chiến trước thì xem như thua cuộc, ta cũng không nói gì hơn. Nếu thế thì bây giờ ta tuyên bố, ngươi ngồi ở ghế số ba trong tổ chiến đấu tại chiến đài số ba, giành vị trí từ thứ bảy đến thứ chín.

- Cảm tạ tiền bối.

Tần Vấn Thiên thi lễ rồi thân ảnh lập tức lóe lên đi đến chiến đài số ba.

Ở đây đã có hai người chính là Nhược Hoan và Cô Tinh.

- Tiểu tử thối, thời khắc quan trọng như vậy mà ngươi cũng dám đến muộn nữa à?

Nhược Hoan trừng mắt mắng Tần Vấn Thiên.

- Không phải là ta đã chạy ngay đến đây rồi sao?

Tần Vấn Thiên nở nụ cười.

- Có nắm chắc không?

Nhược Hoan hỏi dò.

- Cũng tạm.

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi nói tiếp:

- Nhưng mà đêm qua ngủ không ngon, thời gian lại quá gấp gáp, đáng tiếc là không thể hoãn Quân Lâm yến lại được.

- Được rồi, trận chiến đầu tiên, Nhược Hoan chiến đấu với Tần Vấn Thiên.

Lão giả ngồi trên vương tọa mở miệng quyết định, Nhược Hoan cười cười liếc nhìn Tần Vấn Thiên rồi quay sang lão giả nói ngay:

- Tiền bối, ta xin phép bỏ cuộc.

Nhược Hoan rút khỏi cuộc chiến xếp hạng Quân Lâm yến để giúp đỡ Tần Vấn Thiên có thể theo đuổi được thứ hạng mà hắn nên đạt được.

Chỉ cần Tần Vấn Thiên giành được vị trí thứ bảy, vậy thì hắn sẽ nhận được một cơ hội nữa để khiêu chiến những thứ hạng phía trên.

- Được, trận chiến thứ hai, Cô Tinh đánh với Tần Vấn Thiên.

Lão giả đồng ý rồi nói tiếp.

- Ta cũng bỏ cuộc.

Cô Tinh phun ra mấy chữ làm vô số người cảm thấy ngạc nhiên.

Không tới mức đó chứ?

Tần Vấn Thiên vừa tới thì hai người đều nhận thua, để giúp đỡ Tần Vấn Thiên?

Điều này đồng nghĩa với việc cả hai người Nhược Hoan và Cô Tinh đưa Tần Vấn Thiên trực tiếp vào chiến đài số hai, để hắn có thể tranh giành vị trí từ thứ tư đến thứ sáu với những người khác, chiếm được thứ hạng cao hơn.

- Vậy hai ngươi có ngươi có muốn chiến đấu không?

Lão giả lại nhìn sang hai người Nhược Hoan và Cô Tinh.

- Không, ta xin phép bỏ cuộc.

Giọng điệu Cô Tinh cực kỳ bình tĩnh, sau đó hắn ngồi xuống dưới đất giống như những chuyện xảy ra bên ngoài không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Tình cảnh này làm rất nhiều người cảm thấy có phần đáng tiếc, người trong chiến đài số ba lại không tham gia chiến đấu mà kết thúc kiểu này. Nhưng cũng may là những cuộc chiến tiếp theo sẽ vô cùng phấn khích.

- Tần Vấn Thiên tạm thời đứng ở vị trí thứ bảy. Nhược Hoan đứng thứ tám. Cô Tinh đứng thứ chín.

Lão giả bình tĩnh tuyên bố, tầm mắt của mọi người nhanh chóng tập trung vào chiến đài số hai.

Tại chiến đài này có ba người: Đệ Nhị Kiếm, Sở Trần, Hầu Thiết.

- Trận chiến đầu tiên, Đệ Nhị Kiếm đấu với Hầu Thiết.

Khi lão giả vừa dứt lời, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng hẳn lên, tất cả mọi người đều tỏ vẻ chờ mong.

Đệ Nhị Kiếm rất mạnh nhưng tiếc rằng phải đấu với Lạc Thiên Thu, do đó hắn nắm chắc phần thất bại rồi. Tuy vậy hắn đã thi triển kiếm pháp để đè bẹp Nhược Hoan, loại kiếm pháp này cứng rắn lại bá đạo, đáng sợ và lợi hại như thương pháp của Âu Thần vậy.

Khi xem xét tỷ lệ cược do Túy Diệu lâu công bố trước đó, Đệ Nhị Kiếm, Âu Thần và Hầu Thiết đều được đánh giá cao có thể tiến vào ba hạng đầu. Nhưng Hầu Thiết và Âu Thần đã có một cuộc chiến cực kỳ tàn khốc, bây giờ lại đến hai người này đối đầu với nhau khiến ai cũng mỏi mắt chờ mong ai là người chiến thắng đây?

Tinh Hồn của hai người bộc phát cùng lúc, Đệ Nhị Kiếm cầm thanh kiếm vừa sắc bén vừa mạnh mẽ trong tay còn Hầu Thiết lại hóa thân thành con cổ yêu khủng bố, cả hai người lập tức lao thẳng vao nhau đánh túi bụi.

Những đợt va chạm kinh khủng làm cho trái tim của mọi người không ngừng run rẩy, dường như cả chiến đài bị nhấn chìm trong kiếm quang và yêu khí cuồng bạo, khí tức đáng sợ bao phủ cả một khoảng không gian, uy lực hết sức đáng sợ.

- Grào!

Sau một hồi chiến đấu khá lâu, Hầu Thiết rống lên chín lần kinh thiên động địa, nắm đấm của con yêu thú đập điên cuồng tiêu diệt kiếm quang, ngay sau đó đâm thẳng vào kiếm quang phòng ngự trên người Đệ Nhị Kiếm, đánh bay Đệ Nhị Kiếm ra ngoài.

Động tác của Hầu Thiết chưa dừng lại, nhác thấy hắn bay lên trời rồi bổ ra thêm hai quyền vào người Đệ Nhị Kiếm, đánh bay hắn xuống chiến đài.

Hầu Thiết chiến thắng Đệ Nhị Kiếm khiến cho nhiều người vừa thán phục vừa sợ hãi.

Đúng là đáng sợ, xem ra mặc dù tỷ lệ đặt cược của Túy Diệu lâu được xem như nguồn tham khảo có giá trị nhất nhưng cũng không hoàn toàn chính xác.

Mức độ phường Thiên Diệu xem trọng Hầu Thiết kém một chút khi so với Đệ Nhị Kiếm nhưng hắn vẫn chiến thắng Đệ Nhị Kiếm.

- Các ngươi nghỉ ngơi một lát. Chiến đài thứ nhất, Âu Thần đối chiến cùng Tư Không Minh Nguyệt.

Lão giả cất giọng bình thản. Thì ra lão giả quyết định cho một chiến đài khác tiến hành đối chiến, bởi có như vậy thì mới tạo điều kiện cho người vừa chiến đấu có thời gian nghỉ ngơi vừa không trì hoãn thời gian tiến hành Quân Lâm yến.

Cuộc chiến giữa Âu Thần và Tư Không Minh Nguyệt cũng chẳng có gì quá mức hồi hộp. Tuy Âu Thần rất mạnh nhưng Tư Không Minh Nguyệt chính là Tư Không Minh Nguyệt. Tỷ lệ đặt cược tại phường Thiên Diệu đã dự đoán điều đó, dù trên lý thuyết là có thể lật kèo nhưng tỷ lệ này quá nhỏ, nhỏ đến mức không ai muốn nghĩ tới.

Còn Tấn Vấn Thiên thì đang khoanh chân ngồi bình tĩnh tu hành, giống như những gì vừa xảy ra bên ngoài không liên quan gì đến hắn.

Hắn vẫn còn chưa lĩnh ngộ rõ ràng triệt để thức thứ hai mang tên Vẫn Tinh trong Đại Mộng kích pháp, do đó hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này được.

Tiếp theo đây, hắn cần phải đối mặt với những cuộc chiến đấu kịch liệt, nhất định phải điều chỉnh trạng thái bản thân lên đến cao nhất để nghênh đón những khiêu chiến thuộc về hắn.

- Đệ Nhị Kiếm đối chiến Sở Trần.

Giọng nói của lão giả lại truyền đến, tầm mắt của mọi người lại chuyển về chiến đài số hai.

Đệ Nhị Kiếm đã thất bại một trận, do đó hắn tuyệt đối không cho phép bản thân thua cuộc lần nữa. Nếu không nước Tuyết Vân sẽ chẳng khác nào làm nền cho kẻ khác.

Lúc Sở Trần đối mặt với Tư Không Minh Nguyệt thì đã chủ động nhận thua để giữ thực lực, không ai biết hắn mạnh đến mức nào.

Nhưng khi hắn chiến đấu với Đệ Nhị Kiếm, mọi người đã biết rõ ràng rằng, đây là lần đầu tiên Sở Trần phóng thích song Tinh Hồn của mình.

- Tinh Hồn thứ nhất của hắn là Tinh Hồn gì thế, là quyền trượng à?

Có người chằm chằm vào một Tinh Hồn trong số đó thì cảm thấy hơi kinh hãi.

- Tử Vi Tinh Hồn, là Tinh Hồn được ngưng tụ thành khi kết nối ngôi sao Tử Vi Đế Vương, đây là biểu tượng của đế vương. Không ngờ Sở Trần cũng có năng lực kết nối với Tử Vi tinh, Tinh Hồn thứ nhất của Sở Thiên Kiêu cũng là Tử Vi Tinh Hồn.

Có người cất giọng cảm thán.

Trên Cửu Thiên Tinh Hà có rất nhiều ngôi sao Võ Mệnh kỳ dị, ngôi sao Tử Vi trượng trưng cho Đế Vương cũng là một trong số đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui